nhìn thấy em, anh cũng không nghĩ là có thể ăn gì đó ở đây được”.
Cô không vào nhầm cửa, cô đã chủ động vào quán cà phê này. Trương Tĩnh Chi nghĩ, vấn đề này rất khó giải thích, hoặc là công nhận mình hồ đồ hoặc là nói thẳng với Dương Lôi rằng vì mình không muốn là người tới chỗ hẹn trước nên đã tránh sang đây.
“Đi thôi.” Dương Lôi đứng dậy, trả tiền cà phê cho Trương Tĩnh Chi. Trương Tĩnh Chi vội mặc áo khoác. Nhìn thấy cách ăn mặc của cô, mắt Dương Lôi sáng bừng lên, khen thật lòng, “Rất đẹp!”.
Trương Tĩnh Chi cảm thấy mặt nóng ran, không biết nên trả lời thế nào. Theo cách của người phương Tây thì nên nói một câu cám ơn, nhưng người Trung Quốc thì lại phải nói là đâu có, đâu có. Đang cân nhắc xem nên thế nào thì đã thấy Dương Lôi khoác tay cô rất tự nhiên và kéo cô đi ra ngoài.
Chết rồi, chết rồi. Trương Tĩnh Chi cảm thấy như ngất xỉu, chẳng nhẽ bộ quần áo này của Tiêu Tiêu lại có sức hấp dẫn đến thế? Đây không phải là lần đầu tiên ăn cơm với Dương Lôi, nhưng được anh ta nắm tay thì đúng là lần đầu!
Trương Tĩnh Chi nhanh chóng đi đến một quyết định: Nói gì thì nói, không trả lại Tiêu Tiêu bộ quần áo này nữa!
Tiêu Tiêu đã không hề biết rằng, chỉ một câu “Rất đẹp” của Dương Lôi đã cướp mất bộ quần áo ấy của mình. Lúc đó cô vẫn đang ngồi nhấm nháp cam ở nhà, những giọt nước cam chua chua ngòn ngọt thấm vào vết thương trên môi, làm cô xót tới mức chỉ còn cách ôm miệng mà kêu lên “Ôi cha!” và lầm bầm chửi rủa Tưởng Tư Thừa.
Dương Lôi và Tĩnh Chi ăn cơm xong lại tiếp tục đến rạp xem phim. Khi Dương Lôi nói đưa Trương Tĩnh Chi về thì cũng đã hơn mười giờ.
“Có mệt không?” Dương Lôi hỏi. “Nếu không mệt chúng ta cùng đi bộ một lát.”
Trương Tĩnh Chi không hề thấy mệt, chỉ có điều đôi bốt của Tiêu Tiêu hơi cao, không thích hợp lắm với việc đi tản bộ. Nhưng trong giờ phút này thì dù có phải đi cà kheo cũng không thể nói là mệt được. Nghiến răng lắc đầu, cô khẽ đáp, “Em không mệt”.
Dương Lôi mỉm cười, hai người cùng đi về phía nhà của Trương Tĩnh Chi. Cô nhẩm tính khoảng cách đường, may mà cũng không xa lắm, đi một lúc sẽ tới, chỉ nhìn thì đẹp nhưng dùng từ lại rất bất tiện, nó vừa rông lại vừa ngắn, gió cứ thế mà lùa vào bên trong.
Đường phố mùa đông không có nhiều người, hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng còn bao lâu nữa là sẽ về đến nhà. Đúng lúc ấy thì điện thoại của Dương Lôi đổ chuông. Anh cúi đầu nhìn số máy hiển thị trên màn hình, vẻ mặt có vẻ mất tự nhiên. Sau khi Dương Lôi mở máy, Trương Tĩnh Chi nghe lõm bõm đó là giọng của một phụ nữ, hình như còn kèm theo cả tiếng khóc sụt sịt nữa.
Dương Lôi khẽ khàng an ủi mấy câu rồi tắt máy. Khi anh ta quay lại nhìn Trương Tĩnh Chi, vẻ mặt có gì đó hơi ngượng ngùng. Tĩnh Chi vội làm vè độ lượng, cười nói, ‘Anh có việc thì cứ về trước đi!”.
