Hai ngày sau, khi Trình An Nhã đọc một tạp chí mới ra lò, cô không thể bình tĩnh được.
Hàng tít trên trang nhất đăng tải thông tin cô và Diệp tam thiếu sắp kết hôn.
Sự việc là thế này, tối hôm qua Diệp tam thiếu và Đường tứ thiếu với Lâm đại ăn cơm cùng nhau, mấy anh em khó khăn lắm mới có một buổi gặp mặt uống rượu, Diệp tam thiếu tâm trạng cực tốt, uống say khướt. Sau khi ra khỏi nhà hàng vừa hay gặp ngay hai phóng viên, anh đang say nên nói lão tử sắp kết hôn rồi.
Bọn họ đều nhìn thấy Diệp tam thiếu uống say, bởi vậy tranh thủ cơ hội hỏi ngay đối tượng kết hôn. Anh nói là Trình An Nhã, thư kí trưởng của anh.
Anh say mềm kéo phóng viên lại nói, anh chuẩn bị một nghi thức cầu hôn hết sức mới lạ cho cô Trình, khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Hàng tít trên trang nhất báo ra ngày hôm sau khiến Trình An Nhã hết sức bất ngờ.
Cô đã nhận lời cầu hôn của anh lúc nào chứ?
Rượu, chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Anh chẳng phải có ngoại hiệu ngàn chén không say sao? Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu chén mà say đến như thế? Tối hôm qua về quả nhiên ôm giường ngủ luôn. Điều mà Trình An Nhã bi phẫn là tờ báo này đăng tin quá là không chuyên nghiệp, không biết là phóng viên của truyền thông quốc tế GK chụp trộm ảnh của cô cùng Diệp tam thiếu ra ngoài ăn từ khi nào, ánh đèn mờ ảo, cô đang giơ nắm đấm đánh Diệp tam thiếu. Do ánh sáng không tốt, nhìn da rất đen, hôm đó anh đang nhăn nhó cái gì đó, cô cũng co giật theo, vẻ mặt và động tác này kết hợp lại chính là một con khủng long.
Đứng cạnh một Diệp tam thiếu phong lưu tuyệt đỉnh, chính là một…chiếc lá tàn úa.
“An Nhã, em và Diệp tam thiếu bao giờ kết hôn?” Trần Quyên hỏi: “Chén ruouj hỉ này bọn chị rất là chờ đợi đấy.”
Câu hỏi này khiến Trình An Nhã không biết trả lời ra sao, cô đột nhiên cái khó ló cái khôn, “Anh ấy chẳng phải đã nói sẽ giành cho em một nghi thức cầu hôn hết sức mới lạ sao? Nếu đã là như vậy thì hãy đợi đến khi nào anh ấy cầu hôn rồi em sẽ quyết định kết hôn.”
“Oa oa oa…cô dâu hạnh phúc quá!”
“Không đúng, sau này chẳng phải gọi là chủ tịch phu nhân sao?”
Trình An Nhã nghe xong liền bật cười, chủ tịch phu nhân, gọi như vậy khiến cô tự dưng già đi cả chục tuổi, “Đừng, đừng, đừng, chị đừng có mà trêu em như vậy, trước đây em còn tưởng chúng ta sẽ được uống rượu hỉ của chị Tiểu Điềm trước kìa.”
“Chị á? Làm gì có chuyện đó.” Lưu Tiểu Điềm cười nói, mấy cái đầu chụm lại xem báo cáo sáng nay, Lâm Nhã Lệ chỉ một bức ảnh nói: “Bức ảnh này chủ tịch Diệp chụp đẹp ghê, vẻ mặt có chút giống siêu nhân Ultraman đánh quái vật.”
Mọi người, “…”
Trình An Nhã chỉ vào một bức nói: “Bức này giơ tay có giống hồng vệ binh đang hô Mao chủ tịch vạn tuế hay không, đang hô khẩu hiệu kìa.” Mọi người cười haha, Quan Như Đồng cười nói: “An Nhã, em cũng ác thật đấy.”
