đế thì khẽ nâng mí mắt lên, rồi tiếp tục im lặng không nói gì. Tiểu Ngô biết nó không muốn đi, gia gia duy nhất được chôn cất ở đây. Thật ra thì mình cũng không muốn đi, ở Vân Đô, mình còn có thể cùng Tiểu Vũ ra khỏi thành lên núi hái chút thảo dược bán lấy tiền. Nếu đi nơi khác, chẳng lẽ hằng ngày đều phải ăn xin ở đầu đường xó chợ? Huống chi, trời rét đất lạnh, e rằng còn chưa tới thành trấn xứ người, đã chết rét trên đường rồi....
Đã như vậy thì không đi nữa!
Gian nhà vốn trống rỗng, trong một đêm náo nhiệt hẳn lên. Có rất nhiều tên ăn xin không muốn rời đi, không biết tìm tới đây kiểu gì. Tiểu Ngô vốn tốt bụng, cho từng người ở lại, dọn phòng cho họ.
Ánh trăng đêm đó sáng ngời, rắc lên mặt tuyết ánh sáng óng ánh. Tiểu Ngô nằm bò trước cửa sổ, nhìn đám ăn mày co ro vì rét lạnh, thở dài nói: "Về sau nếu ta có nhiều tiền, nhất định sẽ chia cho những tên ăn xin trong gian nhà này một ít!"
"......"
"Tiểu Vũ, muội có bằng lòng không?"
"......"
"Tâm nguyện lớn nhất của ta, chính là mọi người trong gian nhà này đều có thể cười vui vẻ." Dĩ nhiên, tâm nguyện cực kỳ lớn nhất chính là muốn nghe muội nói chuyện....
"......"
"Tiểu Vũ, ngày mai Hoàng thượng ra ngoài đi tuần, còn mang theo phi tử, thảo nào gấp rút đuổi ăn xin trong thành đi như vậy...."
"......"
"Tiểu Vũ, muội ngủ rồi đấy à?"
"......"
Sáng sớm hôm sau, gió lạnh thấu xương. Tiểu Ngô tỉnh dậy, không thấy bóng dáng Tiểu Vũ đâu, giật mình thảng thốt, không nghĩ ngợi liền vội vàng chạy ra phố tìm.
Vân đế đi tuần là việc trọng đại của Vân Đô. Mọi người trên đường huyên náo, đông nghịt. Tiểu Ngô bất chấp, chui rúc trong đám người tìm bóng dáng của Tiểu Vũ. Ba ngày trước đã bắt đầu đuổi ăn xin trong thành, đến hôm nay mới thôi, dễ dàng tìm ra người nào đó mặc quần áo lam lũ. Tiểu Ngô chạy vòng vèo hai ba con đường, rốt cuộc cũng thấy Tiểu Vũ ở con phố chính gần hoàng cung. Không biết con bé kiếm quần áo đâu ra, cũng không nhận ra là một tên ăn xin nữa, thầm mừng trong lòng hô lên: "Tiểu Vũ!"
Tiểu Vũ quay đầu lại, thấy Tiểu Ngô thì kinh ngạc.
Tiểu Ngô còn chưa hiểu, đã có người kéo tay, chỉ nghe được người sau lưng cả giận nói: "Vẫn còn một con cá lọt lưới, may mà lão tử ra ngoài xem, nếu không hôm nay mất đầu rồi!"
Đúng lúc này, cửa cung rộng mở. Là cờ minh hoàng thêu chữ "Vân" khổng lồ xuất hiện đầu tiên. Tiếng ồn ã im bặt, mọi người quỳ xuống, đồng thanh hô "Vạn tuế". Giữa đám người chỉ có bóng dáng gầy yếu, trơ trọi đứng trong gió rét, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng nguy nga đó đến bất động.
Nha dịch tóm lấy Tiểu Ngô tái mặt, sải bước đến trước Tiểu Vũ, kéo mạnh nó sang một bên.
Tiểu Vũ chỉ là một đứa bé chín tuổi, vốn đã gầy yếu, phản kháng yếu ớt rồi bị kéo đi, ngã sõng soài bẩn hết cả người, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cửa cung.
