lui ra. Vân Tấn Ngôn cũng không bảo nàng hôm nay phải tham gia dạ tiệc.
"Như vậy..." Thẩm Mặc dừng lại, chặn tiếng ho khan, xoay người Lê Tử Hà lại để nàng nhìn vào mắt mình, nghiêm mặt nói: "Nếu tất cả thuận lợi, nàng nhất định phải xuất cung! Cửa nam!"
"Ừ." Lê Tử Hà gật đầu.
"Nàng nhớ đấy, ta chờ nàng." Thẩm Mặc nghiêng người hôn lên trán Lê Tử Hà rồi xoay người rời đi.
Lê Tử Hà ngồi phịch xuống ghế, động đậy năm ngón tay vừa được Thẩm Mặc nắm chặt, nhìn cành cây khô trong tuyết ngoài cửa sổ. Mùa đông vẫn còn rất dài, cây khô bao giờ mới có thể thấy mùa xuân?
Ở Đại Hoàng cung, ánh đèn rực rỡ như ban ngày, ánh vàng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt tuyết. Màu vàng ấm áp trải đầy mặt đất nhưng vẫn phiếm ánh lạnh. Cửa cung đã được dọn sạch tuyết, trải thảm nhung dày in hoa, để lại những dấu chân hỗn loạn.
Trong cung, Vân Tấn Ngôn ngồi ở thủ tọa, những chỗ dành cho tần phi trong dạ tiệc lúc trước đã được lấp kín. Bên trái là Bạch quý phi được sủng ái nhất, tiếp theo là Du phi nữ nhi của thượng thư mới nhậm chức và các tần vừa được thụ phong. Dưới chủ tọa, vị trí đầu tiên bên trái là Vân Hoán, vị thứ thứ nhất bên phải vốn thuộc về Trịnh Dĩnh, bây giờ lại dành cho Tạ Thiên Liêm, bên cạnh là Thẩm Mặc, đối diện Thẩm Mặc là Trịnh Dĩnh ngồi cạnh Vân Hoán.
"Hôm nay có thể tề tựu cùng chư vị ái khanh, trẫm vô cùng vui mừng! Trước kính chúng ái khanh một chén!" Vân Tấn Ngôn giơ ly rượu lên cao, ánh mắt lóe sáng, vẻ vui mừng bộc lộ rõ rệt.
Tạ Thiên Liêm nâng chén, liếc nhìn Thẩm Mặc, thấy hắn cúi đầu rũ mắt như đang trầm tư, âm thầm rút tay đẩy hắn. Thẩm Mặc nhíu mày không kiên nhẫn ngước mắt nhìn ông, giơ ly rượu lên, phụ họa mọi người uống một chén.
"Bình Tây vương đường xa mệt mỏi, đi ngàn dặm xa xôi tới đây, trẫm rất mừng. Nhất định phải uống một chén với vương gia trước." Vân Tấn Ngôn nâng chén cười với Tạ Thiên Liêm, ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Thẩm Mặc.
Mải nói chuyện, rượu đã xuống bụng, ánh mắt Vân Tấn Ngôn chợt lóe lên, không nhiều lời mà uống rượu, rót thêm một chén nữa kính Vân Hoán: "Ít ngày nữa Hoàng thúc phải lên đường rời xa Vân Đô, cống hiến cho nước. Thân là Hoàng điệt, trẫm nên kính Hoàng thúc một chén."
Tạ Thiên Liêm thổi thổi râu mép, âm thầm trợn mắt nhìn Vân Hoán, bất giác rót rượu uống. Trịnh Dĩnh ngồi đối diện liếc nhìn mọi người, đảo mấy một vòng, vội nâng ly rượu nói: "Hoàng thượng! Cho thần được phép nhiều lời, hôm nay nước thịnh dân an là nhờ ơn Hoàng thượng chăm lo việc nước. Vi thần thay mặt dân chúng, thay mặt bách quan khấu tạ hoàng ân, Hoàng thượng vạn tuế!"
