y của ai đó: “đùa gì thế? Tôi không còn từ năm mười sáu tuổi rồi. Các cậu lại chạy sang Mỹ về có ai mà không nhiễm cuộc sống ở đấy”.
Cả đám cười ha hả.
Chỉ có mình Cố Diễn Trạch là cảm thấy khó chịu, cổ họng anh khô khốc, anh uống một ly rượu. đầu óc hơi choáng khiến anh không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ nhớ cuối cùng tên họ Đường kia có nhờ anh làm một việc, nể mặt Thân Thiên Phong anh đã đồng ý.
Sau đó, có người gọi đến vài cô trẻ đẹp. Một cô ngồi xuống bên cạnh Cố Diễn Trạch, vừa ngửi mùi nước hoa trên người cô ả, anh đã cau mày bảo cô ả đi chỗ khác.
Anh chợt nhớ ra, hình như Sơ Ảnh chưa bao giờ dùng nước hoa. Có lẽ vì thế mà anh ghét mùi nước hoa.
Mặc kệ đám đàn ông đang vui đùa kia, Cố Diễn Trạch đứng dậy ra về trước. Rời khỏi căn phòng, anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, mặc dù vẫn còn chút bực bội.
Đứng ngoài cửa lớn anh mới nhớ ra Mặc Khả đã lái xe về công ty. Gió lạnh thổi tới, khiến anh tỉnh táo hơn nhiều.
Về đến cổng chung cư, anh thấy đèn căn hộ vẫn dáng, bước chân anh bất giác nhanh hơn.
Mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy cô ngủ trên sofa. Anh có phần tức giận, nhưng nhìn nét mặt dịu dàng của cô, lại không nỡ trách mắng.
Thức ăn trên bàn đã nguội ngắt, anh thở dài, vỗ nhẹ má cô: “Dậy đi”.
Sơ Ảnh mở mắt, nhìn anh bằng vẻ ngái ngủ, lúc lâu mới tỉnh táo hẳn: “Anh về rồi đấy à?”
“Chưa ăn cơm à?” Anh hỏi.
“Đâu, em ăn rồi.” Cô nhìn anh, chủ động thu dọn đồ ăn trên bàn: “đây là để phần anh, nhưng chắc không cần nữa.”
Cố Diễn Trạch bỏ đồ ăn vào tủ lạnh: “Lần sau anh về muộn thì đừng chờ”. Chương 9 - phần 2
Sơ Ảnh mở to mắt nhìn anh. Có lẽ nằm quá lâu ở một tư thế nên cơ thể hơi mỏi, cô thở dài một hơi, rồi cầm áo ngủ vào phòng tắm.
Cố Diễn Trạch nhìn chằm chằm cửa phòng tắm hồi lâu, sau đó châm một điếu thuốc. Bình thường anh không hút thuốc nhưng hôm nay chẳng hiểu sao rất muốn hút. Nhìn làn khói bay lên, anh cảm thấy lòng vô cùng phiền muộn.
Sơ Ảnh vừa mở cửa phòng tắm ra liền bị Cố Diễn Trạch ôm lấy. Anh đẩy cô vào sát tường, làn da vừa được nước nóng tẩy rửa hơi ửng đỏ, càng tăng thêm sức quyến rũ. Đầu óc an nhất thời trống rỗng, anh nghĩ, bất luận thế nào cũng phải có được cô.
Hành động đột ngột này của anh khiến Sơ Ảnh hoảng sợ, cô đẩy anh ra.
Cố Diễn Trạch siết chặt tay cô: “Em đừng nói hôm nay vẫn trong kì.”
Sơ Ảnh hơi ngẩn người. Lúc này, anh đã kịp giằng áo ngủ của cô ra. Cô sợ đến muốn khóc, nhưng chẳng thể bật ra tiếng kêu. Anh cuồng nhiệt hôn cô, tay lần mò dưới làn váy ngủ của cô. Bỗng nhiên, anh cảm thấy có gì đó bất ổn, anh buông cô ra, nhìn những ngón tay dính máu của mình.
