Y đồng tại Thái y viện, ngoài Lê Tử Hà ra, trong mười một y đồng còn lại, thường ngày nói nhiều nhất thích náo nhiệt nhất cũng chỉ có mỗi mình Ân Bình. Nghe nói hôm đó Ân Bình bị mang ra khỏi Nghiên Vụ điện, vốn nên đánh chết, may mắn được Ân Kỳ kịp thời chạy tới cầu tình với Hoàng thượng, nhờ vậy mới cứu được nửa cái mạng của hắn, nhưng hắn không thể nào ở lại Thái y viện được nữa. Trong số y đồng vắng đi hắn cũng được yên tĩnh không ít, những y đồng khác Lê Tử Hà vốn cũng không thân thuộc gì, sau việc này họ càng đối với nàng chỉ đứng xa mà nhìn chứ không dám tiếp cận.
Lê Tử Hà mỗi ngày vẫn đưa thuốc tới cho Nghiên phi, muốn đợi xem nàng ta dự tính lôi kéo mình rốt cuộc là vì cái gì. Thời gian còn lại thì đi theo Phùng Tông Anh và Lý ngự y chẩn bệnh học y.
Ngày hôm đó, không dễ gì mới được rảnh một ngày, dự tính đến thăm Thẩm Ngân Ngân một chút, mấy ngày gần đây muội ấy không có sai người đến tìm mình, không phải đã gây ra phiền phức gì rồi chứ?
Tú nữ ở Phúc Tú cung sau khi vào cung trong vòng một tháng nếu được chấp nhận chỉ còn bước cuối cùng nữa là tham gia điện tuyển. Tuy rằng tú nữ không thể tùy ý đi lại, càng không thể quá mức thân mật với nam tử khác, nhưng Lê Tử Hà lấy thân phận y đồng để ra vào Phúc Tú cung người khác cũng không thể nói gì được.
Thời điểm mặt trời lặn, ánh trời chiều chiếu về phía Tây rọi ra một mảng ửng đỏ, vẩy vào làm cho Phúc Tú cung thêm mấy phần sắc màu ấm. Thường giờ này, một ngày bận rộn của tú nữ cũng nên xong rồi, Lê Tử Hà bước đến gõ cửa phòng của Thẩm Ngân Ngân.
Bầu không khí vốn đang an tĩnh dường như bị tiếng gõ cửa này dọa sợ, bên trong đột nhiên vang lên tiếng ồn ào ầm ĩ, chính là âm thanh đồ sứ rơi xuống đất, cộng thêm tiếng bàn ghế di chuyển rồi đỗ ngã xuống, Lê Tử Hà không khỏi nhíu lại hai hàng chân mày, vào lúc này cửa phòng được mở ra, nét mặt Thẩm Ngân Ngân thoáng hiện lên vẻ thẹn thùng, có vẻ hoảng hốt lo sợ nhìn Lê Tử Hà cười cười nói: "Sư.......Sư huynh, là huynh à."
Lê Tử Hà gật đầu, vòng qua cánh tay đã cứng ngắc của Thẩm Ngân Ngân, vào đến trong phòng thì nhìn thấy Trịnh Hàn Quân đang ngồi ở cạnh bàn, cũng có chút ngượng ngùng lúng túng nhìn tới Lê Tử Hà cười cười.
"Trịnh công tử tới đây, lệnh tôn không quản nữa sao?" Lê Tử Hà mặt lạnh nói.
"Ha ha, quản! Đương nhiên quản chứ! Ta chính là lén chạy đến đây đó, ngươi nhưng tuyệt đối đừng có đi nói lại nha!" Trịnh Hàn Quân cười nịnh nọt nói, đứng lên ý bảo Lê Tử Hà ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lê Tử Hà làm ngơ coi như không thấy quay đầu nhìn Thẩm Ngân Ngân nói: "Muội không biết thân là tú nữ thì không được quá mức thân mật với nam tử khác hay sao? Nếu để bị ghép vào tội danh của hậu cung, muội muốn lấy hoàng cung này làm mộ?"
Thẩm Ngân Ngân vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ngân nhi lại gây thêm phiền phức cho sư huynh rồi.... ..."
