g Tông Anh thấy nàng cúi đầu không nhìn mình cũng không nể mặt trừng mắt liếc nhìn nàng, ngay sau đó khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, đặt tay trái lên bao cát lạnh giọng nói: "Chẩn mạch bắt bệnh cho lão phu đi."
Lê Tử Hà nghe lệnh làm việc, vươn tay để lên mạch tượng của Phùng Tông Anh, trong lòng liền sáng tỏ, Phùng Tông Anh tuy rằng tuổi gần 60, nhưng là càng già càng dẻo dai, bản thân còn hành y tất nhiên biết được làm thế nào để điều dưỡng cho cơ thể của mình, chưa bao giờ thấy ông ta ngã bệnh, ít nhất ở trong trí nhớ của nàng là không có, ngay lúc này bảo nàng xem mạch, đơn giản là muốn gây khó dễ cho nàng.
"Sao hả?" Phùng Tông Anh thấy nàng chăm chú bắt mạch phân biệt mạch y như thật, trong lòng tựa như đất hạn khô nứt lâu ngày gặp được nước, sung sướng không thôi vui mừng đến muốn bật cười to, nhưng vẫn ráng kiềm chế nghiêm túc quan sát kỹ bộ dáng của Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà dò mạch ông thì thấy lúc nhanh lúc chậm, khi căng khi rút, nhịp đập lộn xộn, lòng thầm hiểu ngay. Lúc tuổi còn trẻ Phùng Tông Anh từng luyện qua võ công, lúc này nhất định là đang dùng nội lực thúc giục mạch để nàng không tìm ra vấn đề nằm ở đâu thì sẽ không có cách nào kê đơn thuốc.
"Đại nhân có thể lè lưỡi ra được không?" Lê Tử Hà đã biết vấn đề nằm ra ở chỗ nào rồi, nhưng cũng không thể nói rõ, trình tự theo từng bước vẫn cần phải làm đủ.
Phùng Tông Anh rất phối hợp lè lưỡi ra, thật muốn nhìn xem tiểu tử này có thể giở trò gì.
"Đại nhân ngủ có ngon giấc không?"
"Ngon giấc."
"Đại nhân cảm thấy mọi thứ đều vẫn ổn chứ ạ?"
"Bình thường."
"Vậy đại nhân có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có."
Phùng Tông Anh thấy Lê Tử Hà cười nhẹ, cầm lên giấy bút có ý định viết phương thuốc, trong lòng thầm hừ lạnh, đúng là sư phụ gì thì dạy ra đồ đệ đó. Đức hạnh y hệt như Thẩm Mặc chỉ giỏi ngụy trang bình tĩnh, loại mạch tượng này mà cũng có thể kê đơn thuốc?
Lê Tử Hà đột nhiên dừng lại, tay cầm bút lông nhưng lại do dự không chịu hạ bút, vừa mới tươi cười bỗng có chút gượng gạo, cuối cùng đặt bút lông xuống.
Phùng Tông Anh vui mừng trong bụng, ha ha. . . . . .Quả nhiên không ngoài dự đoán, cũng chỉ là làm ra vẻ như biết rành rẽ mọi việc mà thôi. Đáng tiếc ông đắc ý chưa được bao lâu thì nghe được Lê Tử cất giọng lanh lảnh trong trẻo đọc lên phương thuốc.
Phùng Tông Anh càng nghe sắc mặt càng lúc càng khó coi, lửa giận vừa mới lắng dịu của ông lại bùng phát lên nhưng không muốn mất thể diện ở trước mặt Lê Tử Hà, kìm nén đến mặt mũi đỏ bừng, áp chế tức giận trầm giọng hỏi: "Vậy ngươi hãy giải thích một chút về dược lý trong phương thuốc này đi."
Lê Tử Hà nhìn nhìn bút lông trong tay, không hề do dự trực tiếp chắp tay nói: "Cơ thể đại nhân cũng không có việc gì lớn, nếu thường ngày ăn uống cần chú ý hơn một chút nữa thì tốt rồi. Đại nhân thích đồ ngọt, vị cay, lại còn ăn nhiều muối, vì vậy vãn sinh đã kê quy tư, đan hồng, liên tâm, sơn tra, quế vinh, vân tinh, cộng với bảy vị thuốc lấy từ cánh hoa, để giúp đại nhân tiêu trừ giải nhiệt, lưu thông máu ứ. Không biết vãn sinh nói thế có đúng không?"
Phùng Tông Anh nghe nàng nói xong, sắc mặt lại càng thêm khó coi, muốn bắt bẻ lại nhưng nói không nổi ra lời gì, chòm râu bạc phếu cùng với đôi môi run lên bần bật, cuối cùng chấp nhận thua trận.
Lê Tử Hà biết có ở lâu cũng vô ích, đứng dậy khom lưng nói: "Đại nhân, vòng này có phải được kết thúc rồi không?"
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài!" Phùng Tông Anh không kiên nhẫn phất phất tay, nếu không đi có lẽ ông sẽ không còn để ý tới thể diện mà bước lên mắng chửi người mất!
Rốt cuộc Thẩm Mặc đã dùng cách gì để dạy Lê Tử Hà? Rõ ràng mình đã thúc giục nội lực đảo loạn mạch tượng, hắn lại còn có thể nắm bắt được vấn đề, chẳng lẽ nội lực mình có vấn đề? Không thể nào!
Nhưng tên Lê Tử Hà đó, kể cả thói quen ăn uống thường ngày của mình cũng tìm hiểu rất kĩ càng, chẳng lẽ là trong nhà có nội tặc?
Phùng Tông Anh vỗ một cái lên mặt bàn, bút lông trên bàn nhảy tưng lên lăn xuống mặt đất, nội tặc, chắc chắn là có nội tặc! Nhất định phải trở về điều tra môn hộ mới được!
Ba ngày sau, Lê Tử Hà nhận được thư thông báo về cuộc thi công khai, trong thông báo nói hai ngày nữa giờ Mẹo đến Thái y cục, cùng với nhóm tân y đồng cùng nhau vào cung.
Lê Tử Hà gấp lại lá thư nhét vào trong vạt áo trước ngực, ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, sau đó nhắm hai mắt lại khẽ nhếch môi cười, rốt cuộc cũng được trở lại rồi.