Cố Diễn Trạch sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Anh tự hỏi, rốt cuộc mình bị làm sao?
Nhưng không cần câu trả lời anh cũng biết, anh đang sợ hãi. Anh kéo lại váy ngủ cẩn thận cho cô, ôm cô vào lòng và nói: “Xin lỗi, anh xin lỗi. Sau này anh sẽ không như vậy nữa”.
Anh chợt phát hiện cô gầy đi.
Anh vỗ về cô rồi bế cô đặt lên giường. Trông gương mặt cô, đột nhiên anh nghĩ tới một điều, trên đời này, luôn có một người sẽ là kiếp nạn của người khác.
Từ đêm đó, anh bắt đầu ngủ ở phòng làm vịêc.
Hai người không nhắc lại chuyện đã xảy ra. Thỉnh thoảng anh vẫn tham gia tiệc tùng nhưng luôn đúng giờ về nhà, hai nguời nói những chuyện nhỏ nhặt thường ngày. Tuy nhiên, có những vết nứt không thể nào vá liền được.
Dần dà, anh ít về nhà.
Dần dà, anh gần gũi với người con gái khác.
Cô biết hết, chẳng qua không biết mình nên lấy thân phận gì mà hỏi anh. Cô không có tư cách, chưa bao giờ có.
Cô không phải là một người vợ tốt, cô hoàn toàn hiểu rõ điều này.
Nếu cuộc sống chỉ được như vậy, cô thà lựa chọn sự yên ổn.
Khi Sơ Ảnh lần nữa ra cửa hàng mua thêm một túi lớn toàn đồ ăn vặt, cô nhân viên bán hàng nhìn cô và hỏi: “Nhà chị có trẻ con ạ? Gần đây thấy chị rất hay mua đồ ăn vặt về.
Trẻ con toàn thích ăn mấy thứ chẳng lấy gì làm bổ dưỡng này.”
Cô nàng hoàn toàn không biết, đây là lần cuối cùng được gặp Sơ Ảnh ở đây.
Sau hôm đó, Sơ Ảnh đổi một cửa hàng khác, chỉ cần đi bộ thêm vài phút mà thôi.
Về tới nhà, cô đứng dưới vòi hoa sen, để mặc dòng nước chảy trên người mình. Cô nhìn những vết thương ở đùi, có chỗ đã đóng vẩy, có chỗ vẫn còn ửng đỏ. Cô cầm con dao nhỏ, dùng mũi dao đâm vào làn da đầy thương tích kia. Máu rỉ ra, sau đó nhanh chóng bị nước rửa trôi.
Sơ Ảnh tắt vòi nước, ngồi xổm xuống nền nhà. Cô nhìn mình trong gương, đột nhiên bật khóc.
“Mày là kẻ có tội.”
“Mày hại chết anh ấy”.
“Nếu không phải vì mày, anh ấy sẽ không lái xe đi, càng không xảy ra tai nạn.”
“Bùi Sơ Ảnh, đây là báo ứng! Mày không có tư cách hưởng hạnh phúc.”
Cô lại cầm dao lên, lần này rạch một đường dài, máu chảy ra không ngừng. Cô không hề cảm thấy đau, lẳng lặng lau đi những vết máu kia, rồi rửa sạch, sau đó cô mặc quần áo, đi ra khỏi phòng tắm.
Căn nhà lạnh lẽo không có hơi người.
Như mọi khi, cô mở một bộ phim buồn tẻ ra xem. Cô tắt đèn phòng khách, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bộ phim Bức thư từ cô gái xa lạ.
Mùa đông năm 1984, một người đàn ông bốn mươi mốt tuổi nhận được một phong thư dày từ một cô gái sắp qua đời. Trong thư là người thổ lộ tình cảm của cô gái dành cho ông. Câu chuyện bắt đầu từ mười tám năm trước, cô gái mười ba tuổi đem lòng thầm mến vị tác giả ở cạnh nhà mình. Về sau, vì gia đình có biến cố mà cô gái phải chuyển nhà, nhưng cô không thể nào quên đi hình bóng ngừơi đàn ông kia. Vài năm qua đi, cô gái tìm về nơi ở cũ, gặp lại ông ta, hiến dâng lần đầu tiên của mình cho người đàn ông ấy.
