cần mình không nhận sẽ không thể định tội mình được!
"Bổn cung cũng không muốn nói lời dư thừa, tại sao hôm qua ngươi bảo Lê y đồng và dược đồng kia rời khỏi Chưởng dược xử?" Nghiên phi lại trở người ngồi dậy, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Ân Bình.
Ân Bình khom lưng cúi đầu đáp: "Nô tài chỉ muốn đùa với Tử Hà huynh một chút, nào ngờ đúng lúc trời đổ mưa mới đến hậu viện nhắc nhở dược đồng đi hốt thuốc."
"Vậy tại sao ngươi không tự mình làm?"
"Nô tài đối với Chưởng dược xử cũng không quen thuộc lắm, sợ nóng lòng lỡ tay làm hư thuốc ạ."
"Vậy theo ý ngươi, trong ba người các ngươi, là ai đã giở trò trong ấm thuốc?"
Ân Bình vội quỳ xuống, nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng, nương nương, thuốc do ai bỏ nô tài không biết, nhưng có đôi lời nô tài thấy cần phải nói ra, bất kể là do ai làm cũng được, Lê y đồng là người am hiểu dược, trong thuốc có mùi vị khác nhất định là có thể nhận ra! Vậy tại sao hắn biết mà lại không nói chứ?"
Ân Bình âm thầm liếc mắt nhìn tới Lê Tử Hà vẫn đang quỳ không hề nhúc nhích, Thất Tiêu Phấn kia người thường trúng phải cũng không có ảnh hưởng gì đáng kể, nhưng phụ nữ có thai ăn phải nó thì rất bất lợi đối với bào thai trong bụng. Sẽ bị đổ mồ hôi liền trong 6 canh giờ, ngủ mê man không dậy nổi. Thực lòng mà nói, hắn vốn không hề muốn hại Lê Tử Hà, chỉ muốn cho hắn mất thời gian sắc thuốc lại lần nữa, làm trễ giờ uống thuốc của Nghiên phi nhất định sẽ bị trách phạt. Nhưng hắn không ngờ, lại sơ ý bị Nghiên phi nương nương uống hết chén thuốc đó.....
"Lê y đồng, ngươi có lời gì muốn giải thích hay không?"
"Bẩm nương nương, hôm qua nô tài đột nhiên nhiễm phong hàn, khứu giác bị ảnh hưởng tất nhiên là không thể phân biệt." Lê Tử Hà vẫn cúi đầu, cảnh vật ở trước mắt đã bắt đầu mơ hồ không rõ, dùng hết hơi sức mới miễn cưỡng nghe rõ lời đối thoại của bọn họ.
"Nói láo! Hôm qua ta thấy ngươi vẫn còn rất khỏe.... ..."
"Làm càn! Trước ngự tiền sao có thể vô lễ như vậy, để lão phu bắt mạch cho hắn thì sẽ biết ngay!" Phùng Tông Anh chen ngang lời Ân Bình nói, bước nhanh đến muốn bắt mạch cho Lê Tử Hà, nhưng lại bị Lê Tử Hà né tránh.
Lê Tử Hà vốn đã không khỏe, lại còn quỳ hơn một canh giờ, toàn thân mềm nhũn, quỳ được thẳng người vốn đã rất khó khăn, lúc này còn đột nhiên né tránh, không kịp ổn định thân hình vì thế liền ngã nhào xuống nền đất. Phùng Tông Anh thấy thế, vội vàng đỡ lấy nàng, vừa chạm tới cơ thể nóng như lửa đốt của màng, cau mày quát lên: "Đứa nhỏ này, bệnh đã nghiêm trọng đến mức này rồi, sao có thể giả được?"
Ân Bình không tin, "Hôm qua hắn còn rất bình thường ngồi sắc thuốc cho Nghiên phi nương nương, làm gì có triệu chứng nhiêm phong hàn? Ta.......Ta không tin!"
"Theo lão phu biết, ngươi đó giờ luôn bất hòa với Lê Tử Hà, vì sao cố tình tới nơi đó để tìm hắn? Còn mượn danh nghĩa của lão phu? Sao ngươi dám chắc hôm qua Lê Tử Hà không bị nhiễm phong hàn? Huống chi tất cả thảo dược đều để ở trong lọ, ngươi cũng có thể phân biệt ra mùi vị, cũng có thể biết trong thuốc của Nghiên phi đã bị bỏ thêm cái thuốc kia chứ?" Phùng Tông Anh vừa dìu đỡ Lê Tử Hà vừa từng tiếng ép hỏi.
Trong lòng Ân Bình quýnh lên nói: "Mùi của “Thất Tiêu Phấn” quá nặng, làm sao có thể ngửi ra được?" Hắn đúng là sợ Lê Tử Hà ngửi ra được, nên đã đặc biệt chọn một loại dược liệu khó phát hiện nhất.... ...
"Đủ rồi! Lôi Ân Bình xuống!" Rốt cuộc Vân Tấn Ngôn không còn xem nổi cái trò xiếc chướng mắt này nữa, phất tay áo bỏ đi.
Sắc mặt Ân Bình đại biến, lúc này mới chợt bừng tỉnh tự mình hại mình, tại sao lại dễ kích động đi nói ra Thất Tiêu Phấn kia chứ? Còn chưa kịp cầu xin Nghiên phi tha thứ đã bị người kéo xuống.
Nghiên phi muốn bước xuống giường thì bị Tiểu Quất ngăn lại, chỉ nhẹ giọng hỏi, "Lê y đồng không sao chứ? Có đứng lên được không?"