Trịnh Hàn Quân bất mãn trừng mắt liếc Lê Tử Hà, cao giọng nói: "Nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm là được. Hôm nay là do ta đến tìm Ngân Ngân, không có liên quan hệ gì tới nàng ấy cả, ngươi đừng mắng nàng ấy."
Thẩm Ngân Ngân nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Hàn Quân giận dữ nói: "Huynh đừng có nói chuyện với sư huynh ta kiểu đó." Sư huynh là con gái mà, nói chuyện với con gái phải nên mềm mỏng nhẹ nhàng chứ.... ...
Trịnh Hàn Quân tức tối trong lòng, cơn tức giận nghẹn ở cổ họng, làm thế nào cũng không thể nuốt xuống được, cuối cùng hung hăng liếc xéo Lê Tử Hà một cái, bản thân cảm thấy vô cùng buồn bực xoay mặt đi không thèm nhìn tới ai.
Lê Tử Hà khẽ lắc đầu, nhưng cũng ngồi xuống cạnh mép bàn hỏi thăm Thẩm Ngân Ngân: "Mấy ngày nay ở Phúc Tú cung có tốt không?"
"Dạ." Thẩm Ngân Ngân chỉ trả lời đơn giản, không biết nên làm thế nào đối mặt với "Sư huynh" đột nhiên thay đổi thân phận này.
"Đã quen với cuộc sống trong cung chưa?"
"Dạ."
"Có ma ma hoặc tú nữ khác làm khó dễ muội không?"
"Không có."
Lê Tử Hà gật đầu, xem ra lệnh bài của Trịnh Dĩnh cũng rất có tác dụng, tú nữ ở đời trước, trước khi bắt đầu điện tuyển liền tranh đến ngươi chết ta sống. Thẩm Ngân Ngân sống ở chốn này để hở nhiều nhược điểm như vậy mà vẫn chưa có người nào dựa vào đó tới sinh sự, hơn phân nửa là sợ thế lực của Trịnh Dĩnh rồi. Đơn giản chỉ nhìn vào tên Trịnh Hàn Quân này không có chút nào kiêng kị ra vào Phúc Tú cung thì cũng có thể hiểu được một hai.
"Còn có......" Lê Tử Hà dừng một chút, cuối cùng thở dài nói: "Mà thôi, ta đi trước đây, hãy nhớ kỹ nhưng lời ta đã căn dặn. Trịnh công tử, cũng đi luôn chứ?"
Trịnh Hàn Quân nghe vậy liếc mắt nhìn sang Thẩm Ngân Ngân, thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm Lê Tử Hà thì "Hừ" một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi trước, Lê Tử Hà đi theo ở phía sau.
Vốn muốn hỏi Thẩm Ngân Ngân, Thẩm Mặc có tới tìm muội ấy hay không, mình đã gặp hắn ở Thái y viện mấy lần, hắn cũng nên tới xem Thẩm Ngân Ngân mới phải, nhưng có mặt của Trịnh Hàn Quân ở đó cho nên không tiện mở lời hỏi. Còn nữa, dù cho võ công Thẩm Mặc có lợi hại như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng qua lại tự nhiên trong cái hoàng cung này được, mình còn gặp mặt được mấy lần, hay chỉ là do trùng hợp.... ...
"Trịnh công tử!"
Đi tới một vườn hoa nhỏ tương đối hẻo lánh nằm cạnh Phúc Tú cung, Lê Tử Hà lên tiếng gọi lại Trịnh Hàn Quân.
"Có chuyện gì?" Trịnh Hàn Quân quay đầu lại khó chịu hỏi, lần nào bị vạ lây cũng đều là vì Lê Tử Hà, trước kia còn cảm thấy hắn thú vị, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn thật cảm thấy phiền lòng.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Lê Tử Hà khẽ cười nói: "Tử Hà cũng không muốn quanh co lòng vòng, hay là cứ thẳng thắn nói hết một lời cho xong, Trịnh công tử thực sự có tình ý với Ngân nhi?"