Thế nhưng ông ta không hề có chút ấn tượng nào với cô gái từng là hàng xóm của mình.
Qua laị không bao lâu thì ông ta phải đi xa, trước khi đi, ông ta nói quay về sẽ lập tức liên lạc với cô, thế nhưng cuối cùng, bặt vô âm tín. Cô gái chời đợi trong tuyệt vọng, rồi phát hiện ra mình đã mang thai. Sinh đứa con ra, cuộc sống càng thêm khó khăn. Vì muốn cho con một cuộc sống tốt nhất, cô phải đi theo một người đàn ông giàu có.
Vài năm sau, rối cuộc cô cũng gặp lại người đàn ông mình yêu sâu nặng kia. Một đêm vui vẻ, nhưng ông ta không nhận ra cô. Đến khi đứa con bị bệnh nặng qua đời, cô mới viết thư kể toàn bộ mọi chuyện cho ông ta biết.
Sơ Ảnh chăm chú xem. Đến đoạn cô gái thi đỗ đại học, quay về tìm gặp tác giả rồi hai người ở bên nhau, thực ra chỉ là mình cô gái cho rằng hai người họ đã ở bên nhau. Khi cô ấy đứng bên cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông mình yêu vui vẻ bên người phụ nữ khác cô không hề cảm thấy đau khổ, không hề căm phẫn, trong mắt cô chỉ còn lại sự bình thản và kiên định.
Đứa con của hai người họ qua đời, cô gái quay về tìm gặp người đàn ông kia lần nữa bằng thân phận một cô gái làng chơi. Khi ngồi bên bàn trang điểm đeo khuyên tai, cô nhìn thấy ông ta bỏ một tập tiền xuống bàn. Bấy giờ, trong mắt cô hiện lên một nỗi cô đơn và hụt hẫng. Người mà cô yêu, xưa nay luôn coi cô là một con điếm, một người đàn bà dùng tiền để mua về.
Ông ta biễn cô thành đàn bà, rồi lại biến cô thành một kẻ ti tiện.
Khi bàn tay xẹt qua giá sách của ông ta, cô có cảm giác như thơì gian đã tuột khỏi bàn tay mình. Từ khi mười ba tuổi cho đến giờ, trong mắt người đàn ông ấy, cô chỉ là một người xa lạ.
Cô âm thầm yêu ông ta suốt thời thanh xuân tươi đẹp của mình, giấu kín tình yêu vào năm tháng tĩnh lặng, để rồi cuối cùng trở thành thứ tình yêu bị người đời chê cười.
Ngừơi đàn ông thâm trầm ngắm chiếc bình hoa, mỗi năm cứ đến ngày sinh nhật của ông ta, luôn có một người gửi hoa đến. Từ sau khi cô gái qua đời, bình hoa trở nên trống không.
Cô gái kia đã coi toàn bộ tình yêu là mạng sống của mình, còn bản thân cô, chỉ là một kẻ yếu đuối. Nước mắt của cô chậm rãi chảy xuống. Tình cảm thời niên thiếu, cóngười coi là một giấc mơ, nhưng có người lại sẵn sàng biến nó thành sự chờ đợi cả đời.
Sơ Ảnh nằm cuộn tròn người trên sofa, màn hình đã hiện lên dòng chữ hết phim, cô chẳng còn sức lực đâu để cử động nữa.
Trên bàn bày la liệt túi bánh bích qui, vỏ hoa quả. Chợt thấy dạ dày cồn cào, cô lao vào WC, nôn thốc nôn tháo, nôn đến mức trong bụng không còn lại gì.