Tiểu Ngô chỉ cảm thấy lạnh lẽo tột cùng. Trong mắt Tiểu Vũ chỉ còn nỗi hận sâu không thấy đáy.
"Quỳ xuống!"
Sau khi bị nhốt trong nha môn hai canh giờ, hai người đều bị áp ra ngoài. Tri phủ đại nhân của Vân Đô Tri bốn mươi mấy tuổi, còn chưa ngồi vững đã hét lên.
Lời còn chưa dứt, Tiểu Ngô đã quỳ xuống, thấy Tiểu Vũ đứng bên ngoảnh mặt làm ngơ, vội kéo vạt áo của nó. Nhưng con bé lại như thể không có cảm giác vẫn đứng im bất động.
Tri phủ đại nhân chỉ thấy một đứa bé mà thôi, nhưng vẻ mặt quật cường, không sợ hãi cũng không có ý định cầu xin tha thứ, trong lòng trào dâng ngọn lửa vô danh, không thèm thẩm vấn, khoát tay, nói: "Không quỳ, suýt nữa quấy nhiễu thánh giá, trượng hình. Tên ăn xin này, nhốt mấy ngày rồi thả."
Tiểu Ngô giật mình, lại nằng nặng kéo vạt áo Tiểu Vũ, vẫn không thấy nó nhúc nhích.
Trong chốc lát, Tiểu Vũ đã bị áp lên ghế dài, hai nha dịch cầm trượng tiến lên, không thèm chớp mắt đã ra tay đánh. Từng trượng cứ như đánh vào lòng Tiểu Ngô, nhìn Tiểu Vũ nhắm mắt, ngoại trừ cắn chặt răng vì đau đớn, cũng không thấy nó phát ra bất kỳ âm thanh gì. Trái tim cậu bé như bị dao cắt, chưa kịp phản ứng đã nhào tới, nằm lên người Tiểu Vũ kêu gào: "Các người muốn đánh thì đánh ta đi! Ta chịu thay muội ấy!"
Nha dịch dừng lại, thấy tri phủ đại nhân không phản đối, cầm trượng tiếp tục.
Một trượng rồi lại một trượng, đánh vào người dần dần không còn cảm giác, Tiểu Ngô dần dần mê man. Không đếm được bị đánh bao trượng, nhưng cơn đau trên người lại giúp cậu ta bình ổn tâm trạng. Mình đau, như vậy Tiểu Vũ không đau nữa.
Muốn mở mắt ra, nhưng chỉ thấy một mảnh đỏ ngầu, cảm thấy một đôi tay lạnh lẽo kéo mình, giảm bớt cơn nóng trên người mình, từng giọt nước ấm áp ướt át rơi lên mặt mình. Nước mắt, đây là nước mắt của ai......
Bên tai loáng thoáng có tiếng gọi khẽ khàng, êm dịu, từng tiếng rồi lại từng tiếng: "Mộ Phiên Ngô...... Mộ Phiên Ngô......"
Cứ như tiếng gọi của Tiểu Vũ đã từng nghe thấy trong mộng......
"Tên ăn mày này không tuân thánh mệnh, ném ra ngoài thành!"
Tiếng quát phá tan giấc mộng, Tiểu Ngô chỉ cảm thấy mình bị bao phủ bởi cơn lạnh, thân thể càng lục càng nhẹ bẫng, đôi tay kia từ từ bị kéo ra, tiếng nghẹn ngào đâm thẳng vào đáy lòng.
Ép mình mở mắt, đập vào mắt là khung cảnh trắng xóa như tuyết, rồi lại hoàn toàn đỏ ngầu. Cảnh sắc xung quanh mau chóng biến mất, màu đỏ thấm đẫm màn tuyết, như thể một con đường được máu nhuộm, cuối con đường màu máu là bóng dáng cậu bé vẫn ngày nhớ đêm mong, tập tễnh bước đi tới, nhưng càng lúc càng xa......
"Mộ Phiên Ngô...... Mộ Phiên Ngô......"
Tiếng gọi khẽ khàng bên tai bị gió lạnh thổi tan. Cuối cùng, chỉ còn lại giấc mộng của mình.....