"Cái.....Cái gì có tình ý....." Mặt Trịnh Hàn Quân đỏ bừng lên, ậm à ậm ờ chỉ thốt ra được câu đó rồi cúi đầu bức một chiếc lá trên cành cây nhỏ ngay bên cạnh.
"Ồ, hóa ra là Tử Hà hiểu lầm, nếu đã như thế vậy Tử Hà xin đi trước." Lê Tử Hà hơi chắp tay chào xoay người định rời đi.
"Nè......" Trịnh Hàn Quân có chút nóng nảy, vội gọi Lê Tử Hà lại, nhưng lại lắp la lắp bắp hỏi: "Ngươi.......Ngươi hỏi ta cái này làm gì?"
Lê Tử Hà cười khẽ xoay người lại nói: "Tử Hà đã có nói, có lời thì sẽ nói thẳng. Lần này Ngân nhi vì ta mới vào cung, nếu để cho muội ấy bị cuốn vào chốn hậu cung đó là điều mà ta không hề muốn thấy mà có lẽ cả bản thân Ngân nhi cũng không đồng ý. Ánh mắt Tử Hà vụng về, lầm tưởng Trịnh công tử đối với Ngân nhi là có tình ý, vốn muốn tác hợp cho công tử cùng Ngân nhi, nhưng nếu như đó là sự hiểu lầm cũng không sao, Tử Hà sẽ nghĩ biện pháp khác."
Nét mặt Lê Tử Hà đượm vẻ buồn bã, nói xong lời ấy rồi định bước đi, Trịnh Hàn Quân quýnh lên vội vàng kéo nàng lại, gấp giọng nói: "Không có, không có hiểu lầm! Đó là thật á!"
"Nói vậy, công tử có bằng lòng tới chỗ Hoàng thượng thỉnh cầu về Ngân nhi không?" Lê Tử Hà thoáng nở nụ cười, tình yêu hồn nhiên trong sáng của tuổi ngây thơ làm cho người ta cảm thấy ánh trời chiều cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Bằng lòng, dĩ nhiên là bằng lòng rồi, chuyện này để cha ta đi là chính xác và đáng tin cậy nhất! Nhưng mà Ngân Ngân....."
"Việc này xin Trịnh công tử hãy yên tâm. Tự Tử Hà sẽ thu xếp. Nhưng xin Trịnh công tử sau khi xuất cung cần phải đi núi Vân Liễm một chuyến để đề thân."
"Ừ, ừ, chuyện này tất nhiên rồi." Trịnh Hàn Quân vui sướng nhướng mày, trả lời vô cùng sảng khoái nhưng nghĩ tới đến núi Vân Liễm không phải cũng là đến tìm Thẩm Mặc sao? Cái người giống như pho tượng Bồ Tát này có vẻ còn khó nói chuyện hơn cả cha mình.... ...
"Trịnh công tử có điều gì khó xử sao?" Lê Tử Hà thấy nụ cười Trịnh Hàn Quân chợt sượng lại liền lên tiếng hỏi.
Trịnh Hàn Quân vội vàng khoát tay, "Không có, nào có khó xử gì đâu, ta phải mau xuất cung đây, huynh chờ tin tốt của ta!" Không phải chỉ là một Thẩm Mặc thôi sao, vì Ngân Ngân, chỉ bị mất chút thể diện thì có xá là gì!
Lê Tử Hà an tâm gật đầu, ngay từ lần đầu tiên Trịnh Hàn Quân tới Phúc Tú cung tìm Thẩm Ngân Ngân thì nàng đã nhận ra phần tình cảm của Trịnh Hàn Quân dành cho Thẩm Ngân Ngân. Thời điểm Thẩm Ngân Ngân hỏi nàng nên thế nào thì nàng liền có ý nghĩ này. Tuy rằng nàng không giỏi có mắt nhìn người, nhưng cũng có thể phân biệt được lòng dạ của một con người có chính trực hay không. Trịnh Hàn Quân này tuy là con trai độc nhất của Trịnh Dĩnh, nhưng không hề có sự xa hoa dâm đãng của những gia đình phú quý thường hay có, chất phác chính nghĩa thật vô cùng hiếm có, cùng với một Thẩm Ngân Ngân tính tình đơn thuần thật đúng là xứng đôi.
