Tam điện hạ tính tình ôn hòa, không thích tranh giành, nhiều lần có thể nhịn liền nhịn, có thể cho liền cho. Tuy nói được mấy vị văn thần kính trọng, nhưng vẫn còn trẻ, hồi bé lại không được sủng ái, người ủng hộ hắn lên ngôi rất ít.
Lão gia là Tả tướng, dưới trướng là văn thần, binh quyền trong tay lại nhiều. Sau khi Hoàng thượng băng hà, có người nhìn đúng hướng gió, nhằm vào Quý phủ. Dĩ nhiên tiểu thư còn hiểu rõ hơn ta, nắm tay ta kiên định nói, nhất định phải giúp hắn giữ vững ngôi vị Hoàng đế.
Ta không hiểu quyền mưu tranh đấu cho lắm, tiểu thư ngầm đoán tâm tư của lão gia và Tam điện hạ, nên tiến thì tiến, nên lùi thì lùi, thường xuyên phân tích thiệt hơn với ta, nhưng trước mặt Tam điện hạ lại không nói tiếng nào.
Người nói, để hắn biết mình hao tổn tâm tư, hắn sẽ khó chịu.
Ta rất bội phục tiểu thư. Nếu ta cố chấp bằng một nửa tiểu thư, dũng cảm bằng một nửa tiểu thư, đêm đó sẽ không để ý đến gì nữa, rời đi cùng thiếu gia.
Thế cục triều đình ngày càng biến đổi, tiểu thư gầy dần đi. Tam điện hạ không có ở đây, nụ cười trên mặt càng hiếm hoi. Có lẽ sợ ta lo lắng, luôn nghĩ cách chọc ta cười, nhưng tiếng cười khô khốc càng khiến lòng ta chua xót.
Ta đã hỏi tiểu thư, đáng giá không? Chuyện của nam tử, cứ để họ tự suy nghĩ.
Tiểu thư vỗ đầu ta nói ta không hiểu đâu. Người nói nếu đã yêu sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, dốc hết tất cả yêu một lần, về sau sẽ không hối hận.
Ta cười, nhưng trong lòng lại trào dâng nỗi chua xót. Không phải là ta không hiểu, là ta không dám, không dám yêu.
Ba năm, tiểu thư nói thế cục triều đình đã ổn định rồi, người khuyên lão gia từ bỏ quyền hành, nếu không, ngoại thích chuyên quyền, không Đế vương nào có thể dễ dàng tha thứ. Cùng lúc đó, Tam điện hạ cũng phải nạp phi.
Trong ba năm, ta nhìn tiểu thư cởi bỏ lớp da non nớt, dần dần kiên cường. Nhưng đêm đó Nghiên vụ điện nến đỏ chập chờn, tiểu thư nhào vào lòng ta, ôm ta, khóc khàn cả giọng.
Tiểu thư nói đời người là vậy, có buồn có vui. Ngày hôm sau người liền khôi phục thành Quý hoàng hậu đoan trang. Ta đứng một bên, nhìn Cố Nghiên Lâm có vẻ nhu nhược kia nhẹ nhàng quỳ lạy, sau đó kêu cả đêm mệt nhọc, thân thể khó chịu, vội vã lui đi. Ta thấy sắc mặt của tiểu thư chợt trở nên tái nhợt, nước mắt chậm rãi rơi từng giọt, một tay xoa bụng, cười nói với ta: "Diêu nhi, chúng ta đi ăn chút gì đi, bé con đói rồi."
Ta chưa từng thấy tiểu thư như vậy, cố gắng cười nhưng nước mắt vẫn rơi, sau đó lại ra sức lau, nói không nên khóc, sẽ làm bé con không vui.
Ba tháng, Tam điện hạ chưa từng bước vào Hồng Loan điện một bước.
Ta đang chờ hắn tới giải thích với tiểu thư, dỗ tiểu thư vui vẻ, chờ hắn lạnh nhạt với Cố Nghiên Lâm ra vẻ nhu nhược kia, chờ hắn tới bên tiểu thư, đặt tên cho con.
Chờ đợi rồi chờ đợi, thứ ta đợi được là tin Quý phủ diệt môn.
Ta chỉ nhớ khi đó, đầu óc trống rỗng, trước mắt biến thành màu đen, tai ù đi, không muốn tin tưởng, cho đến khi tiểu thư lao khỏi Hồng Loan điện.
Ta mơ mơ màng màng đi tìm Hách công công, ông hàm hồ gật đầu. Ta liền thấy thiếu gia mỉm cười với ta, hôm đó chàng nói với ta, bên tường thành Vân Đô, không gặp không về.
Nụ cười kia, dưới ánh mặt trời rực rỡ, giọng nói đó rõ ràng còn mang theo hơi ấm, văng vẳng bên tai...
Không nhớ rõ mình đã nghĩ những gì, khôi phục thần trí ra sao, thấy tiểu thư quỳ cả đêm trước Nghiên vụ điện, cả người đẫm nước mưa, lòng như bị xé rách. Cố Nghiên Lâm, lúc ấy ta nghĩ, nếu có cơ hội, nổi khổ tiểu thư phải chịu đựng, ả ta phải trả gấp trăm lần!
Tiểu thư uống thuốc, cầm Phượng ấn rời đi.