Ra khỏi WC, Sơ Ảnh mở tủ lạnh, bên trong còn lại chút đồ ăn, cô cố gắng nuốt vào dạ dày. Cô ngồi xổm bên cạnh tủ lạnh, nước mắt trào ra như suối, bộ dạng nhếch nhác.
Cố Diễn Trạch về tới nhà thì thấy cô đang ngồi trên sofa xem phim.
Anh thở dài: “Em chưa ngủ à?”
“Em ngủ cả ngày rồi, giờ không buồn ngủ.” Cô hờ hững đáp.
Cố Diễn Trạch mở đèn phòng khách, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rồi nhìn đến màn hình ti-vi.
“Phim hài à?”
Cô gật đầu.
“Thế sao lại khóc?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh và cười: “Buồn cười quá, cười đến chảy nước mắt. Anh có muốn xem không?
Anh nhìn cô mấy giây mới đáp: “Không”.
Dứt lời, anh vào phòng tắm, lúc đi ra vẫn thấy cô ngồi xem phim.
“Ngủ sớm đi!” Anh ngồi sát vào cô, nhưng cô lại lùi người ra một chút.
Cố Diễn Trạch cảm thấy như bị sét đánh, anh đứng dậy.
“Thế anh đi ngủ trước đây.” Đi được vài bước, anh ngoảnh đầu lại, thấy cô vẫn duy trì bộ dạng đờ đẫn kia. Anh siết chặt tay, sau đó đi thẳng vào phòng làm việc.
Cố Diễn Trạch vừa khuất khỏi tầm nhìn, nước mắt cô liền rơi xuống. Rõ ràng đang xem phim hài, nhưng từ trong niềm hạnh phúc của người khác, cô lại nhìn thấy sự hèn mọn của bản thân, từ trong câu chuyện của người khác, nước mắt cô lại chảy ra.
Cô đã tập thành thói quen quét dọn nhà cửa, xử lí vết thương, cô không biết người tinh tế như anh liệu có phát hiện ra điều gì không. Nhưng cô luôn tận lực giấu giếm, cô bỏ đầy đồ ăn vặt vào các ngăn tủ trong nhà, mỗi lần tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cô đều làm bạn với chũng. Sau đó, cô dẽ nghênh đón cơn đau dạ dày ghé thăm. Những lúc nằm trên giường vật lộn với cơn đau quằn quại, cô đều tự nhủ, đây là sự trừng phạt dành cho mình, là báo ứng của mình.
Lắm lúc đau quá, cô không kiềm chế được mà bật khóc, dù sao anh cũng không có ở nhà, cô không cần sợ bị anh phát hiện.
Cảm giác đau đớn khiến cô tưởng mình sắp chết, sắp được thoát khỏi nỗi dằn vặt này.
Nhưng khi mở mắt ra, cô mới phát hiện, mình vẫn phải đối diện với cuộc sống này.
Từ lúc nào anh bắt đầu không về nhà?
Hình như là sau khi cô đọc được một bài báo nói anh đang thường xuyên qua lại với một cô sinh viên. Xem bài báo đó, cô cảm thấy thật lực cười, vậy là ngày này cuối cùng cũng tới. Cô đã sớm biết, cuộc đời này, mình mãi không được hạnh phúc.
Từ sau khi nghe tin Tưởng Phương Vũ qua đời, cô và hạnh phúc đã hoàn toàn lỡ hẹn.
Vì thế, cô không hỏi gì hết. Cố Diễn Trạch về nhà, cô vẫn làm cơm, vẫn nói chuyện bình thường. Nhưng anh càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng hờ hững. Cuối cùng, cô nhận ra, anh đã không còn muốn về nhà.
Sơ Ảnh đổi toàn bộ rèm cửa trong nhà thành màu xanh lá cây. Cô sợ màu trắng, càng không dám lại gần màu trắng.
Cư như vậy đi, cứ để cuộc sống tiếp diễn như vậy đi.
Đã không thể có được hạnh phúc thì không cần phải hiểu. Biết đây, cô cũng chưa đến nỗi mất đi cả sự chờ đợi cuối cùng.