Sơ Ảnh chấm dứt công việc đang thực tập ngày nhận bằng tốt nghiệp cũng là ngày lĩnh giấy đăng ký kết hôn.
Vì cuộc hôn nhân tới bất ngờ này mà cô bị đám bạn cùng phòng mổ xẻ mấy lần, đặn biệt là Phương Hiểu. Phương Hiểu luôn miệng nhắc Sơ Ảnh rằng mình là bà mối, nhất định không được quên ơn.
Lễ cưới được tổ chức đơn giản, chỉ mời người nhà. Mặc dù vậy, Cố Diễn Trạch vẫn không tránh khỏi bị chuốc say, Sơ Ảnh cũng không ngoại lệ. Kết quả, vừa về tới biệt thự, Cố Diễn Trạch liền lao lên giường mà ngủ, cũng không biết Sơ Ảnh đã đi đâu.
Sau hôm cưới, hai người liền chuyển đến căn hộ riêng. Dù La Hinh không muốn nhưng thấy vẻ kiên quyết của con trai và con dâu, bà cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò phải thường xuyên về nhà chơi.
Ngày đầu tiên, Sơ Ảnh đích thân xuống bếp làm cơm trưa. Lẽ ra cô muốn làm bữa sáng nhưng cả hai đều ngủ quên đến tận trưa mới dậy. Sơ Ảnh nhanh chóng rửa mặt rồi vào bếp chuẩn bị. Cố Diễn Trạch vừa rời giường thì nghe thấy tiếng động, tắm rửa xong, anh đứng ngoài bếp nhìn cô.
Thấy cô thành thạo thái cà chua, anh định lên tiếng, nhưng cuối cùng lại thôi.
Cố Diễn Trạch ăn cơm xong, Sơ Ảnh đẩy bát canh đến trước mặt anh.
Anh hơi nhíu mày, sau đó uống một hơi hết.
“Hôm nay anh ở nhà không?” Sơ Ảnh vừa thu dọn bát đĩa vừa hỏi.
“Ừ, lẽ ra phải hưởng tuần trăng mật, nhưng công ty gần đây nhiều việc quá. Hôm nay coi như tuần trăng mật tạm nhé!”. Anh đứng dậy, lấy bát từ tay cô: “Để anh! Em nấu cơm, anh rửa bát, như thế mới công bằng. Nếu không, anh sẽ cảm thấy mình là một kẻ ăn quỵt.”
“Thế thì anh nộp lương cho em là được!” Cô nửa đùa nửa thật.
“Không được, nếu em thích tiền, chán anh, em chạy mất thì anh biết đi đâu tìm?”
Lần này cô không nói gì, đứng im nhìn anh rửa bát.
Có lẽ đây chính là hạnh phúc mà cô kiếm tìm.
Ngày hôm nay họ không ra khỏi nhà, cũng không làm việc gì đặc biệt. Cô chỉ nằm gối đầu lên đùi anh và xem phim. Anh phát hiện ra cô có một thói quen kì lạ: cho dù là thứ đồ vật gì, cô đều không thích mua về nhà mà chỉ thuê, thậm chí bộ phim mà cô cực kì thích, cô thà đi thuê về xem lần thứ hai chứ nhất quyết không chịu mua. Về sau có lần chợt nhớ đến, anh hỏi cô vì sao. Cô đáp: Vì quá thích nên mới không mua, để nó ở chỗ người khác, mình mới nhớ tới nó, chứ mua về rồi sẽ không còn cảm giác nữa. Bạn đang đọc truyện tại: WWW.77F1.XTGEM.COM (thích truyện chấm VN) - Website đọc truyện tương thích với mọi thiết bị di động.
Anh hoàn toàn bó tay với câu trả lời của cô. Nhưng chỉ cần cô thích anh sẵn sàng chiều ý.
Mới xem được một lúc mà Sơ Ảnh đã ngủ thiếp đi. Cố Diễn Trạch nhìn bộ dạng ngủ say của cô, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Chân anh đã tê, nhưng vẫn duy trì tư thế ban đầu. Anh khẽ vuốt tóc cô, giống như nó là một món đồ chơi cực kì đáng yêu.
