Đây là một tin tức gây trấn động, chỉ trong chốc lát, Trình An Nhã đã từ miệng của Diệp Sâm biết được thông tin này, khi đó cô đang gặm táo, khi nghe thấy tin này chỉ lặng đi một chút, sau đó nở nụ cười thản nhiên thường ngày của cô, nói một tiếng “chúc mừng”.
Diệp tam thiếu liền phẩy áo bỏ đi, Trình An Nhã tiếp tục gặm táo, nhìn tờ tạp chí giải trí trước mặt, nhưng suốt cả giờ đồng hồ đều không mở ra một trang.
Khi anh đến trường đón con trai, cũng thông báo việc này cho cậu.
Nụ cười đáng yêu của Ninh Ninh ngưng lại một lúc, cậu vẫn giữ nụ cười cứng nhắc đó sau mấy giây mới chậm rãi bật ra hai chữ: “Chúc mừng.”
Phản ứng của hai mẹ con giống hệt nhau.
Thanh kẹo sô cô la trong tay Ninh Ninh rắc một tiếng gẫy đôi.
Diệp tam thiếu nói: “Trừ con ra, daddy sẽ không thừa nhận một đứa con nào khác.”
Ninh Ninh mặc dù sớm chín chắn và thông minh, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ từ nhỏ đã khát khao có daddy, bây giờ hi vọng daddy và mami có thể kết hôn, xây dựng một gia đình. Cậu vốn nghĩ chẳng bao lâu nữa nguyện vọng này của cậu sẽ được thực hiện, nào ngờ xảy ra tình huống bất ngờ này.
Ninh Ninh nổi tính trẻ con, ôm chặt cặp sách của cậu, im lặng , gương mặt non nớt hoàn toàn giận dữ.
“Daddy, con rất giận, daddy đừng nói chuyện với con.”
Từ trường học về đến bệnh viện, Ninh Ninh không nói một câu chỉ quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, bàn tay nhỏ nhắn bóp chặt cặp sách nhỏ, vang lên những tiếng lách cách như đang vò lấy trái tim Diệp Sâm, từng cơn từng cơn, đau đớn vô cùng.
Cho tận tới khi đến bệnh viện, Ninh Ninh mới cất tiếng, “Ba sẽ cưới cô ta à?”
“Không đâu.” Diệp Sâm không chút do dự trả lời, nhìn con trai nói, “Daddy sẽ không cưới cô ấy.”
Khóe môi Ninh Ninh nhướn lên, suốt dọc đường đi, cậu cũng không biết mình đang giận cái gì, chỉ là không cam tâm, rất tức giận, cậu cũng rất thích có em, khi đi học nhìn thấy các em khóa dưới ngây thơ đáng yêu, Ninh Ninh cũng muốn có một đứa em.
Chỉ có điều tiền đề bắt buộc phải là em bé do daddy và mami của cậu sinh ra, nếu không cậu không cần.
Từ sau khi nhận Diệp Sâm là ba, cậu trăm phương ngàn kế nghĩ cách để Diệp Sâm ngày ngày chạy đến bệnh viện, tiếp xúc giao lưu với mami nhiều hơn, hi vọng bọn họ sẽ nảy sinh tình cảm, sau đó kết hôn, cả nhà ba người cùng chung sống với nhau.
“Daddy này, mặc dù con không nên hỏi, nhưng con vẫn muốn hỏi, daddy, rốt cuộc có thích mami của con một chút chút…chỉ là một chút chút không? Một chút cảm giác cũng không có sao?
“…. Không biết.” Diệp Sâm xấu hổ quay đầu đi một cách thiếu tự nhiên, hai tai nóng bừng, nói chuyện tình cảm trước mặt con trai khiến anh cảm thấy rất ngượng nghịu.
Ninh Ninh bĩu mô, Diệp Sâm tự cười nhạo, “Ninh Ninh, có phải ghét daddy rồi không?”
Ninh Ninh ngẩn ra, sau đó phì cười, “Daddy, daddy nghĩ ngợi nhiều quá, người ta cãi nhau chưa chắc đã ghét nhau, còn con chỉ là có chút không vui, có chút buồn, daddy đừng bận tâm, lát nữa sẽ ổn thôi.
Tâm trạng của bản thân xưa nay đều do tự bản thân điều chỉnh. Việc này quá bất ngờ, cậu giận dỗi cũng là chuyện bình thường, thế nhưng cũng không đến mức ghét daddy.
“Thật chứ?”
