Vả lại, nếu cây phong mà mọc ở Đài Nam, sợ rằng dù đến hết mùa đông, lá cây cũng chẳng thể chuyển sang màu đỏ.
Còn về lá rụng, lá cây rụng xuống sau một trận bão có khi còn nhiều hơn lá rụng trong cả mùa thu cũng nên.
Nếu dùng ngày đầu tiên của tháng đấy coi như ngày đầu tiên của mùa thu thì sao nhỉ?
Giống như Người đẹp số 6 lấy ngày mùng 1 tháng Mười hai là ngày đầu tiên của mùa đông vậy.
Ngày mùng 1 tháng Chín đã qua, hơn nữa nếu ngày mùng 1 tháng Chín mà đứng giữa đường hét lên: mùa thu đến rồi, những người đi đường nóng đến mờ mắt kia chắc hẳn đều sẽ rất muốn đập cho tôi một trận.
Ngày mùng 1 tháng Mười thì sao nhỉ? Ngày này nhạy cảm quá, dù sao tôi cũng ở Đài Loan mà.(23)
23. Ngày 1 tháng Mười là quốc khánh Trung Quốc.
Vậy còn ngày mùng 1 tháng Mười một?
Nếu quyết định là ngày này, thì mùa thu chỉ có một tháng, ngắn quá.
Tạm thời gác vấn đề chưa giải quyết này lại, tôi h việc chính phải làm.
Đã lên năm thứ tư rồi, tôi cũng nên tỉnh ngộ ra một chút, huống hồ còn phải thi nghiên cứu sinh nữa.
Học kỳ này chỉ có 11 học phần, bài học ít đi, thời gian cũng nhiều hẳn lên.
Tôi nhận một công việc gia sư, kiếm thêm chút tiền dù sao cũng tốt, cũng là tự giúp mình trưởng thành lên.
Thời gian còn lại thì chuyên tâm học ôn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, thi cử kiểu này cạnh tranh rất ghê gớm, tôi không thể buông lỏng tinh thần chút nào được.
Rất nhiều sinh viên năm thứ tư cảm thấy hoang mang về con đường sau khi tốt nghiệp, tôi xem như thuộc loại may mắn, biết được mình nên phấn đấu theo hướng nào.
Sexbeauty cũng là sinh viên năm thứ tư, cô ta không được may mắn thế.
“Tốt nghiệp xong chẳng biết phải làm gì nữa.” Cô ta gửi tin nhắn trên mạng.
“Kiếm việc làm thôi,” tôi trả lời.
“Anh nói thì đơn giản. Giờ tình hình kinh tế kém lắm, khó kiếm việc.”
“Cô học ngành gì?”
“Kinh tế.”
“Vậy có thể đi làm tiếp viên hàng không được đấy?”
“Tiếp viên hàng không? Tại sao?”
“Như vậy thì kinh tế Đài Loan có thể cất cánh bay cao rồi.”
“Cái gì?”“Bye bye.” Tôi lập tức thoát khỏi mạng rồi tắt máy luôn.
Tháng Mười đến rồi, nhiệt độ giảm đi đôi chút, nhưng trời chưa mát hơn, tôi vẫn mặc áo cộc tay.
Ba ngày sau, Cục Khí tượng phát đi lời cảnh báo về trận bão thứ ba trong năm, bão Dain.
Năm nay Cục Khí tượng tổng cộng chỉ phát đi có ba lời cảnh báo, chuyện này đối với Đài Loan có thể nói là hiếm thấy.
Trận bão đầu tiên là bão Maggie, tiến vào Đài Loan ngày mùng 6 tháng Sáu, trận thứ hai thì không đổ bộ; còn trận bão Dain này chỉ ảnh hưởng đến khu vực Kim Ôn, không ảnh hưởng đến đảo Đài Loan.
Vì vậy cuộc hẹn bão táp của tôi và Người đẹp số 6, năm nay chỉ có một lần.
Cơn bão Dain dường như đã cuốn theo cả không khí nóng bức, sau bão, thời tiết bắt đầu mát mẻ, đã có thể ngửi thấy chút hương vị của mùa thu rồi.
Tôi và Người đẹp số 6 quen nhau vào mùa thu, nên khó tránh khỏi cũng hơi có cảm xúc riêng với mùa thu.
Đáng tiếc rằng mùa thu lại thích lặng lẽ âm thầm, cứ lẳng lặng mà đến, không thể nắm bắt được thời gian.
Có lẽ mùa thu đã đến thật rồi, buổi tối lái xe máy phải mặc thêm áo khoác mỏng mới không thấy lạnh.
“Tuy không bắt được ngày đầu tiên của mùa thu, nhưng mùa thu đã đến rồi.” tôi gửi tin nhắn.
“Bạn vất vả rồi. Tối mai có rảnh không?” Người đẹp số 6 gửi tin nhắn lại.
“Tối mai mình phải đi dạy gia sư. 9 giờ mới xong.”
“Vậy chín rưỡi tối mai gặp nhau dưới nhà nhé?”
“OK.”
Sau buổi dạy gia sư, tôi phóng xe thẳng đến dưới chân nhà Người đẹp số 6, nàng đã đợi sẵn ở đó.
“Xin lỗi,” tôi dừng xe xong rồi nói, “hôm nay học sinh hỏi nhiều quá.”
“Không sao đâu.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Học sinh của bạn học lớp mấy thế?”
“Lớp 9, sang năm là thi lên cấp III rồi.”
“Ồ. Chắc là áp lực của em ấy phải lớn lắm.”
“Mình chẳng cảm thấy cu cậu có áp lực gì cả.” Tôi cười cười.
Người đẹp số 6 cũng cười theo, không nói gì.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Chúng ta cất công đến đây để thảo luận về em học sinh mình dạy kèm à?”
“Đương nhiên không phải rồi,” nàng lắc đầu nói. “Bạn xòe bàn tay ra đi.”
Tôi lập tức xòe tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên phía trên.
“Tặng bạn cái này.” Nàng đặt một món đồ vào tay tôi.
Tôi cúi xuống nhìn, là một quả trứng đỏ, giống loại vẫn mời người ta ăn lúc trẻ con đầy tháng. Nhưng vỏ ngoài được tô màu đỏ tươi rói, màu sắc rất đều đặn.
“Đây là…”
“Hôm này là đúng một năm kể từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau dùng bữa tối.” Nàng cười cười, “Mời bạn ăn quả trứng đỏ.”
“Bạn còn nhớ cơ à?” Tôi hết sức ngạc nhiên.
“Vậy bạn còn nhớ không?”
“Dĩ nhiên là mình nhất định phải nhớ rồi.”
“Thế tại sao bạn nhớ là chuyện đương nhiên phải thế, còn mình nhớ ngày này thì lại khiến bạn ngạc nhiên vậy?”
“Mình…”
Tôi không biết phải nói sao, chỉ thấy trong lòng ấm áp vô cùng, mặt nóng bừng lên.
“Mình luộc chín trứng, rồi lấy màu nước đỏ tô lên vỏ, mấy lớp liền đấy nhé.”
“Là loại màu nước có thể ăn được đúng không?”
“Bạn nghe có loại màu nước nào ăn được chưa?”
“Chưa nghe bao giờ.”
“Thế cho nên là,” nàng cười cười, “lúc ăn bạn phải cẩn thận đấy, chớ có để dính vỏ trứng vào.”