…
“Đây là ở quán trà hay rạp chiếu phim đây?” Một giọng nói mát mẻ vang lên từ phía sau, các cô gái vây quanh bàn của Trình An Nhã lập tức ai về chỗ người ấy, Diệp tam thiếu đã kết thúc buổi họp hàng quý, sắc mặt âm u đứng sau lưng bọn họ.
Lưu Tiểu Điềm cười nói: “Chúc mừng chủ tịch ạ, rượu hỉ của của tịch và An Nhã bọn em đã chờ lâu lắm rồi, đúng là ông trời tác hợp mà.”
Mọi người bắt đầu phản ứng trở lại.
“Trai tài gái sắc.”
“Kim đồng ngọc nữ.”
“Thần tiên quyến lữ.”
…
Trình An Nhã im bặt, đến thần tiên quyến lữ cũng xuẩ hiện rồi, sắc mặt âm u của Diệp tam thiếu cũng phải rạng ngời gió xuân trở lại, “Ừm, tháng này biểu hiện không tệ, tăng lương.”
“Chủ tịch anh minh.”
Trình An Nhã im bặt lần nữa, tháng này mới bắt đầu được ba ngày, biểu hiện không tệ, băn khoăn, trong đó vừa hay có hai ngày là cuối tuần, hôm nay mới là ngày đầu tiên, biểu hiện gì không tệ chứ.
Quả nhiên là con người ai cũng ưa nịnh.
“Cô Trình, pha cốc cà phê mang vào đây.” Diệp tam thiếu tâm trạng rất tốt đi vào văn phòng để lại một câu.
“Vâng.”
Trình An Nhã bưng cà phê vào trong, Diệp tam thiếu đang gọi điện với tổng giám đốc tập đoàn Hoa Vân, giơ tay ra hiệu cô ở lại, đợi nói chuyện xong anh mới đặt máy xuống, Trình An Nhã mỉm cười, ung dung từ tốn hỏi: “Diệp tam thiếu, bài báo sáng nay là như thế nào?”
“Bài báo nào?” Diệp tam thiếu tỏ vẻ ngơ ngác.
Trình An Nhã mỉm cười, lấy ra tờ tạp chí giải trí của truyền thông GK ngày hôm nay ở bên cạnh ra, cung kính đưa đến trước mặt anh, mỉm cười tao nhã, “Mời ngài xem.”
“Tiểu An Nhã, giọng điệu này của em quả là đáng sợ.”
Đọc xong, Diệp tam thiếu vỗ trán vô cùng đau khổi, “Hỏng rồi…”
Ánh mắt Diệp tam thiếu vừa đen vừa sâu, mang theo vài phần nộ khí: “Bọn Đường Tứ với Lâm Đại cũng đúng là không có nghĩa khí gì cả, không ngăn anh lại, phải kiếm bọn họ tính nợ mới được.”
“Anh còn dám nói.” Trình An Nhã cuối cùng không giữ được bình tĩnh, “Kết hôn chẳng phải là việc của hai ta sao, tại sao lại khiến cho cả thành phố đều biết như vậy?”
“Anh đây là tình huống bất ngờ.” Diệp tam thiếu dỗ ngọt Trình An Nhã, anh xưa nay có thể cong có thể thẳng khi cần xin lỗi, giả vờ còn tội nghiệp hơn bất cứ ai, có điều Trình An Nhã lại chẳng nghe chiêu này.
“Em không biết, em phải dập tắt nó.” Trình An Nhã nói, cô không thích công khai trước công chúng.
Diệp tam thiếu ngả người ra sau, cúi mặt, che đi sự tính toán trong mắt, “Tiểu An Nhã, em không muốn có một đám cưới thật linh đình sao, cuộc đời cũng chỉ có một lần.”
