Liễu Đình đột nhiên quay đầu, một cơn gió lạnh từ sâu trong cơ thể cô bật ra.
“Phía sau không có người đuổi theo, họ chắc vẫn chưa kịp hành động.” Thiệu Phong nói.
“Còn cách mục tiêu bao xa?” Liễu Đình hỏi.
“Còn 20km, tôi đã thăm dò từ xa, chúng ta không thể đến gần nó.” Thiệu Phong bất giác sợ run lên.
Liễu Đình biết cảm giác này, khí tức ma quỷ âm trầm tà ác, như đuổi theo oan hồn vô tận, chỉ cần lại gần sẽ có tiếng gọi bạn nhanh chóng chạy đi, công tước Mai Phỉ Nhĩ. Khắc Lao, nơi hắn ở nhất định là không có một nhánh cây ngọn cỏ sống sót.
“Tôi đã nói anh đừng đến gần, ngay cả thử cũng không được!” Liễu Đình nghiêm khắc nói, giọng nói hiếm khi lạnh lùng nghiêm túc!
“Rất xin lỗi tiểu thư, từ khi cô 15 tuổi, chú Long để tôi trở thành tử sĩ của cô, mạng của tôi luôn ở phía sau cô, nếu có nguy hiểm thì nhất định phải là tôi đứng trước cô!”
“Tôi đã dạy anh quy tắc hành động cao hơn tất cả, tôi không cần một tử sỹ hi sinh vô ích, nếu còn lần sau, anh liền trở về chỗ chú Long đi!”
“Vâng, tiểu thư.”
Xe dừng, bốn bề vắng lặng, trống trải không chút tiếng động, một vầng trăng trải rộng màn đem, ánh sáng chiếu vào một tòa nhà nghiêng nghiêng, phản xạ ra thứ cảm giác biến hóa kỳ lạ yêu dị. “Đừng xuống xe.” Liễu Đình ngăn Thiệu Phong lại, cô tựa vào sau xe, nhẹ nhàng khép mắt lại, “Đợi đến hừng đông, mặc kệ đối phương có hành động gì, đều sẽ làm trước khi tia sáng đầu tiên hiện ra, lúc đó chúng ta vào.”
“Nhưng mà chúng ta không thể chậm trễ được, tổng tài…” Xưng hô theo thói quen khiến môi Thiệu Phong mím thành một đường thẳng.
“Công tước Mai Phỉ Nhĩ. Khắc Lao hợp tác với Phí Như Phong để vây săn tôi, bây giờ Đệ Nhất đã rời khỏi, đây chính là cơ hội duy nhất để ông ta gặp tôi, ông ta sẽ chặn hết mọi truy đuổi cho chúng ta.”
Ánh sáng đột nhiên chiếu rọi, trong khoảnh khắc, một vầng sáng vây chặt lấy chiếc xe trong một dải ngân hà không thể phá tan.
Bóng tối truyền ra tiếng bước chân nhỏ vụn, một mùi nồng đậm khiến trái tim người ta run sợ đập mạnh truyền đến, sự lạnh lẽo như băng tiến thẳng vào mạch máu, lan tràn đến mỗi một tế bào khiến người ta không kìm lòng được mà muốn hé miệng hút một hơi, một ngân châm bắn thẳng vào cổ Thiệu Phong, hắn hôn mê ngay lập tức.
Nguyệt mạn sa, loại cây thuốc phiện biến dị, so với thuốc phiện còn làm người ta nghiện nhanh hơn.
một người cao lớn, bóng dáng đen thui từ trong bóng ma đi ra, trong đôi đồng tử màu vàng là hắc ám ngập trời, toàn thân Liễu Đình lạnh run, cô đã từng gặp vô số người đen tối, không cần biết là ai tất cả con người đều có một chút xám trắng, chỉ có hắn, ngay cả thân mình và tính mạng đều hòa tan vào bóng đêm dày đặc, làm mỗi lỗ chân lông người ta đều toát ra khí lạnh, tươi cười đen sì nảy lên khóe miệng hắn.
“Hải Tình, so với mượn đồ của người ta thì trộm đồ của người ta càng phải trả giá lớn hơn đấy!”