Dương Lôi nhìn cô, lắc đầu, “Đề anh đưa em về đã”.
Trương Tĩnh Chi biết là tâm trạng của Dương Lôi lúc này đã bị cú điện thoại vừa rồi làm ảnh hưởng, cô lờ mờ đoán được đó là điện thoại của ai, và nghĩ có lẽ lúc này cần phải thể hiện là người rất biết thông cảm với người khác, vì thế cô vội nói, “Không cần đâu, cũng sắp về tới nhà em rồi. Anh có việc thì cứ đi trước đi!”.
Dương Lôi nhìn Trương Tĩnh Chi vẻ áy náy, “Anh rất xin lỗi, anh…”.
Trương Tĩnh Chi mỉm cười, “Anh đi mau đi”.
Nhìn thấy Dương Lôi vào xe xong, lúc này Trương Tĩnh Chi mới ôm hai vai nhảy lên vài cái. Chà, lạnh thật đấy! Cô lẩm bẩm chửi thầm. Chẳng cần nói thì cũng biết, đó là điện thoại của bạn gái trước của anh ta, đã lấy chồng rồi, thế mà vẫn còn gọi điện thoại cho bạn trai cũ khóc lóc kể lể, chẳng hiểu thuộc dạng người thế nào nữa!
Trương Tĩnh Chi vừa lẩm bẩm vừa chạy chầm chậm về nhà. Nhà cô ở trong khu tập thể do cơ quan cha cô phân cho, đó là một nơi khá yên tĩnh và phải đi qua một con đường nhỏ. Vào giờ này, lại là giữa mùa đông, người trên đường lại càng ít. Trương Tĩnh Chi vừa đi vừa thấy sợ.
Vừa bước lên con phố nhỏ được mấy bước thì bỗng từ phía sau gốc cây bách một ng đàn ông nhảy ra, Trương Tĩnh Chi chưa kịp phản ứng thì người ấy giật lấy chiếc túi của cô và bỏ chạy.
“Ôi, cái túi của tôi!” Trương Tĩnh Chi vội kêu lên, rồi quên cả sợ, co cẳng đuổi theo.
Người kia vốn chạy nhanh hơn cô, còn cô vì vướng đôi bốt cao gót, nên mới chạy được mấy bước mà hắn đã cách cô một quãng khá xa.
“Đồ khốn, trả lại túi cho tôi!” Trương Tĩnh Chi kêu lên.
Tên cướp thấy Trương Tĩnh Chi vẫn hô hoán và chạy đuổi phía sau, không ngờ cô lại to gan đến thế. Một lát sau, Tĩnh Chi thấy tên cướp đang chạy bỗng dừng lại thì cũng sực tỉnh ra rằng, trời ạ, chẳng nhẽ mĩnh vì của mà quên mất mạng sống sao, dám một mình đuổi theo cướp!
Xem ra tên cướp kia có ý định chạy ngược lại về phía cô, Trương Tĩnh Chi lập tức quay người bằng một động tác hết sức đẹp mắt rồi cắm đầu chạy ngược về. Lúc đầu là cô đuổi tên cướp, còn bây giờ thì là tên cướp đuổi cô, đúng là một tình huống hết sức nực cười, Trương Tĩnh Chi nghĩ.
Thực tế đã chứng minh rằng, tốc độ của việc chạy théo thân nhanh hơn hẳn tốc độ chạy đòi lại của!
Trương Tĩnh Chi chạy tới ngã tư đường, tới khi nhìn thấy xe cô qua lại mới dám quay đầu nhìn thì đã không thấy bóng dáng tên cướp đâu nữa. Nhìn lại con phố nhỏ mờ tối, cô không dám đi một mình ở đó nữa.
