Chúng mình chầm chậm thả bước trong sân trường, đi qua tòa nhà khu Vật Liệu.
“Còn nhớ bài Before the next teardrop falls lần đó không?” tôi hỏi.
“But if he ever breaks your heart, if the teardrops ever start, I’ll be there before the next teardrop falls…” Nàng khe khẽ ngâm nga, giọng hát nghe rất hay.
“Nếu như em khóc, anh sẽ đến bên em, trước khi giọt lệ tiếp theo rơi xuống.”
“Ưm.” Hình như em chớp chớp mắt. “Cảm ơn anh.”
“Vì vậy giọt nước mắt thứ hai của em phải rơi nhanh vào nhé.”
“Em chỉ rơi một giọt lệ thôi,” em nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì giọt nước mắt ấy chính là anh.”
Em lại chớp chớp mắt.
Tôi nhìn rõ rồi, mắt em hơi ươn ướt, bên trong có một giọt nước đang lượn vòng quanh.
Nhưng thủy chung vẫn không rơi xuống.
***
Mùa đông đến rồi, đây là mùa thích hợp với việc ngủ.
Buổi sớm mùa đông mà phải rời khỏi chăn nệm, thì cũng khó khăn và đau khổ như phải từ biệt cha mẹ ở quê nhà vậy.
Nếu là tôi của trước đây, thỉnh thoảng cũng vì không thể xa rời cha mẹ mà buộc phải trốn tiết đầu tiên của buổi sáng; nhưng mùa đông năm nay tôi lại chẳng trốn một tiết nào.
Tôi đoán có lẽ là vì Người đẹp số 6, nàng khiến trong tôi nảy sinh một sức mạnh kỳ diệu để đá bay cái chăn ra.
Trước khi quen biết Người đẹp số 6, mỗi mùa đông đến tôi đều trở nên lười nhác, không muốn ra khỏi cửa.
Những hoạt động khi rảnh rỗi chủ yếu đều ở trạng thái tĩnh, đương nhiên, hoạt động ở trạng thái tĩnh tiêu biểu nhất chính là… ngủ.
Nhưng mùa đông này không thể lười nhác quá được, bằng không mối quan hệ với Người đẹp số 6 e rằng khó kéo dài được đến mùa xuân sang năm.
Không khéo có khi từ nay mùa xuân không bao giờ đến nữa.
Bởi vậy, tôi mới lấy hết dũng khí, thử lên diễn đàn hẹn nàng đi chơi chợ đêm.
Tổng cộng tôi đã hẹn Người đẹp số 6 đi chợ đêm ba lần, thật hết sức may mắn, cả ba lần nàng đều nhận lời.
Tôi đến rất đúng giờ hẹn… 9 giờ lái xe đến dưới chân nhà Người đẹp số 6, nàng cũng sẽ xuống rất đúng giờ, có lẽ là nàng đúng giờ hơn, vì thực ra tôi thường đến sớm.
Không còn căng thẳng như khi đèo nàng lần đầu tiên nữa, lúc đi xe thi thoảng chúng tôi cũng nói chuyện.
Mùa đông, người đi chợ đêm dường như còn đông hơn cả mùa hè, vì đây có lẽ là nơi ấm áp nhất ngoài trời.
Đài Nam có rất nhiều chợ đêm, mỗi chợ đêm thông thường họp một tuần hai ngày, nhưng thời gian khác nhau, cũng vì thế mà ba lần chúng tôi đi ba khu chợ đêm khác nhau.
Nhưng dù đi chợ đêm nào, tôi phát hiện Người đẹp số 6 luôn ăn một thứ gọi là tiết vịt cay.
Tôi chẳng thích thú gì cái món ớt ấy, nói cho chính xác, phải là hơi rờn rợn.
Vì vậy người ăn là Người đẹp số 6, nhưng kẻ đổ mồ hôi lại là tôi.