Cuối cùng, anh ngủ quên. Có lẽ vì ngủ quá say nên khi bị Sơ Ảnh đẩy tay, anh cũng không hề tỉnh.
Sơ Ảnh mở mắt, lúc lâu mới ý thức được mình đang ở đâu và người trước mặt mình là ai. Cô chưa hết hoảng sợ. Niềm hạnh phúc mới chạm vào này bỗng chốc biến thành một ngọn núi, nặng nề đè xuống cõi lòng cô.
Đây là lần đâù tiên, cô mơ thấy người đó.
Tưởng Phương Vũ uống rất nhiều rượu, rồi anh đứng dưới trời mưa lớn, gọi điện cho cô.
Anh xông lên kéo tay cô, hỏi dồn dập: “Vì sao? Vì sao là cậu ấy? Vì sao em lại đối xử với anh như vậy?”
“Bùi Sơ Ảnh, rốt cuộc em có từng yêu anh không?”
“Bùi Sơ Ảnh, nếu đây là những gì em muốn, vậy thì anh tác thành cho em.”
Sau đó, anh lên xe. Cô chạy tới muốn ngăn cản nhưng anh đã laí xe đi. Cô cứ đứng như thế, nhìn anh dần biến mất trong làn mưa trắng xoá. Rốt cuộc, cô ngồi bệt xuống mà khóc, cô khôn g muốn, không muốn mọi chuyện trở thành thế này.
Anh nói: Nếu đây là những gì em muốn, vậy thì anh tác thành cho em…
Nhưng em không hề muốn anh một đi không trở về như vậy…
Ngày hôm sau, khi cô đang vật lộn với cơn cảm lạnh thì nhận được tin Tưởng Phương Vũ bị tai nạn qua đời.
Chưa bao giờ Sơ Ảnh trải qua cảm giác đó. Dường như cả thế giới bị nhấn chìm trong tro xám.
Tô Thiên Linh đã hét vào mặt cô: “Chính là mày đã hại chết anh ấy”.
Mày đã hại chết anh ấy, anh ấy vì mày mà chết…
Nếu đây là những gì em muốn, vậy thì anh tác thành cho em…
Cơ thể cô run lên càng mạnh. Cố Diễn Trạch rốt cuộc cũng bị đánh thức, anh nheo mắt nhìn cô: “Em sao thế? Sao mặt tái nhợt thế kia?”
Anh sờ trán cô, sau đó bị những giọt mồ hôi của cô làm cho giật mình rụt tay về: “Gặp ác mộng à?”
Một lúc lâu, Sơ Ảnh mới định thần lại: “Không, không có gì”.
Cố Diễn Trạch nhìn theo cô chạy vào WC , tưởng cô gặp ác mộng nên cũng không nghĩ nhiều lắm.
Sơ Ảnh nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng. Cảm giác sợ hãi đến tê dại này đã rất lâu rồi mới xuất hiện. Cô vừa nhắm mắt đã thấy vẻ mặt tràn ngập oán hận của Tưởng Phương Vũ và câu nói cuối cùng cuả anh.
Cố Diễn Trạch cảm nhận được sự khác lạ của cô, nhưng chưa phát hiện ra cô bị làm sao. Buổi tối, anh nằm xuống cạnh cô, nói: “Chúng ta thuê người giúp vịêc nhé”.
“Hả?”
“Anh không muốn đôi tay em bị thương.”
Anh nắm lấy tay cô, khẽ đặt lên đó một nụ hôn. Sau đó anh trở mình nằm trên người cô, thì thầm bằng chất giọng hơi khàn: “Mình hoàn thành bài tập còn dang dở hôm qua thôi!”
Toàn thân cô cứng đờ, lát sau cô đẩy anh ra: “Em…em đang trong kì…”
Cố Diễn Trạch dừng lại, nhìn cô hồi lâu, trên mặt anh tràn ngập sự thất vọng.
Anh nằm lại vị trí cũ, nhịp thở vẫn chưa ổn định trở lại, tâm trạng không mấy tốt. Anh khẽ lẩm bẩm: “Sao anh lại xui xẻo như thế!”