“Dù sao cũng đã nói rồi, mọi người cũng đã biết rồi, hai ngày này anh sẽ mở buổi họp báo công bố thông tin chúng ta kết hôn, bị người ta biết thì có làm sao? Anh chỉ nóng lòng sốt ruột cho cả thế giới biết em là người phụ nữ của anh.”
“Như vậy cứ cảm thấy kỳ kỳ sao ấy, quá khoa trương rồi.” Trình An Nhã chau mày.
“Lão tử xưa nay vẫn khoa trương.” Anh hờ hững nói.
“Chờ đã…” Trình An Nhã nhớ ra một chuyện, tâm trạng vui vẻ gấp lại tờ báo, “Anh đã nói rồi, màn cầu hôn có một không hai đâu nào?”
“Anh cởi sạch nằm trên bàn cầu hôn có được coi là độc nhất vô nhị không?” Diệp tam thiếu nghiêm túc hỏi, Trình An Nhã tức nghẹn họng, giơ nắm đấm về phía anh.
Cô không đấu lại được Diệp tam thiếu, việc kết hôn cũng vì thế mà quyết định. Tạp chí của tập đoàn quốc tế An Ninh cũng theo đó đăng tải chính thức thông tin này.
Hôm nay là cuối tuần, Diệp tam thiếu và Đường tứ thiếu hẹn nhau đi câu cá, Ninh Ninh nằm cuộn tròn trước máy tính chơi trốn tìm với tổ chức chống khủng bố, Lý Vân hẹn cô đi dạo phố, cô lập tức nhận lời.
Cô khong hề nghĩ tới sau khi gác máy ra khỏi nhà lại gặp Dương Vân và Dương Triết Khôn, cô có chút bất ngờ, “Dương lão gia, anh Triết Khôn, đã lâu không gặp.”
Dương Vân nhìn cô, “An Nhã, cháu gọi một tiếng ông ngoại khó vậy sao?”
Ông ngoại?
Trình An Nhã sững lại, cô nhìn Dương Triết Khôn, hơn một tháng không gặp, anh gầy đi không ít, anh như có điều muốn nói với cô, nhưng lại không thể mở lời, ánh mắt ảm đạm.
Lòng cô chua xót, ánh mắt rơi trên Dương Vân, “Xin lỗi, chúng ta không thân.”
“An Nhã, ông biết ông đã không hoàn thành trách nhiệm chăm sóc hai mẹ con cháu, cháu oán ông cũng phải, nhưng cháu cũng không thể bất chấp luân lý đạo đức, cháu và Diệp Sâm không thể thành hôn.” Dương Vân đánh quân bài tình thân, hết lòng khuyên bảo Trình An Nhã.
Trình An Nhã cười nhạt, cô vốn không muốn nói trước mặt Dương Triết Khôn, nhưng ông ta đã nói ra, cô dứt khoát nói thẳng ra luôn: “Dương lão gia, lúc đầu ông đã điều tra không kỹ lưỡng, đúng là tôi có ông ngoại, nhưng không phải ông, sau khi nhảy xuống nước đứa con mà bà ngoại đã mang không còn nữa, bà lấy ông ngoại tôi, mẹ tôi là kết tinh tình yêu của họ, nếu như ông đã điều tra kỹ lưỡng sẽ phát hiện ra ngày tháng năm sinh của mẹ tôi căn bản không phù hợp, có ai mang thai hơn hai năm mới sinh con không? Bà ngoại tôi yêu ông ngoại tôi, ông và Diệp Chấn Hoa tranh giành nhau cả đời kết quả không đạt được gì cả, ông tưởng rằng đã có được trái tim của bà cả đời, nhưng thực ra, từ sau khoảnh khắc rơi xuống nước, bà đã không còn thuộc về ông nữa, bà đã yêu ông ngoại tôi, về nhân phẩm và tướng mạo ông tôi đều không thua kém gì ông, xứng đáng để bà yêu. Dương Vân, ông nghe rõ cho, Trình An Nhã tôi và ông không có bất cứ quan hệ gì, ông cứ cho rằng đã có được trái tim của bà tôi cả đời, nhưng thực ra, cả cuộc đời ông chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười.”