“Nếu trộm đi một cái thi thể, có phải chỉ cần nói cho ông bia mộ ở nơi nào là được đúng không?”
Lửa đỏ màu vàng bốc lên trong mắt hắn, trong mắt đèu là màu vàng đỏ yêu dị, đẹp đến đáng sợ, tà nịnh mà kinh tâm động phách, rung động lòng người!
“Hải Tình, bột hoa đều cho cô mang đi, cô ấy muốn hợp đồng hợp tác của tôi và bộ quốc phòng, cô có biết mấy năm nay, có bao nhiêu đặc công chết trong tay tôi không?”
“Ông cho là ông có thể chống đối với cảnh sát toàn thế giới hay sao? Mai Phỉ Nhĩ. Khắc Lao, ông nghĩ rằng dựa vào thuốc phiện là có thể khống chế tâm linh mọi người, quyết định sống chết của họ, khiến họ làm tất cả vì ông, quy tụ lại vì ông sao? Ông nằm mơ, ông chẳng qua chỉ là một thứ thuốc độc, sớm muộn gì cũng sẽ bị lôi ra công lý!”
“Vậy bảo cô ấy đến kết thúc tôi đi, tôi không cần cảnh sát toàn thế giới, tôi chỉ cần cô ấy!” Gương mặt Mai Phỉ Nhĩ. Khắc Lao sắc bén khiến người ta sợ hãi, mang theo bóng tối sâu thẳm cuồng nhiệt, hắn toàn lực áp chế sát khí đầy máu tanh, “Đây đã là một bàn cờ thua, Hải Tình, cô không làm nó sống lại được, sự che dấu của cô chỉ càng làm tăng thêm nhiều thi thể khác mà thôi, cô nghĩ rằng cảnh sát tinh duệ giơ chân nhấc tay đều lưu loát, mười phần chính nghĩa như cô ấy sẽ cam tâm tình nguyệt núp mình sau máu tanh ư?” Lời nói của hắn đột nhiên ngừng lại. Gió đêm ào đến, vô số lá cây bay lượn.
“Yến Ca đã không phải là Yến Ca, ông đã biến cô ấy thành một người mà chính cô ấy cũng không nhạn ra nổi! Bởi thế nên nhiều năm như vậy tôi mới không thể tìm ra cô ấy!”
Phanh một tiếng, cửa kính xe vỡ vụn, đầu hắn thò vào trong xe, bóng tối thi nhau chen chúc vào, mang theo sức mạnh nghiền nát người khác, một cái roi bạc ngắn đánh ra, ánh mắt Mai Phỉ Nhĩ. Khắc Lao bốc lên ngọn lửa địa ngục, hắn không tránh, chịu cú đánh thật mạnh của nó, hắn túm lấy đuôi roi, Liễu Đình buông tay, cái roi rơi vào tay hắn.
“Roi bạc của Yến Ca.” Sát ý điên cuồng biến mất, hắn nhìn nó, trong bạo lực trút ra sự yên mị, “cô ấy ở đâu vậy?”
“một là, rời khỏi Tuyên thành, hợp tác của ông và Phí Như Phong kết thúc; Hai là, tôi chỉ nói cho ông, mặc kệ ông có tìm được cô ấy hay không cũng không được tìm tới hỏi tôi nữa; Ba là, trừ khi cô ấy tình nguyện, nếu không ông không được phép sử dụng bất cứ thủ đoạn nào đưa cô ấy đi!”
Liễu Đình rút ra một cây cham bạc, dùng thủ pháp mạng mẽ mà vô cùng quái dị cắm ngập vào ngực, “Ông có 3 phút để suy nghĩ.”
Mai Phỉ Nhĩ. Khắc Lao mỉm cười nhìn cô chằm chằm, răng nanh trắng hớn dày đặc lộ ra, “Giao dịch thành công!”
“Nước X.” Liễu Đình nói gọn, cô rút ngân châm trên cổ Thiệu Phong ra, “Lái xe.” Bên môi cô đã chảy ra máu tươi. Thiệu Phong không do dự đạp chân ga, xe lùi lại, xoay một vòng, rời khỏi tầng tầng ánh sáng mà đi.