Trong màn đêm, Sơ Ảnh túm chặt góc chăn. Cũng từ giờ phút ấy, giấc mơ kia trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cô.
Cố Diễn Trạch quả nhiên nói là làm, hôm sau anh tìm về một người giúp việc.
Người này trạc tuổi cô. Sơ Ảnh có thể hiểu suy nghĩ của anh, ban ngày anh đi làm, cô lại không có công việc nên anh muốn tìm một người về trò chuyện với cô.
Cô gái kia may mồm mau miệng, hơn nữa có vẻ khá hứng thú với Cố Diễn Trạch.
Sơ Ảnh không quen trong nhà có ngừơi lạ nên luôn cảm thấy thiếu tự nhiên.
Chưa đến vài ngày cô liền bảo Cố Diễn Trạch sa thải cô ta.
Lúc anh đi làm, Sơ Ảnh chỉ ở nhà, không muốn đi đâu. Phần lớn thời gian cô dùng để dọn dẹp phòng, gấp, là quần áo. Cô luôn tìm được niềm vui từ những việc nhỏ nhặt ấy.
Chỉ có điều, song song với việc chờ anh về nhà, cô lại sợ gặp anh.
Sự mâu thuẫn ấy khiến cô không biết phải làm sao.
Hôm nay, Cố Diễn Trạch ăn cơm xong liền đi tắm. Từ sau ngày kết hôn, giờ giấc sinh hoạt của anh vẫn khá qui củ, tám giờ sáng ra khỏi nhà, năm giờ chiều rời công ty, năm giờ bốn mươi phút có mặt ở nhà.
Sơ Ảnh vừa đi ra khỏi nhà tắm đã bị anh ôm lấy. Anh mỉm cười, tì cằm vào mái tóc cô:
“Hôm nay có chịu theo anh không?”
Cảm nhận được cơ thể cô khựng lại, nụ cười trên mặt anh biến mất. Anh hôn cô, thì thầm: “Hôm nay, có thể không?”
Thấy vẻ ấm ức của cô, anh thở dài: “Phụ nữ thật rắc rối”. Sau đó, anh bế cô đặt lên giường, rồi yên phận nằm ngủ cạnh cô, tay ôm lấy eo cô. Anh nghĩ, phụ nữ đúng là nỗi dằn vặt lớn nhất của đàn ông. Trước đây vốn rất tốt, không nhìn thấy thì không cảm nhận được gì, nhưng hiện tại, rõ ràng ngay trước mắt mà vẫn phải “nhịn”.
Những ngày tiếp theo vẫn trôi qua bình lặng như thế, anh đúng giờ trở về, cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.
Sóng yên bể lặng.
Tựa như báo trước một cơn giông tố.
Sơ Ảnh lau nhà đến ba lần, lau cửa sổ hai lần, hôm qua cô đã gấp quần áo gọn gàng và giặt ga trải giường. Cô cảm thấy mình quá nhàn rỗi, không có việc gì để làm, trong đầu toàn suy nghĩ lung tung, thậm chí cô sợ mỗi lần nhắm mắt lại sẽ hiện ra gương mặt đó.
Sơ Ảnh ngồi trên ghế nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, nhưng cô không muốn đi ngủ, không muốn nhắm mắt lại. Cô mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng, chợt nhớ ra đã lâu mình không đi siêu thị, thế là cô thay quần áo ra ngoài. Cô mua rất nhiều đồ ăn vặt, nào bánh qui, nào sữa, và cả những món ăn chẳng có tí dinh dưỡng nào, sau đó cô xách túi lớn túi nhỏ quay về căn hộ.
Cô thuê vài đĩa phim, vừa xem vừa ăn. Rõ ràng đây là một bộ phim rất vui nhộn, nhưng cô chẳng thể cười nổi, chỉ lẳng lặng nhìn màn hình và liên tục bỏ đồ ăn vào miệng.