Nói rồi hành đại lễ, lúc này mới uống hết rượu trong tay. Vân Tấn Ngôn cười gật đầu, sau đó tất nhiên hàng loạt quan lại rối rít noi theo.
"Các khanh không cần đa lễ, cũng đừng lo lắng, như lời trẫm nói, tùy ý là được."
Vân Tấn Ngôn nói xong, trong điện dần dần náo nhiệt lên, quan lại mời rượu lẫn nhau, cung nữ thái giám vội vàng bưng thức ăn đổi bát đĩa, tiếng đàn sáo vang lên, vũ cơ trợ hứng.
Thẩm Mặc cau mày, liếc nhìn Tô Bạch vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Tấn Ngôn, rồi nhìn sắc trời bên ngoài, liếc mắt nhìn Tạ Thiên Liêm đã uống hết mấy chén, nâng ly rượu nói với Tạ Thiên Liêm: "Thúc phụ, uống với điệt nhi một chén có được không?"
Tạ Thiên Liêm đã uống vài chén, sắc mặt đỏ au, thấy Thẩm Mặc mời rượu thì hoảng hốt, vội giơ ly rượu đi tới gần: "Ha ha, lần đầu tiên Tiểu Mặc mời rượu, uống, tất nhiên phải uống rồi!"
Hai chén chạm nhau vang tiếng giòn tan. Ngón trỏ của Thẩm Mặc khẽ động, trùng hợp chạm vào miệng ly rượu của Tạ Thiên Liêm, nhẹ nhàng lướt qua không để lại dấu vết rồi thu tay lại, nâng chén uống rượu, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Vũ điệu trào dâng, quan lại cùng trầm trồ khen ngợi, nhưng Tạ Thiên Liêm lại cắm đầu gục xuống bàn, "uỳnh " một tiếng, ánh mắt mọi người đều dời về phía này, hoặc bực tức hoặc vui mừng nhìn sang. Thẩm Mặc vội đứng dậy chắp tay nói: "Hoàng thượng, e rằng thúc phụ say khướt rồi."
"Ồ? Tiết mục này còn màn đặc sắc..." Vân Tấn Ngôn cười tươi, tỏ vẻ tiếc nuối: "Đã vậy thì khanh đỡ vương gia về trước đi. Trời lạnh rượu nóng, đừng để nhiễm phong hàn."
Thẩm Mặc hành lễ, đỡ Tạ Thiên Liêm đi ra trước mắt mọi người. Vừa ra khỏi cửa đã có người phủ thêm áo choàng dầy cộm nặng nề lên người ông. Thẩm Mặc quấn áo choàng bị gió thổi bay, đỡ ông đi xa.
Lê Tử Hà nhìn sắc trời, lấy lệnh bài. Ban ngày xuất cung lâu không trở về sẽ gây chú ý, ban đêm xuất cung lại không có nguyên do, nếu trước lúc dạ tiệc e rằng sẽ khiến Vân Tấn Ngôn nghi ngờ, chỉ có thể chọn xuất cung trong buổi dạ tiệc.
Mặc quan phục ngự y, bước nhanh về hướng nam, để lại dấu chân hỗn loạn trên mặt tuyết. Một loạt dấu chân không biết thuộc về ai, khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên não càng khiến cho ý thức con người thêm tỏ tường. Lê Tử Hà xoa cái mũi lạnh cóng đến đỏ bừng, liếc nhìn phía tây.
Như trong dự liệu, đột nhiên sáng bừng, ánh lửa ngất trời.
Quay đầu lại tiếp tục hướng về phía nam, một bước, hai bước, tim đập càng lúc càng nhanh, hai mắt mở to đến mức đau nhói, lòng bàn chân chết lặng như chạm đến đáy lòng. Cúi đầu, chỉ muốn tiến thẳng về phía trước, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.