Ta nên ngăn cản, nhưng ta không làm vậy.
Ta tham lam ích kỷ, hi vọng tiểu thư có thể cứu thiếu gia, cho nên để tiểu mang cái bụng tám tháng, một mình đi tới pháp trường.
Hách công công cố gắng an ủi ta, ta bảo ông ta cút.
Mười mấy năm dịu ngoan kiềm chế, lặng yên không màng danh lợi, hoàn toàn sụp đổ trong ngày đó.
Rõ ràng tiểu thư chưa chết, lại bị họ ném vào Hồng Loan điện, dưới váy đỏ sẫm. Ta van xin, van xin tất cả những người có thể van xin, van xin họ cứu tiểu thư, thậm chí còn đến Nghiên Vụ điện, khóc lóc van xin Cố Nghiên Lâm, đều là nữ tử cả, xin hãy cứu tiểu thư, hoặc cứu đứa bé kia
Không ai để ý tới ta, buổi sáng trời còn trong xanh, buổi đêm lại âm trầm, mưa rơi tầm tã, nương theo sấm sét chói lòa, ta chạy khắp hoàng cung. Đến Thái y viện tìm Phùng gia gia, gia gia bệnh nặng không có ở đây, cả thái y viện chỉ có mỗi Ân Kỳ. Ta van xin ông ta, thế nhưng ông ta lại cười to châm chọc, nói tiểu thư đáng đời.
Người đời đáng ghê tởm, hôm đó ta đã thấy rõ.
Đột nhiên cảm thấy, tiểu thư là người trong sáng đến cỡ nào, nhưng người sắp rời khỏi ta rôi.
Ta run rẩy, ngã nhào, bò dậy, cả người đẫm nước bùn, chỉ sợ không gặp được tiểu thư lần cuối.
Hách công công không đi, còn lau mồ hôi cho tiểu thư. Ta ngồi sững sờ bên cạnh tiểu thư, thế giới trước mắt đen ngòm, chỉ có chút hơi ấm thoáng qua, nhưng đang nhỏ bé yếu ớt dần.
Ta kéo tay tiểu thư, không ngừng hít sâu, muốn ngừng khóc, nhưng nước mắt lại càng tuôn trào mãnh liệt.
Tiểu thư thích sạch sẽ, thích xiêm y đỏ. Ta thất hồn lạc phách chuẩn bị hết thảy, chuẩn bị lau người thay đồ cho tiểu thư, nhưng lại thấy một bàn tay nhỏ bé đẫm máu đưa ra.
Trong đầu hỗn loạn, cứ như có vô số ngọn pháo nổ tung, là kinh hãi là vui mừng là e ngại là sợ hãi, không nhớ rõ nữa. Bàn tay nhỏ bé đó gieo một hạt giống hi vọng vào trái tim tràn đầy nỗi tuyệt vọng của ta.
Phục hồi lại tinh thần, cầm chủy thủ trên tay. Sắc mặt Hách công công trắng bệch, cũng khóc nấc lên, ngăn ta lại: "Diêu nhi... Diêu nhi, ngươi... ngươi định làm gì? Ngươi... ngươi đừng... lão nô... Lão nô xuất cung đi tìm Phùng đại nhân, ngươi... ngươi chờ..."
Hách công công đi, nhưng ta không đợi được nữa.
Không, là chúng ta không được, tiểu thư không đợi được, đứa bé cũng không đợi được.
Toàn thân run rẩy, ta không dám khóc, không dám gọi, sợ không cẩn thận sẽ làm đứa bé bị thương.
Ta gắng sức tập trung, để mình đừng nghĩ lung tung. Chỉ nhìn chủy thủ trên tay, dần dần đâm vào bụng tiểu thư.
Sau đó là máu, màu máu đầy trời...
Trong một khoảng thời gian rất dài, ta không nhớ mình đã làm gì, cũng không nhớ Hồng Loan điện xảy ra hỏa hoạn thế nào. Chỉ nhớ mang máng, làn da lạnh như băng của tiểu thư, xiêm y đỏ nhuộm đầy vết máu...
Rất nhiều người nói ta điên rồi, chỉ biết khóc, chỉ biết la, lại còn cười, cười lớn hơn cả sấm sét, xé nát bầu trời, vang dội hoàng cung, hung hăng ngang ngược hơn cả trận hỏa hoạn.
Ta biết ta không điên.
Ta khóc oan cho tiểu thư, kêu đau cho tiểu thư, cười người đời vô tình.
Đêm đó ta hiểu rõ, Tam điện hạ đã chết, đã chết từ khi hắn lên ngôi rồi.
Kẻ còn sống ngày hôm nay chỉ là Hoàng thượng mà thôi.
Hoặc là, Tam điện hạ hoàn toàn chưa từng tồn tại, hết thảy chỉ là biểu hiện dối gian mê hoặc người đời mà thôi.
Ta khóc đến mức không còn nước mắt, la hét đến mức không còn âm thanh, cười đến mức không còn sức lực. Thật ra, ta chẳng qua chỉ muốn hỏi một câu: Ông trời, Quý phủ mất rồi, tiểu thư chết rồi, thiếu gia không còn. Vì sao, hết lần này tới lần khác chỉ để lại một mình Diêu nhi ta chứ?