Nàng không hề khiếp sợ mà nhìn tới đương triều Thừa Tướng Trịnh Dĩnh cũng chính là quan giám trảm ngày hôm nay. Chỉ mới ở độ tuổi lập gia đình mà đã dưới một người trên vạn người, đang nhíu mày khó xử nhìn thẳng vào mắt của nàng. Sau một hồi lâu mới bước lên đi vòng qua trước bàn án, hai chân quỳ xuống đất nói: "Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương Thiên tuế!"
Sau cái quỳ đó của Trịnh Dĩnh, quan binh thị vệ có mặt tại pháp trường lẫn quần chúng đang vây xem đều toàn bộ quỳ xuống đất hét lớn: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương Thiên tuế!"
Sắc mặt Quý Lê càng lúc càng trắng bệch, tùy ý phất tay ý bảo mọi người đứng dậy. Ngôi vị Hoàng hậu này của nàng từ lâu đã hữu danh vô thực, chỉ có điều không thể nào ngờ tới hắn lại vô tình đến thế, tru vi chín đời nhà họ Quý, không bỏ qua cho một ai kể cả thai nhi trong bụng nàng. . . . Quý Lê yêu thương vuốt ve phần bụng đã nhô cao của mình, gượng gạo từ từ nở nụ cười, nhưng khí thế trong lời nói vẫn không hề suy giảm: "Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng!"
Trịnh Dĩnh đứng dậy cúi đầu nói: "Nương nương thứ tội, hơi đất ở Cực Hung này không có lợi với Thánh thể của Hoàng thượng, kính xin nương nương mau sớm rời khỏi đây!"
"Bổn cung đã nói, có Bổn cung ở đây, đừng hòng mơ tưởng động tới bất kỳ người nào của Quý phủ!" Trong bụng chợt quặn đau, Quý Lê siết chặt nắm tay, đau đớn lẫn tức giận khiến cho những lời này nghe qua có vẻ như là cắn răng nghiến lợi để nói.
"Hạ quan thất lễ!" Trịnh Dĩnh thi lễ với Quý Lê lần nữa rồi đứng thẳng người dậy nhìn sang thị vệ bên cạnh nói: "Đưa nương nương hồi cung!"
Quý Lê đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hai chân đã sớm tê buốt chết lặng, luồng nhiệt xuôi theo đổ dồn xuống, cho dù nàng chịu di chuyển cũng bước không nổi được nửa bước. Trong lòng còn sót lại một tia hi vọng duy nhất cũng bị Trịnh Dĩnh dập tắt, nếu như không phải hắn đã đặc biệt căn dặn thì Trịnh Dĩnh không thể không hề có chút do dự nào mà ra lệnh cho người đưa nàng hồi cung.
Hai tên thị vệ liếc mắt nhìn nhau, một trái một phải đứng ở bên cạnh Quý Lê chỉ cúi đầu chứ không dám động tới nàng.
Thời gian bỗng như ngừng lại, bầu không khí cũng theo đó ngưng hoạt động, trên không trung thỉnh thoảng có vài con chim Nhạn bay về hướng Nam. Quý Lê cố chấp đứng ở pháp trường, mở to hai mắt đỏ ngầu mí mắt cũng không hề chớp lấy một cái. Nếu như đã không có cách nào ngăn cản, vậy thì chỉ có thể nhìn cho rõ để nhớ lỹ nỗi đau này, nhớ kỹ thống hận này!
"Hành hình!" Theo sau giọng nói quát to là tiếng mộc bài rơi xuống đất phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Đại đao bóng loáng giơ lên thật cao, được chiếc xạ ra từ bảy sắc thái của ánh mặt trời giọi vào hai mắt đau nhói. Ngay sau đó máu tươi bắn phụt ra tán loạn đầu liền rơi xuống đất, Quý Lê nghe được rất rõ ràng tiếng nó nện xuống sàn gỗ của pháp trường, tiếng "bịch" đó như thể tiếng nhịp tim nàng đang nhảy đập, “bịch, bịch, bịch. . . . .” (bao nhiu tiếng và bấy nhiu cái.….là bấy nhiu cái đầu ấy các bạn )
Cái đó là của quản gia Quý phủ, thưở xưa ông thường hay bế nàng lên hái hoa đào trên cây. Cái đó là của Lâm cữu cữu, một người rất giỏi về y thuật, cứ luôn bắt nàng lại nói “Tiểu Lê, đến ta xem một chút, tính nóng nảy con đã tăng vọt quá mức rồi đấy. Cái đó là Khúc ca ca, người hay lôi kéo tay nàng rủ rê “Đi, ta dẫn muội xuất phủ đi chơi nha…ha ha”. Cái đó là của phụ thân, người lúc nào cũng nghiêm mặt răn dạy và quở mắng nàng “Tiểu thư của Quý phủ ta, sao có thể suốt ngày ăn mặc nam trang chạy rong ngoài phố?”. Cái đó là của nương, luôn cưng chiều bưng đến tô chè thơm ngọt, ngoắc tay về phía nàng bảo “Lê nhi, đến đây ăn đi. . . .”
Quý Lê chỉ cảm thấy bên tai mình ong ong, trước mắt một vùng đỏ tươi, từng gương mặt ở ngay trước mắt từ từ bị máu tươi nhuộm dần dần, từ loang lổ rồi lần lượt mất hẳn. Chợt một mảnh hồng rồi lại chợt một mảnh đen, trong bụng trĩu nặng đau đớn khiến cho nàng đứng không vững nữa ngã nhào xuống đất. Đứa bé, đứa bé này, cũng muốn rời bỏ nàng mà đi rồi, nâng tay lên dụi dụi hai mắt, nàng biết, mình đã khóc, khóc cho sự thất bại ê chề của mình.
Hạ thể đau đớn như tê liệt, toàn thân Quý Lê đều tuôn ra mồ hôi lạnh, bên tai từng trận ầm ĩ, nàng cố gắng mở to hai mắt, ánh mặt trời chói lọi bắn vào đáy mắt nhưng nàng lại thấy rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Cơ thể càng lúc càng nhẹ, như đang lơ lửng trên không trung. Quý Lê biết, rốt cuộc mình cũng muốn rời đi rồi, đi theo những người thân yêu của mình, còn có đứa con mà mình chưa từng được nhìn thấy mặt nó, rời đi thôi. . . . . .
Ngay cả giờ khắc cuối cùng này, người đó cũng không muốn gặp mình. . . . . .
Trong lòng giờ phút này chỉ còn sót lại một nỗi oán hận, vào thời khắc này chất chứa căng phồng lên tràn đầy đáy lòng chỉ có sự thù hận ùn ùn càn quét cuốn tới.
Nếu như “Luân hồi” thực sự ứng nghiệm, lòng căm hận gào thét nguyền rủa cho sự vô tình tàn nhẫn: “Nếu có kiếp sau, ngươi nhất định phải trả lại từng món một!”