Về phần Thẩm Ngân Ngân, vừa mới mở cửa thì có vẻ thẹn thùng, sự vô lý sau đó dành cho Trịnh Hàn Quân, thật ra thì, nếu nhưng quan hệ với Trịnh Hàn Quân chỉ duy trì ở mức tình cảm bạn bè bình thường, có thể nào lại tùy tiện mở miệng chỉ trích? Có điều phần tình cảm này, nếu không phải mình đến bất ngờ bắt gặp e rằng vĩnh viễn nàng cũng sẽ không phát hiện ra.... ...
Trịnh Hàn Quân muốn thuyết phục Trịnh Dĩnh đến chỗ Vân Tấn Ngôn đòi người chuyện này không phải dễ. Muốn đến núi Vân Liễm đề thân cũng không đơn giản. Thậm chí muốn Thẩm Ngân ngân tâm cam tình nguyện gả cho hắn, cũng phải một phen trầy da tróc vẩy. Nhưng nếu như mọi chuyện có được dễ như trở bàn tay thì làm sao biết trân trọng?
Lê Tử Hà lắc đầu cười khẽ, còn đến hơn nửa tháng, nếu Trịnh Hàn Quân thật sự có lòng vậy cũng đủ rồi.
Trời đêm của ngày mùa Thu luôn tới sớm lại còn rất nhanh, lúc Lê Tử Hà trở lại Thái y viện thì bầu trời đã đầy sao. Chuyện của Thẩm Ngân Ngân cuối cùng cũng có chút chuyển biến, tâm tình Lê Tử Hà hiếm khi có được thoải mái như lúc này, chân bước nhẹ vào đại sảnh, vừa mới bước vào được một chân thì nghe được có người gọi lại ở phía sau: "Lê y đồng!"
Lê Tử Hà quay đầu lại nhìn thì thấy Ngụy công công ở cạnh Vân Tấn Ngôn đang hối hả chạy tới, nhìn thấy được nàng trên mặt vui vẻ không thôi.
Lê Tử Hà bấm tay tính toán, thời gian vừa đúng ba ngày, Ngụy công công đến tìm Phùng Tông Anh để chẩn bệnh?
"Lê y đồng!" Ngụy công công gọi lại Lê Tử Hà, vội vàng tiến lên nói: "Lê y đồng, xin dừng bước."
Lê Tử Hà vô cùng kinh ngạc, ông ta chỉ gặp qua nàng có vài lần mà đã nhớ được diện mạo của nàng, nhưng cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên mà chỉ ôn hòa hỏi: "Công công, có chuyện gì?"
"Hoàng thượng triệu kiến, cảm phiền Lê y đồng theo lão nô đi một chuyến." Vẻ mặt Ngụy công công có phần sốt ruột, lời nói ra cũng rất khách khí, vươn một bàn tay ra ý mời Lê Tử Hà đi theo ông.
Lê Tử Hà gật đầu, không nói thêm lời nào, cùng ông bước đi về phía trước.
Loài hoa Túc Dung này, gặp nóng bốc thành hơi sau đó hiệu lực của thuốc từ từ phát ra, lư hương trong điện đó giờ cứ bảy ngày đổi một lần. Ngày nàng đến Cần Chính Điện, hôm đó đúng lúc là đầu tháng, cũng may có chuẩn bị đã đổi đi Diễm Tiên Thảo trong tay áo thành hoa Túc Dung lại còn không chút do dự bỏ vào trong đó. Sau ba ngày hiệu lực của loài hoa sẽ bị tan hết, chắc chắn Vân Tấn Ngôn sẽ thấy khắp người khó chịu, phiền chán bất an, kế tiếp tinh thần sẽ hoảng loạn, đắm chìm trong thế giới huyền ảo ngủ mê man không tỉnh.
Lê Tử Hà suy nghĩ cẩn thận lại quá trình đầu độc của mịnh, xác định hành động của mình không có khả năng bị người khác phát hiện, vậy việc hắn ngã bệnh nhưng yêu cầu một tên y đồng nho nhỏ nh