Nhưng không thể cứ nhìn nàng mặt mũi rạng rỡ ăn thế được, vì vậy thông thường tôi cũng gọi bừa một món gì đó.
“Có phải bạn không dám ăn ớt không?” lần đi chợ đêm thứ ba, cuối cùng nàng cũng mở miệng hỏi.
“Ừm.” Tôi gật gật đầu.
“Bạn khiến mình thấy mình thật vĩ đại quá.” Nàng nhoẻn miệng cười, gắp một miếng tiết vịt.
Tôi thấy nổi hết cả da gà.
“Mình rất thích đi chợ đêm,” Người đẹp số 6 nói, “nhưng không thích chỗ nào đông người quá.”
“Nhưng chợ đêm thường thường đều rất đông đúc chật chội.”
“Thì bởi thế.”
“Thì bởi thế là sao?”
“Bởi thế mình rất hiếm khi ra chợ đêm vào giờ này, mình thích thật khuya rồi mới đi cơ.”
“Ồ?” Tôi chợt hiểu ra. “Xin lỗi, mình không biết.”
“Đây là vấn đề của mình, bạn đâu cần phải xin lỗi chứ.” Người đẹp số 6 cười cười.
“Hồi trước ở ký túc xá, vì đến giờ là đóng cửa, nên chỉ có thể ra chợ chừng một tiếng trước khi cổng đóng,” Người đẹp số 6 nói, “giờ ở bên ngoài tiện hơn nhiều rồi, ra ngoài muộn mấy cũng chẳng sao.”
“Đi một mình à?”
“Thường thì Hiếu và Muỗi Con đi với mình, nhưng cũng có khi nửa đêm khuya khoắt một mình mình đi lang thang trong chợ.”
“Vậy thì không ổn đâu.” Tôi chau mày lại. “Dù sao bạn cũng là con gái…”
“Bạn lo cho mình à?” nàng ngắt lời.
“Đương nhiên rồi.”
“Cảm ơn nhé,” nàng nói, “sau này mình không thế nữa.”
“Thì ra, chỉ vì muốn đi chợ đêm muộn nên bạn mới dọn ra ngoài
“Có thể nói thế.”
“Bạn vĩ đại quá.”
“Lại nói nhảm rồi.” Người đẹp số 6 cười cười.
“Nếu…” tôi khẽ hắng giọng, “mình nói là nếu, nếu rất muộn rồi mà bạn lại muốn đi chơi chợ đêm, nhưng Tuệ Huế và Muỗi Con lại không đi với bạn được, vậy bạn có thể nghĩ đến mình, nếu như bạn không thấy ngại.”
“Mình thấy ngại quá.”
“Hả?”
“Vừa nãy bạn nói có một câu mà dùng đến bốn chữ nếu.”
“Vậy sao?”
“Bạn bằng lòng đi với mình, mình đã rất vui rồi,” nàng nói, “không cần phải nếu niếc gì cả.”
“Mình…” không hiểu vì kinh ngạc hay hưng phấn quá độ, tôi nói không nên lời.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Mình muốn hỏi bạn một chuyện.”
“Ừ.”
“Dù mình muốn đi chợ đêm muộn thế nào, bạn cũng đi với mình chứ?”
“Ừ.”
“Bạn thật tốt.”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc mình tốt hay, chỉ là mình muốn đi với bạn mà thôi.” Tôi nói. “Nếu Muỗi Con hay Tuệ Hiếu đêm đông khuya khoắt muốn ra đầu phố khỏa thân, mình cũng sẽ chỉ nói: cẩn thận kẻo lạnh đấy.”
“Ví dụ này của bạn rất không ổn.” Người đẹp số 6 bật cười khúc khích.
“Tú Cầu,” sau khi dứt tiếng cười, Người đẹp số 6 lại nói.
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Mình lại muốn hỏi một chuyện nữa.”
“Ừ.”
“Nếu mình muốn ăn kem trên dãy Himalaya thì sao?”
“Mình sẽ chết rét cùng bạn.”
