sự thương cảm lớn hơn năng lượng của niềm hân hoan. Lâu dần lâu dần, sân bay Đào Viên sẽ mỗi lúc một nhỏ hơn.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Em sẽ trở về.”
“Anh
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chúng ta cất công vất vả đến đây để thảo luận về kích cỡ sân bay à?”
“Không,” tôi nói, “chúng ta đến đây để tạm biệt.”
Người đẹp số 6 cuối cùng cũng thôi dùng quyển hộ chiếu vỗ vào lòng bàn tay, chầm chậm đứng lên.
Tôi cũng đứng lên, theo nàng đi tới cầu thang.
“Còn nhớ gió mùa thu thế nào không?” nàng hỏi.
“Còn nhớ.” Tôi gật đầu.
“Anh nhắm mắt lại đi.”
“Có thể không nhắm không?”
Nàng gật đầu, hai cánh môi khẽ cong lên, thổi nhẹ một làn hơi lên mặt tôi.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Em nhất định sống lâu trăm tuổi.”
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, tôi cũng lặng lẽ nhìn nàng.
Tôi đoán cả hai chúng tôi đều đang kìm nén một thứ, hơn nữa còn rất thành công nữa.
Nàng quay người bước lên thang máy, rồi lại quay mặt hướng
Thang máy chầm chậm đưa nàng lên trên, trái tim tôi từ từ trầm xuống.
Khi lên tầng hai, bước chân nàng hơi loạng choạng một chút.
Nàng vẫy vẫy tay, rồi xoay người lần thứ ba, ánh mắt tôi chỉ kịp chớp lấy bóng lưng ấy trong khoảng khắc.
Tuy nước mắt có thể kìm nén, nhưng bi thương thì không.
Trái tim tôi nhất định đã chìm xuống đáy biển sâu vào khoảnh khắc máy bay cất cánh, dẫu thế nào cũng không sao kéo lên nổi.
Tôi thử rất nhiều cách hòng kéo trái tim rời xa đáy biển, tiếc rằng đều không có tác dụng.
Về sau, tôi lựa chọn phương pháp tiêu cực là chạy trốn, chẳng hạn khi ngồi xe điện không đi qua lối ra số 6, gặp số 9 cũng không được, bởi chỉ cần tôi nhìn ngược, sẽ biến thành số 6 ngay.
Người đẹp số 6 đi được hai tháng, cũng là lúc mùa đông vừa đến, tôi đột nhiên chợt nhớ ra chữ ký trên diễn đàn của mình thuở trước.
“Mùa đông đến rồi, mùa xuân còn xa lắm không?
Mùa xuân sắp về, mùa hạ sẽ chẳng còn xa xôi;
Nếu mùa hạ chẳng còn xa xôi, mùa thu cũng sắp tới;
Mùa thu đã sắp tới, thì bước chân của mùa đông cũng gần rồi.
Giờ tính sao đây?
Cứ mùa đông đến chết sao?”
Tôi rất lo lắng tâm trạng mình sẽ cứ đắm chìm trong mùa đông cho đến cht, bèn quyết định đến những chốn đông người náo nhiệt.
Tôi đến chợ đêm Thanh Đại, vì Người đẹp số 6 không thích chỗ nào quá đông người, bởi vậy đến nơi có nhiều người sẽ không làm tôi tức cảnh sinh tình.
Nhưng khi nhìn thấy quầy bán tiết vịt cay, tôi lại buộc miệng thốt lên: “Người đẹp số 6 chắc chắn rất thích.”
Khoảnh khắc ấy, cả người tôi đều sững lại, sau đó một nỗi buồn vô cớ bỗng trào dâng.
Tôi biết Người đẹp số 6 sẽ quay về, tôi biết thời gian ba năm cứ gắng gượng chờ đợi rồi sẽ qua, nhưng tôi rất yêu Người đẹp số 6.
Tôi thật sự rất yêu Người đẹp số 6, tôi thật sự rất yêu nàng.
Chỗ này đông người quá, có lẽ tôi nên dùng đại từ ngôi thứ hai “em” để gọi Người đẹp số 6.
Anh thật sự rất yêu em.
Anh thật sự thật sự rất yêu em.
Sau khi phát tiết hết tình cảm ở chợ đêm Thanh Đại, tôi đoán mình đã thoát ra khỏi đáy biển.
Sau bận ấy, tôi càng dồn hết tâm sức vào công việc hơn, đó là toàn bộ cuộc sống của tôi từ khi Người đẹp số 6 ra đi.
Người đẹp số 6 sẽ trở thành một chú cá voi lớn hơn nữa, vì vậy, tôi cũng phải trở thành một vùng biển rộng lớn hơn.
Không biết Người đẹp số 6 ở Chicago có ổn không?
Ở Chicago, tôi chỉ biết cái tay chơi bóng rổ tên là Jordan, nhưng anh ta lại không quen tôi.
Tuy có thể liên lạc bằng điện thoại di động, nhưng phải làm thủ tục mở khóa chiều gọi đi quốc tế trước, phí tổn quá cao mà cũng không thỏa đáng.
Người đẹp số 6 đã mua một cái di động ở Mỹ, nhưng chủ yếu chỉ để liên lạc trong nước Mỹ thôi.
Vì vậy, phương thức liên lạc của tôi và Người đẹp số 6, tiện lợi và rẻ tiền nhất, vẫn là MSN và e-mail.
Lên diễn đàn cũng được, nhưng tôi đã rất hiếm lên diễn đàn, Người đẹp số 6 thì gần như là chẳng lên nữa.
Tuy rằng thỉnh thoảng có thể dùng MSN hay e-mail nói chuyện với Người đẹp số 6, nhưng tôi vẫn thường xuyên cảm thấy cô đơn.
Khi đó, vì Người đẹp số 6 mà đã tự nguyện đến Khu công nghệ cao Tân Trúc, giờ nàng đi rồi, tôi lại muốn về miền Nam.
Quê nhà và bọn Lại Đức Nhân, Ruồi đều ở miền Nam, nếu về miền Nam có lẽ tôi sẽ thoải mái hơn phần nào.
Có điều tình hình không cho phép, tôi chỉ có thể ở đây mà tiếp tục tiến bước.
Nhiều lúc, tôi cảm thấy mình trên không chạm trời, dưới không chạm đất, giống như nét gạch ngang ở giữa chữ “ ” vậy.
Khoảng hơn năm tháng sau khi Người đẹp số 6 đi Mỹ, tôi nhận được thư nàng gửi về qua địa chỉ công ty.
Đó là thư viết tay, có dán tem, có đóng dấu bưu điện.