Trong túi có tiền, điện thoại, chìa khóa và mấy thứ linh tinh. Lần này thì mất hết rồi. Trương Tĩnh Chi tự an ủi, điện thoại thì cũng đã dùng được hai năm, cũng đã đến lúc thay; tiền thì cũng không có nhiều, coi như bị mất vậy, dù sao cũng còn hơn là nếu người xảy ra chuyện gì. Nhưng rồi đột nhiên cô nhớ ới một vấn đề rất nghiêm trọng, tuy những thứ trong túi không đáng mấy đồng, những còn chiếc túi thì sao? Chiếc túi ấy là của Tiêu Tiêu! Lần này để giúp cô, Tiêu Tiêu mới dứt ruột cho cô mượn chiếc túi LV đó.
Trời ơi, mất chiếc túi này thì có khác gì giết chết cô!
Làm thế nào bây giờ? Mất điện thoại thì làm sao mà gọi cầu cứu được nữa. Nhưng vừa nghĩ tới hai chữ “cầu cứu” mắt Trương Tĩnh Chi vẫn sáng lên, mình sẽ lấy cớ này gọi điện cho Dương Lôi, làm sao mà anh ấy không tới cho được! Mặc kệ người yêu cũ của anh ấy, anh ấy không thể nói trong điện thoại rằng: Trương Tĩnh Chi anh đang bận, em hãy gọi 110 đi!
Khó khăn lắm cô mới tìm được một quầy tạp vụ vẫn còn mở cửa ở bên đường. Chú cửa hàng dù sao cũng là một người tốt, vừa nghe cô bị cướp, vội đẩy điện thoại cho cô dùng. Nhưng có điện thoại rồi Trương Tĩnh Chi mới nhớ ra là cô đang đứng trước một vấn đề khó khăn hơn: cô không hề nhớ số điện thoại của Dương Lôi! Vì cô đã lưu số máy của anh ta trong máy của mình ngay từ đầu, mỗi khi mở màn hình thì đều hiện lên cái tên Dương Lôi, còn cụ thể số điện thoại ấy thế nào thì cô lại không nhớ.
Điều khiến cho Trương Tĩnh Chi thấy bực mình nhất là, số máy của Dương Lôi thì không nhớ, nhưng cô lại nhớ số máy của Uông Dụ Hàm. Nguyên nhân hoàn toàn ngược lại, vì ghét anh ta nên cô đã không lưu số của anh ta trong máy, mỗi lần anh ta gọi đến, số của anh ta đều hiện rõ trên màn hình, nhìn mãi nên nhớ được.
Không biết có nên gọi hay không đây?
Trương Tĩnh Chi cầm điện thoại đắn đo một hồi: cứ gọi vậy, hỏi xin anh ta số máy của Dương Lôi, nhưng như thế có được không nhỉ? Dù thế nào thì Uông Dụ Hàm cũng không phải là hạng người quên mình vì người khác. Chẳng lẽ lại lừa anh ta? Nhưng để lừa được từ miệng anh ta điều gì đó thì còn khó hơn là lấy táo ra khỏi miệng khỉ!
Nhưng nếu không gọi thì sẽ bỏ lỡ mất cơ hội hiếm có này! Sẽ đánh mất chiếc ví của Tiêu Tiêu thực sự! Trương Tĩnh Chi nghiến răng bấm số máy của Uông Dụ Hàm.
Hai hôm nay Uông Dụ Hàm bị cảm, tuy không phải là bệnh gì lớn, những triệu chứng cũng khá nghiêm trọng, thế nên hai hôm nay anh không đến chọc giận tìm vui ở chỗ Trương Tĩnh Chi. Ăn tối xong, uống chút thuốc, anh lên giường đi ngủ. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy đó là một số máy lạ, anh cau mày nhấc máy lên, “A lô”.
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói rất dịu dàng của Trương Tĩnh Chi, “A lô, xin chào. Có phải là anh Uông Dụ Hàm không? Tôi là Trương Tĩnh Chi đây”.
Trương Tĩnh Chi không hề biết rằng mình có một cái tật, hễ cứ làm việc gì hơi mờ ám là lại căng thẳng, vì thế mà ngữ điệu rất khác với lúc thường, người khác nghe thì thấy rất lánh lót dịu dàng.