“Hải Tình, trước tiệc rượu mừng sự hợp tác của Giang thị và Ôn thị, Phí Như phong đã biết hết bí mật từ chỗ tôi rồi, thế mà cô vẫn trả thù thành công, không một chút trở ngại, cô có cảm thấy đó là kỳ tích không?” Mai Phí Nhĩ. Khắc Lao nâng tay, nguồn phát ra ánh sáng nứt ra, đuổi theo chiếc xe trên đường.
“Công tước, có cần tôi đến cản trở cô ấy không, nếu người phụ nữ này dám liều mạng thì chúng ta hãy lấy mạng cô ta sau!” một thủ hạ mạnh mẽ cao lớn nhìn chiếc xe chạy như bay, ánh mắt tràn ngập ác ý đầy máu tanh.
một cơn đau nhức kéo về sự chú ý của hắn, hắn chậm rãi cúi đầu, roi bạc đâm ngập trong người hắn, Mai Phỉ Nhĩ. Khắc Lao rút roi bạc khỏi cơ thể hắn, hắn ngã vào vũng máu. Mai Phỉ Nhĩ. Khắc Lao mê muội nhìn máu nhiễm đỏ roi bạc, “Anh biết là như thế sẽ mỹ lệ hơn mà!”
Máu không ngừng tràn ra khỏi môi Liễu Đình.
“Tiểu thư!” Thiệu Phong luôn kiên định như bàn đá sợ hãi, Liễu Đình dùng thủ pháp giống như cũ đánh lên ngực, một ngân châm bay ra.
Trong địa ngục hắc ám giằng co cùng Tu La, chỉ có dùng mạng đánh cược mà thôi!
“Tôi không sao, tôi chỉ dùng ngân châm chặn đứng mạch máu mình lại, ép hắn không thể không đồng ý điều kiện của tôi thôi. Thiệu Phong, anh đã làm rất tốt, không có anh tôi không thể rời khỏi biệt thự đến nơi này được, không có anh, tôi cũng không thể rời đi.” Liễu Đình trấn an sự ảo não của hắn.
“Tiểu thư, chúng ta đến bến tàu phía Đông, tôi đã liên hệ thuyền xong rồi.”
Im lặng kéo dài, Thiệu Phong quay đầu lại, Liễu Đình nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mắt như hồ sâu, chân trời có một ánh nắng xuyên khỏi tầng tầng bóng đêm.
“không, đi bến tàu phía Tây.” Liễu Đình nói.
Bốn giờ sáng, trên bến tàu bao phủ một tầng sương mù mỏng manh, vài công nhân đang lười biếng ngáp dài, hàng hóa đập mạnh xuống sàn vô cùng điếc tai, một đứa bé ngẩng lên từ lòng mẹ, khẽ dụi mắt: “Con muốn uống nước.” Cậu bé mờ mịt nũng nịu nói.
“Chờ một chút, thuyền sắp đến rồi, lên thuyền rồi uống.” Mẹ cậu dỗ dành, đứa bé mếu máo, ánh mắt đỏ lên. Nhìn thấy một chị gái chơi đùa đồng tiền xu phía trước, thật là thần kỳ vừa xuyên qua khe hở, lại biến ra từ trên đầu, lập tức lấy ra từ tay áo, đứa bé nhìn đến mê muội, ha ha ha, đứa bé vui vẻ cười.
một tiếng còi dài, ca- nô cập bờ. Mẹ đứa trẻ dắt nó, chuẩn bị lên thuyền. Đứa bé đi qua người chị gái, chị gái đó nháy mắt với cậu, nụ cười trên mặt như ánh mặt trời mới ló dạng sáng long lanh, gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé đỏ bừng lên, “Mẹ, chị gái kia thật đẹp.”
Cậu lay lay mẹ, mẹ cậu quay đầu lại, người nhiều lắm, chỉ vài phút, người lên thuyền đã xếp hàng hài.