“Nếu mình muốn ăn lạp xưởng nướng ở sa mạc Sahara thì sao?”
“Mình sẽ cùng bạn té xỉu vì nóng.”
“Nếu mình muốn ăn tiết vịt cay siêu cấp vô địch ở chợ đêm thì sao?”
“Được.” Tôi lập tức đứng dậy.
“Bạn định làm gì thế?” Nàng lấy làm hồ nghi.
“Thì đi mua hai bát tiết vịt cay siêu cấp vô địch,” tôi nói.
“Không cần đâu.” Nàng kéo vạt áo tôi lại.
“Không được,” tôi lắc đầu, “không thể ăn ớt, sau này làm sao có thể đội trời đạp đất?”
“Phải đấy.” Dứt lời, nàng liền buông tay.
“Bạn không ngăn mình lại nữa à?”
“Vì bạn nói rất có lý mà.”
Tôi đành đánh liều một phen, quay người cất bước hùng dũng tiến lên.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Quay lại đi mà,” nàng nói, “đừng cố quá.”
“Cảm ơn.” Tôi lập tức trở lại chỗ ngồi.
“Vậy là tốt lắm.”
“Là sao?”
“Mình có thể ăn món ưa thích, lại chắc chắn rằng bạn không tranh ăn với mình, vậy không phải tốt lắm sao?”
“Bạn nói phải.” Tôi nở một nụ cười.
Sau khi đi chơi chợ đêm, tôi lái xe chở nàng về.
Tôi chợt nhận ra, mỗi lần đưa Người đẹp số 6 về, nụ cười của nàng đều toát lên một cảm giác hài lòng.
“Tối nay ăn nhiều quá.” Nàng cười cười. “Đi bộ mấy phút quanh quanh đây được không?”
“Đương nhiên là được.”
Chúng tôi bèn đi dọc theo con ngõ nơi nàng ở, vòng quanh một hồi, mất mười phút.
“Đêm nay chẳng có sao,” lúc trở lại ưới nhà, nàng ngẩng đầu lên nói.
“Ừ, đúng vậy.” Tôi cũng ngẩng đầu.
“Mình thích ngắm sao lắm.”
“Chỉ cần là con người, có lẽ đều thích ngắm sao,” tôi nói. “Khỉ thì mình không biết lắm.”
Người đẹp số 6 bật cười, trong ánh đèn yếu ớt của con ngõ, đôi mắt nàng càng sáng rỡ.
“Đáng tiếc trong thành phố thường chẳng mấy khi ngắm được sao.” Người đẹp số 6 lại ngẩng đầu lên. “Như đêm nay vậy, chẳng thấy ngôi sao nào cả.”
“Có sao đâu.”
“Tại sao lại có sao đâu?” Nàng ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
Nàng đóng cửa sắt lại, tôi nghe tiếng bước chân nhè nhẹ mỗi lúc một xa dần.
Tới khi không nghe được tiếng bước chân nữa, tôi mới xoay người bước đi.
Tuy ký túc xá nam định giờ đóng cửa, tôi ra ngoài hay về muộn mấy cũng chẳng sao, nhưng sau này cũng không thể chủ động mời Người đẹp số 6 đi chợ đêm được nữa, dù sao hẹn nàng ra ngoài quá muộn cũng không được thỏa đáng cho lắm.
Đại khái chỉ có thể bị động chờ khi nào nàng bỗng dưng muốn đi chơi chợ đêm lúc canh khuya, mà Tuệ Hiếu và Muỗi Con không thể đi cùng, tôi mới có cơ hội xuất hiện trên sân khấu.
Nếu người đi chợ đêm bớt đi một chút thì tốt biết mấy, nhưng làm thế nào mới khiến chợ đêm vắng người được nhỉ?
Tôi biết đây là một vấn đề phức tạp lại vô vị, nhưng vẫn bỏ ra mấy ngày trăn trở nghĩ suy một cách nghiêm túc.