Lê Tử Hà nhéo thật mạnh mình một cái để tinh thần được tỉnh táo lại, tránh thoát bàn tay của Phùng Tông Anh muốn dìu đỡ mình, đứng lên nói: "Nô tài không sao, tạ nương nương quan tâm!"
"Lê y đồng nên quay về nghỉ ngơi cho khỏe đi, thuốc mấy ngày tới của Bổn cung hãy để cho Tiểu Quất đi lấy cũng được."
"Tạ nương nương ân điển!"
Lê Tử Hà tạ ân xong, cố mở to hai mắt, chống chọi cơ thể rời đi.
Phùng Tông Anh thấy mình lại tiếp tục bị ngó lơ không để ý tới, có lòng tốt mà bị xem như đồ vứt đi, có thành ý tới đỡ hắn thế nhưng hắn lại không hề cảm kích! Bỏ lại một tiếng "Hừ" rồi đi ngược lại phương hướng với Lê Tử Hà.
Cuối cùng Lê Tử Hà cũng có thể thở phào một hơi, ánh mặt trời sáng loáng của ngày mùa Thu có chút chói mắt, khiến cho đầu càng lúc càng nặng trĩu, trước mắt càng giống như bị người lấy tấm vải đen bịt kín, hai chân thật giống như không còn là của mình nữa, nhấc lên một bước cũng hết sức gian nan, không biết đi được bao lâu dường như nhìn thấy được căn phòng nhỏ của mình, rồi thật giống như nhìn thấy được chiếc giường nhỏ quen thuộc, cũng không còn hơi sức để suy nghĩ thêm gì nữa liền ngã người nằm xuống.
Thẩm Mặc vươn tay đỡ Lê Tử Hà ôm vào trong ngực, ngắm nhìn bốn phía xác định không có ai mới nhún người ôm lấy nàng nhảy lên ngồi ở một góc trên cành cây khô.
Cô gái trong tay nhẹ như không xương, mảnh mai như liễu, hai hàng lông mi cong vút nhíu sát vào nhau, làm cho người ta muốn đưa tay lên vuốt cho nó thẳng ra, hàng lông mi dầy đậm che khuất ánh mắt đang hơi run run, toàn thân rõ ràng nóng bỏng nhưng hai tay lại lạnh buốt ôm chặt lấy Thẩm Mặc lủi vào lòng hắn. Trong lòng Thẩm Mặc từng hồi run sợ, muốn đẩy ra nhưng lại không nỡ, giơ tay phẩy nhẹ chiếc lá cây dính trên mái tóc nàng, lấy thuốc từ trong tay áo ra đút vào cho nàng nuốt xuống, rồi cứ thế để mặc cho nàng ôm.
Trong giấc mộng của Lê Tử Hà bỗng hiện lên một vùng trời đầy băng tuyết. Trong giấc mơ nàng là một đứa bé gái chín tuổi, khắp người chỉ có duy nhất một bộ quần áo cũ rách, mặt đất mênh mông tuyết, chỉ có mỗi một mình nàng bước đi trong làn gió rét, đập vào mắt nơi nơi đều là tuyết trắng, trắng đến chói mắt, đột nhiên giữa vùng tuyết trắng ấy lại thấm đẫm đầy máu, từng bệt máu đỏ tươi đuổi theo bước chân của nàng, càng lúc càng gần, càng lúc càng nhiều. Cả người Lê Tử Hà ngoại trừ lạnh lẽo ra còn lại cũng là nỗi sợ hãi, không còn cảm giác nào khác, nàng bắt đầu chạy, liều mạng chạy giữa rừng tuyết, nhiều lần bị ngã rồi lại bò dậy, lại bị ngã xuống nữa xong lại bò dậy tiếp tục chạy.... ...
Bỗng dưng từ đâu thổi tới trận gió nhẹ xen lẫn mùi thuốc thoang thoảng, thổi tới đâu vùng máu kia từ từ biến mất tới đó, Lê Tử Hà cảm thấy mình như được chạm đến vùng ấm áp, tham lam muốn được có ấm áp nhiều hơn một chút nữa, muốn bắt lấy làn gió kia nhưng tay lại bắt phải hư vô, muốn giữ lại mùi hương thuốc kia nhưng lại bị gió thổi bay mất.... ...
Lê Tử Hà chạy đuổi theo trận gió nhẹ kia, nhưng dưới chân lại bị hẫng......
Bừng tỉnh mở ra hai mắt, đập vào mắt là nóc nhà bám bụi đầy quen thuộc, phía trước bên phải là khung cửa sổ nhỏ quen thuộc, ánh trăng trắng ngà xuyên qua giấy dán cửa sổ giọi ra một tia sáng lơ thơ ảm đạm, là mộng ư.......Thì ra là mộng.... ...
Lê Tử Hà muốn nhắm mắt ngủ lại, đột nhiên nhớ tới là lạ ở chỗ nào, trở người ngồi dậy, quay đầu lại nhìn thì thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở trước bàn đọc sách của mình. Không có ánh đèn, chỉ nương theo ánh trăng sáng mỏng manh mới thấy được cái bóng lờ mờ, nhưng đôi mắt kia ở trong bóng đêm lại vô cùng lóe sáng, Lê Tử Hà muốn lên tiếng nhưng cảm thấy cuống họng giống như đang bị xé toạt ra, khô rát đến nỗi một chữ cũng không thể nào thốt ra được.
Thẩm Mặc đứng lên nhìn tới Lê Tử Hà, ánh mắt sáng quắc nhưng chỉ lạnh nhạt nói: "Tại sao ngươi phải cố ý nhiễm bệnh?"