“Tiểu thư,” Thiệu Phong giơ vé lên gian nan vẫy vẫn Liễu Đình. Liễu Đình nhìn hắn, hắn giơ vé, đi theo dòng người rảo bước tiến đến, ánh mắt Liễu Đình xa xăm, đi vào quỹ đạo thời gian, khóe miệng cô hiện lên nụ cười cực kỳ ôn nhu.
“Mua được vé rồi, chúng ta lên thuyền thôi.” Cuối cùng Thiệu Phong cũng đến được bên cạnh Liễu Đình.
“Tổng tài, thuyền bên bến tàu phía Tây đã cập bờ, 4 giờ40 sẽ rời đi!”
Đồng hồ chỉ 4h30’
“Tiểu thư, chú Long đã ở nơi thuyền cập bến chờ chúng ta rồi, ông ấy nói ông ấy đã lau dọn xong căn phòng hoa lan, chiều đến, phòng cô sẽ đối diện với biển lớn, phong cảnh rất khá.” Thiệu Phong nói nhiều khác thường.
Nhóm người tự kiểm tra vé rồi từng người từng người lên thuyền.
“Oa, thuyền này to quá, sáng mai chúng ta dậy sớm một chút, ở trên thuyền ăn sáng xem mặt trời mọc.” một đôi nam nữ vui mừng nhảy nhót hô to gọi nhỏ.
4h35’
Thiệu Phong và Liễu Đình là hai hành khách cuối cùng lên thuyền, Thiệu Phong lên trước, “Tiểu thư,” hắn vươn tay về phía Liễu Đình.
“Tổng tài,” Người đứng bên cạnh đợi lệnh.
“Nhanh lên thuyền, thuyền sẽ nhổ neo ngay bây giờ,” Người soát vé thúc giục.
Thuyền nhổ neo, cánh hoa trên mép thuyền văng ra, Liễu Đình cầm tay Thiệu Phong, lên thuyền.
4h40’ một hồi còi dài, thuyền chuyển động.
Tích tắc, tích rắc, một tiếng động kỳ quái vang lên ở góc nào đó của con thuyền. Xung quanh đọng lại vô cùng yên tĩnh.
Reng reng reng, đồng hồ báo thức chỉ 7 giờ, Phí Như Phong ngồi tựa vào sô pha, ánh mắt hắn dừng giữa phòng, không có tiêu cự, cánh tay của hắn lộ ra ngoài vẫn xanh tím như trước, vết máu trên trán vẫn kinh khủng như vậy, nếu hắn không anh tuấn tiêu sái như vậy, không cao ngạo cuồng dã như vậy thì hắn chẳng khác nào một con cún lưu lạc, không nơi nương tựa. Cửa bị mở ra một cách nhẹ nhàng, Phí Như Phong vẫn không nhúc nhích.
“Thuyền không nổ tung, em về để hỏi một tiếng tại sao?”
Ánh mắt Phí Như Phong xẹt nhanh quá, ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt cô, Liễu Đình đứng ở cửa, con ngươi trong suốt xinh đẹp như đắm chìm trong ánh sáng tuyệt mỹ nhất thế gian.
Phí Như Phong dùng tốc độ khiến người ta kinh hãi ngồi dậy.
“Anh luyến tiếc em vậy sao? Vì luyến tiếc, cho nên dù đã biết hết tất cả bí mật, vẫn dung túng để em báo thù; Vì luyến tiếc cho nên làm cổ phiếu Phí thị kéo đến tận đáy, dùng Phí thị để cứu em; Vì luyến tiếc nên dùng món lợi cực lớn, để bộ quốc phòng xóa tên em, cho em tự do; Vì luyến tiếc nên trong giây phút em sắp hỏng mất, vẫn thu tay về; Vì luyến tiếc cho nên biết rõ em cố tình phong bế bản thân, cũng không muốn vạch trần; Vì luyến tiếc cho nên cuối cùng thuyền cũng không nổ mạnh! Trải qua nhiều chuyện như vậy, Phí Như Phong anh vẫn luyến tiếc em như cũ!”
Theo mỗi chữ luyến tiếc của Liễu Đình, sắc mặt Phí Như Phong càn