Khi màn hình hiện lên chữ “hết” và tên các diễn viên cũng lần lượt xuất hiện, cô mới định thần, đổi một đĩa phim khác. Nghoảnh lại, nhìn thấy kiệt tác của mình, cô mới giật mình nhận ra mình đã xử lí gần hết số đồ ăn vặt vừa mua, trên bàn chỉ còn lại toàn vỏ xanh xanh đỏ đỏ, vậy mà vẫn chưa có cảm giác no.
Nhìn cảnh tượng này, Sơ Ảnh chợt thấy sơh hãi, cô vội vàng thu dọn tất cả, mặt bàn và ghế sofa trở lại sạch sẽ như lúc đầu. Cô chợt nghĩ tới bản thân mình, liệu có phải cô cũng như vậy, chưa từng thay đổi…
Hiện tại, cô bắt đầu phải trả giá vì lỗi lầm của mình rồi.
Cố Diễn Trạch ngồi trên ghế xoay nhìn ba chữ Bùi Sơ Ảnh trên màn hình di động. Anh nghĩ, vì sao lại là ba chữ này? Thế là anh liền đổi thành “Bà xã”, nhìn đi nhìn lại, anh cảm thấy cái tên này đúng là rất thân mật, nhưng lại có vẻ già quá. Sau đó anh đổi thành “Sơ Ảnh”, vẫn chưa hài lòng, cuối cùng anh quyết định để tên cô là “Tiểu Ảnh”.
Mạc Khả quan sát sếp của mình, nhận ra tâm trạng anh rất tốt, ngay cả đuôi lông mày cũng thoáng hiện nụ cười. Công vịêc vẫn đang đợi, cô buộc phải vào quấy rầy sếp mình.
Cố Diễn Trạch dù không muốn nhưng vẫn phải tự đi dự tiệc. Những nơi như thế này, người ta nói đủ những lời hoa mĩ sáo rỗng, cốt là moi được tiền của thiên hạ.
Mọi thứ vẫn như bình thường, ngoại trừ việc hôm nay anh gặp được một người bạn cũ khi còn học ở Mỹ. Cuộc hội thoại này đã quét sạch bao bực dọc đang chôn giấu trong lòng Cố Diễn Trạch.
Thân Thiên Phong vỗ vai anh: “Nghe tin cậu về lâu rồi nhưng chưa có dịp đến gặp. Hôm nay ra ngoài tụ tập anh em chút đi”.
“Còn ai nữa?” Cố Diễn Trạch nhíu mày.
“Mấy thằng bạn cùng học với tôi hồi trước, ôi dào, cậu quen gần hết chúng nó rồi còn gì”.
Cố Diễn Trạch ngẫm nghĩ một lúc rồi gọi điện bảo Mạc Khả về trước.
Đến nơi, quả nhiên toàn đám bạn quen từ lâu, Cố Diễn Trạch tươi cười đi vào.
“Cơn gió nào đưa Cố thiếu gia đến đây thế này?”
“Người ta đang trong giai đoạn tân hôn, nào có rảnh như chúng ta. Cậu thắc mắc cái gì.”
Anh chàng họ Đường đi tới bên cạnh Cố Diễn Trạch, niềm nở nói: Hôm cậu cưới tôi không về kịp, hôm nay coi như đền bù nhé!”
Cố Diễn Trạch không phát biểu gì. Quan hệ giữa anh và mấy người này không thân đến mức ấy, nhưng họ đã làm trò thì anh cũng tát nước theo mưa thôi.
Sau đó, có vài người mời rượu anh.
Thân Thiên Phong cười nói: “Sao chưa gì đã bước chân vào nấm mồ hôn nhân sớm thế?”.
“Đằng nào chẳng phải vào, sớm muộn khác gì nhau.” Cố Diễn Trạch hờ hững đáp.
Thân Thiên Phong nghe vậy chỉ cười. Trong số những người ở đây chỉ có Cố Diễn Trạch là đã kết hôn, còn lại bọn họ đều tôn thờ cuộc sống độc thân tự do tự tại.
Thân Thiên Phong chợt cười một cách gian tà: “Trong số anh em ở đây có ai là đã “thất thân” rồi không?”