Thực ra dịu dàng thì cũng tốt, chỉ có điều cần phải xem đó là đối tượng nào. Đối với Uông Dụ Hàm, kể từ khi hai người bóc trần bộ mặt thật của nhau ở nhà hàng đến giờ, trước mặt anh ra Trương Tĩnh Chi chẳng cần phải giữ gìn hình ảnh thục nữ của mình nữa. Khi tâm trạng tốt thì lớn tiếng to giọng gọi anh ta là Uông Dụ Hàm, còn khi tâm trạng không tốt thì gọi thẳng là “anh họ Uông”, hôm nay bỗng dưng lại từ tốn nhỏ nhẹ, Tĩnh Chi thì không cảm thấy điều đó, nhưng Uông Dụ Hàm thì thấy có gì đó bất ổn.
Vì cảm nên giọng của Uông Dụ Hàm hơi khàn, “Sao hôm nay bỗng nhiên lại nhớ đến mà gọi điện cho tôi thế?”.
“Hì hì, không có việc thì không gọi điện được sao?” Trương Tĩnh Chi cố tình kéo dài câu chuyện để nghĩ cách làm thế nào để chuyển chủ đề tới số điện thoại của Dương Lôi một cách thật tự nhiên.
Người chú cửa hàng tạp vụ nhìn Trương Tĩnh Chi với vẻ ngạc nhiên, bụng nghĩ, không biết cô bé này có đúng là bị cướp không? Nếu đúng như vậy thì sao lại không báo cảnh sát, ngược lại còn nói chuyện cà kê với người khác?
“Tôi thực sự rất nhạy cảm với những con số, chỉ cần nhìn qua là nhớ ngay số điện thoại, còn anh?” Trương Tĩnh Chi vòng vèo về chuyện những con số.
“Cũng được đấy, có lẽ là do liên quan đến tính chất công việc. Muốn nhớ thì cũng sẽ nhớ được thôi.” Uông Dụ Hàm đáp.
“Thế sao? Tôi không tin, anh gạt tôi. Tôi chưa gặp ai có thể nhớ con số tốt hơn tôi!” Khi nói câu này, chính Tĩnh Chi cũng cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên.
Ở đầu dây bên kia, Uông Dụ Hàm dường như cũng nhìn thấy được vẻ mặt ấy của Trương Tĩnh Chi, vì thế anh khẽ cười.
Nghe tiếng cười của Uông Dụ Hàm, Tĩnh Chi thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải cầu cứu anh ta nên không tiện bộc lộ ra, mà đành tiếp tục giọng nói ngọt ngào, “Có muốn tôi thử anh không?”.
Uông Dụ Hàm với chiếc gối dựng đứng lên kê phía sau lưng, khuôn mặt bất giác nở nụ cười, “Được, cô thử đi!”.
“Ừ, được rồi. Số chứ minh thư nhân dân của anh!”
Uông Dụ Hàm dừng trong giây lát, sau đó đọc số chứng minh thư của mình, rồi cười nói, “Chắc cô định biết ngày sinh của tôi chứ gi?”.
Trương Tĩnh Chi hầu như không mấy để ý vào câu trả lời của Uông Dụ Hàm, mà chỉ nghĩ cách làm sao chuyển chủ đề câu chuyện sang số điện thoại của Dương Lôi.
“Thế còn số điện thoại của tôi thì sao? Nói mau, không được nghĩ!”.
Uông Dụ Hàm cười một tiếng, lập tức đọc ra số máy của Tĩnh Chi!”
Trương Tĩnh Chi lại giả vờ hỏi số máy của Giang Tiểu Nhược, sau đó đột nhiên hỏi, “Thế còn của Dương Lôi?”, hỏi xong thì hồi hộp chờ câu trả lời của Uông Dụ Hàm.
Lần này thì ở đầu dây bên kia yên lặng một hồi. Tĩnh Chi cảm thấy lòng bàn tay nhơm nhớp, cô giữ chặt lấy ống nghe của chiếc điện thoại với vẻ rất bức bối.
“Ha ha, anh thấy chưa, anh đã không nhớ được nhé! Tôi biết ngay là anh không thể nhớ