Bỗng dưng một cánh tay vươn ra cản đường, Lê Tử Hà ngẩng đầu, Ngụy công công khẽ khom lưng vơi nàng, theo sau là mười mấy tên Ngự Lâm quân.
Trong Đại Hoàng cung, vạn vật đều như tĩnh lặng, mọi người ngồi yên trước bàn, nhìn ánh lửa đỏ rực chiếu vào cửa gỗ phía tây, trợn mắt há mồm. Còn Hoàng thượng vừa được xưng tụng là anh minh uy vũ ngồi trên chủ tọa, khóe miệng mang theo nụ cười như thấm màu máu đỏ tươi, chỉ nói ngọn lửa này chỉ để góp vui và sưởi ấm, không cho ai đi cứu!
Lê Tử Hà bị đưa vào cung, chúng thần lại càng khó hiểu, vô số ánh mắt đều nhìn về phía hắn.
Theo sát Lê Tử Hà là mười tên Ngự Lâm quân bị áp giải, người cầm đầu cầm một bình sứ, trên đó dán tờ giấy ghi chữ "Quý Lê" ...
"Bẩm Hoàng thượng, phát hiện mười người này lẻn vào Trú Hồn các!" Kẻ áp tải mười người đó cũng là Ngự Lâm quân. Kẻ lên tiếng lại không mặc quân phục màu màu xanh biếc như người khác mà lấy màu đỏ làm chủ đạo, hiển nhiên bậc quan khá cao.
Vân Tấn Ngôn nhướng mày, cười nói: "Sao vậy? Hao tổn tâm cơ vào lãnh cung chỉ vì một bình tro cốt?"
Người ôm bình sứ cúi đầu không nói gì.
"Trẫm còn tưởng sẽ phát hiện ra thứ gì thú vị..." Vân Tấn Ngôn khẽ cười, thuận thế liếc nhìn Ngụy công công. Ngụy công công hiêu ra, bước lên phía trước ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, vẻ mặt tươi cười của Vân Tấn Ngôn trở nên cứng ngắc, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
"Bẩm Hoàng thượng! Hơn hai mươi tên thích khách muốn nhân lúc Đào Yểu điện hỗn loạn bắt Diêu phi nương nương đi, bị chúng thần bắt được, chờ Hoàng thượng xử lý!" Một gã Ngự Lâm quân vội vã bước nhanh vào, không hề ngẩng đầu quỳ rạp dưới đất, giọng nói văng vẳng trong cung.
"Nương nương..." Trả lời hơi do dự: "Bẩm hoàng thượng! Đào Yểu điện bị đốt, cung nữ bên cạnh nương nương nói... Nương nương... lại tái phát bệnh cũ!"
"Ồ?" Vân Tấn Ngôn mỉm cười, tròng mắt đen như nổi lên dòng nước xoáy, không thấy rõ cảm xúc: "Đưa nương nương đưa đến Trầm Hương điện, ở đó khóc than thế nào cũng không gây phiền nhiễu cho người bên cạnh! Về phần thích khách tối nay... Chém!"
Chữ "Chém" vừa dứt, cung điện vốn yên tĩnh chợt tĩnh lặng thêm phần nào, nghe rõ mấy tiếng hít khí rồi không có tiếng gì nữa. Chúng thần ngồi im tại chỗ chỉ cảm thấy lúc này nên quỳ rạp trước mặt Hoàng thượng. Nhưng không ai dẫn dầu nên ngồi cũng không xong, quỳ cũng không phải, chỉ biết ngồi im.
Tần phi lại càng hoảng hốt, Tô Bạch không rõ chuyện gì xảy ra ngồi im tại chỗ, ánh mắt vốn nhìn Vân Tấn Ngôn tha thiết bị ép phải rời đi bởi vẻ tàn nhẫn của hắn, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nữa. Nàng ta rũ mắt, càng thêm khốn hoặc liếc nhìn Lê Tử Hà vẫn thản nhiên.