Dương Vân trợn tròn đôi mắt, Dương Triết Khôn cũng không ngờ được kết quả như vậy, thân người Dương Vân ngả ra sau loạng choạng mấy bước, nếu như không phải Dương Triết Khôn kịp thời đỡ ông, ông ta đã ngã xuống đất.
Gương mặt già nua cực độ đau khổ, cả người không kìm được bắt đầu run rẩy không ngừng.
Ông ta vốn định khuyên Trình An Nhã rời đi, sau đó tiết lộ thông tin Diệp tam thiếu dụ dỗ em họ, đả kích mạnh mẽ danh dự của anh, làm sụp đổ tập đoàn quốc tế An Ninh, nhưng lại không ngờ bị Trình An Nhã đả kích cho tan nát.
Ông ta tưởng rằng Lâm Hiểu Nguyệt yêu ông ta cả cuộc đời, ông ta cũng yêu Lâm Hiểu Nguyệt cả cuộc đời, đến cả vị trí chính thất cũng giành cho Lâm Hiểu Nguyệt, những người tình sinh con đẻ cái cho ông ta đều không có được tình yêu của ông ta.
Cuộc đời gần qua hết rồi ông ta mới phát hiện ra tình yêu mà trước đây ông ta từng cho là hoàn hảo đã trở thành bong bóng xà phòng, sớm đã tan từ mấy chục năm trước rồi, Lâm Hiểu Nguyệt sớm đã không còn yêu ông ta, thậm chí trước khi chết nhớ đến có lẽ cũng không phải là ông ta.
Lẽ nào ông ta thật sự như lời Trình An Nhã nói, cả cuộc đời chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười?
Vì vậy ông ta và Diệp Chấn Hoa đấu đá suốt mấy chục năm qua, là vì cái gì? Ông ta khổ tâm điều hành bao nhiêu năm nay, lại là vì cái gì, quá nhiều điều không cam tâm và oán hận trào lên gần như khiến Dương Vân vỡ vụn.
Ông muốn gào lên một cách điên cuồng rằng, đây là vì sao?
“Không thể nào, điều này không thể nào…” Dương Vân như phát điên, ánh mắt dữ dằn, ông ta một chữ cũng không thể tin, không tin người ông ta đã yêu cả cuộc đời sớm đã bỏ rơi ông ta.
Ông ta không tin.
“Ông nội, ông nội, ông sao thế?” Dương Triết Khôn hoảng hốt, Dương Vân gào lên điên dại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, mềm rũ ngã vào lòng Dương Triết Khôn. Dương Triết Khôn hốt hoảng, gọi liền mấy tiếng nhưng đều không có phản ứng.
Trình An Nhã cũng bị một phen hết hồn…
Ông ta không phải là uất ức quá mà chết chứ? Dương Triết Khôn nhìn cô đây trách móc, không kịp nói gì, dìu Dương Vân vào trong xe nhanh chóng đưa đi cấp cứu.
Sắc mặt Trình An Nhã phức tạp, trong lòng bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Phải chăng cô đã quá độc ác?
Diệp tam thiếu quay về, cô kể lại chuyện này cho anh nghe, anh nhẹ nhàng nói, đu sao hai ông lão đó cũng đã đấu đá nhau suốt cả cuộc đời, nằm viện cùng nhau, từ từ đầu tiếp vậy.
Cô hỏi: “Thật sự không đau lòng à?”
Hai người này, một người là ba của anh, một người là ông ngoại của anh, đều có quan hệ huyết thống với anh, người thân cho dù có đối xử vô tình với mình thế nào thì vẫn là người thân.”
Anh lắc đầu mỉm cười: “Có em và Ninh Ninh, anh đã đủ rồi.”