Vân Tấn Ngôn mỉm cười, ra vẻ không hiểu liếc nhìn mọi người, nói: "Chúng khanh đừng lo lắng, tối nay trẫm chỉ chỉnh đốn hậu cung thôi! Nhân tiện..."
Vân Tấn Ngôn dừng lại, rời khỏi chủ tọa, bước từng bước xuống khỏi bậc thang, đến trước mặt Trịnh Dĩnh. Trịnh Dĩnh giật mình, không thể ngồi yên được nữa, vội vã quỳ xuống.
Vân Tấn Ngôn rút một tập giấy từ tay áo, nện mạnh lên người Trịnh Dĩnh: "Nhân tiện chỉnh đốn triều cương thôi!"
Trịnh Dĩnh run bần bật, liếc nhìn trang giấy tán loạn dưới đất. Vừa liếc mắt đã không thể nói nên lời, dập mạnh đầu xuống, không thể nói rành mạch: "Hoàng... Hoàng thượng... Hoàng thượng minh xét..."
"Dĩ nhiên trẫm sẽ minh xét!" Vân Tấn Ngôn cười khẽ, nói với Ngự Lâm quân vừa bẩm báo: "Giải Trịnh thừa tướng xuống! Sự tình phải tra xét còn nhiều lắm!"
Trong cung tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng bước chân. Trịnh Dĩnh ngẩng đầu liếc nhìn Lê Tử Hà, rồi lại nhìn Vân Tấn Ngôn và cả xấp giấy dưới đất, trừng lớn mắt, đôi môi run rẩy, gần như có thể nghe thấy tiếng hàm răng đập vào nhau: "Ta... Ta hiểu rồi, là.. là các ngươi... các ngươi thông đồng..."
Lời còn chưa dứt đã bị người giải đi, ngay cả sức lực đứng thẳng cũng không có, bị kéo lê dưới đất ra khỏi Đại Hoàng cung. Theo ra cùng là "Ngự Lâm quân" vẫn luôn ôm chặt bình sứ không buông.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ vị trí trống không của Trịnh Dĩnh thì Đại Hoàng cung như thể chưa xảy ra chuyện gì, y hệt như nửa canh giờ trước. Vân Hoán vẫn ngồi yên đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống, lớn tiếng tham bái: "Hoàng thượng anh minh!"
Bây giờ dường như quan lại mới phục hồi tinh thần, rối rít quỳ xuống đất hô vang: "Hoàng thượng anh minh! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Quan viên cung nữ thái giám trong cung quỳ đầy đất, tiếng hô vang như khiến cho cả Đại Hoàng cung cũng phải rung động. Mà bây giờ Lê Tử Hà vẫn im lặng đứng bên trở nên vô cùng nổi bật.
Vân Tấn Ngôn cười nhìn sang, thấy nàng không hề e dè nhìn thẳng vào mình, ánh mắt trở nên hỗn độn. Nhưng nhận ra tâm trạng cố gắng che giấu thì không khỏi run lên, kéo nàng qua, ôm vào lòng, tuyên bố với mọi người: "Lê Tử Hà phụng ý chỉ của trẫm, giả nam mai phục trong Thái y viện, giúp trẫm lùng bắt thích khách, có công tìm chứng cứ gian thần tham ô. Từ hôm nay phong làm Lê phi!"
Sau phút chốc im lặng là tiếng hít khí liên tiếp, mọi người không thể kiềm chế mà rối rít ngẩng đầu, chỉ thấy được nữ tử giả nam lập công được phong phi này nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng, ánh mắt tràn ngập nỗi uất hận không thể che giấu!
Vẻ mặt Vân Tấn Ngôn tươi rói, kéo tay Lê Tử Hà, chậm rãi nghiêng người đến bên tai nàng, dịu dàng cười nói: "Thẩm Mặc à... Là thầy là cha, nuôi nàng dạy nàng, đã từng nói cho nàng biết, năm đó ai đã ép trẫm diệt Quý phủ không?"