“Thật, con không ghét daddy.” Ninh Ninh mỉm cười, đôi môi hồng kéo thành một đường thẳng, “Daddy, daddy định làm thế nào? Con đã từng nói, nếu một ngày nào đó daddy không cẩn thận thêm một đứa em cho con là con sẽ trừ điểm của daddy đó.”
“Biết rồi.” Diệp Sâm mỉm cười, xoa đầu cậu, “Lên đi, buổi chiều ba đến đón con về.”
“Daddy không lên sao?”
“Ba vừa từ đó xuống, buổi chiều có cuộc họp, daddy bắt buộc phải về công ty một chuyến.”
Ninh Ninh gật đầu, vừa định xuống xe, Diệp Sâm khẽ nói: “Ninh Ninh, ba xin lỗi.”
Anh khiến con không vui rồi.
Gương mặt ngây thơ nở một nụ cười tinh quái, vỗ tay Diệp Sâm nói: “Khả năng tự hồi phục của con trai daddy rất mạnh mẽ, yên tâm, yên tâm.”
Nói cũng trùng hợp, Ninh Ninh bước vào trong thang máy, vừa hay gặp ngay đám người Vân lão và Diệp lão, tất cả mọi người đều sửng sốt sững sờ.
Vân lão, Vân phu nhân cùng mấy bà cô của Vân Nhược Hi đều kinh ngạc trợn hết mắt lên.
Mấy người phụ nữ kêu lên một cách khó tin.
Đều tự nhiên quay đầu nhìn Diệp lão.
“Đứa bé này là thế nào?” Vân phu nhân kích động hỏi Diệp lão.
Thần sắc Diệp lão có chút hoang mang, giận dữ trừng mắt nhìn Ninh Ninh, thằng bé này sớm không đến, muộn không đến, lại nhằm đúng lúc này mà chen vào, vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ninh Ninh, Diệp lão gia liền nổi giận bừng bừng.
Đen đủi.
Ninh Ninh cũng không ngờ lại gặp bọn họ, đôi môi nhỏ xinh mím lại, quét ánh mắt qua từng người, cậu đoán đây chính là người nhà Vân Nhược Hi.
Sắc mặt Ninh Ninh trầm lại, quay lưng bỏ đi.
“Chẳng có chút giáo dục gì cả.” Nguyễn Ngọc Thúy lạnh lùng nói, bà ta cực kỳ không thích đứa bé này, uy hiếp với con trai bà ta quá lớn, ai mà biết được đứa bé trong bụng Vân Nhược Hi là trai hay gái. Nếu so sánh thì bà ta dễ dàng chấp nhận đứa bé trong bụng Vân Nhược Hi hơn nhiều.
Ninh Ninh vốn không thèm để ý bọn họ, nghe thấy giọng điệu bà ta như vậy, liền quay người lại, mỉm cười nói: “Bà là một người lớn tuổi, trước mặt một đứa trẻ con mà nói lời như vậy, bà cảm thấy bà xứng đáng với hai chữ ‘giáo dục’ không?”
Ninh Ninh chẳng buồn nhìn họ, chọn lối cầu thang bộ, cậu đến lầu hai đi thang máy.
“Ông Diệp, thế này là thế nào? Các người quen biết đứa trẻ đó à?” Vân lão tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều, ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén, trong đôi mắt đen ngấm ngầm nổi cơn cuồng phong.
Ai cũng có thể nhận ra đây chính là con trai của Diệp Sâm.
Diệp lão gia trợn mắt nhìn Nguyễn Thúy Ngọc, tất cả là tại bà ta lắm chuyện, Nguyễn Thúy Ngọc chẳng hề cảm thấy áy náy chút nào.
Vân lão lạnh lùng nói: “Ông Diệp, gia đình ông nợ chúng tôi một lời giải thích.”
Tin tức Diệp tam thiếu và Vân Nhược Hi sắp kết hôn như một cơn gió thổi đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm trong thành phố A, báo chí mạnh tay đăng tải, trên trang nhất các tờ báo giải trí đều nói đây là một đôi kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Đây là tin tức sốt dẻo nhất của thành phố A trong suốt một tuần qua.
Thậm chí có tờ báo còn moi được thông tin Vân Nhược Hi nằm viện, phóng viên các báo liền thi nhau đến bệnh viện phỏng vấn Vân Nhược Hi, lại moi được tin tức cô có thai.
Các bạn phóng viên các tòa soạn báo khác nhau, các kênh truyền hình khác nhau, các tạp chí khác nhau… hầu như ngày nào cũng ùa vào bệnh viện tranh nhau để có được tin tức nóng hổi nhất.
Có người còn công khai dự đoán đứa bé này của Diệp tam thiếu và Vân Nhược Hi là con trai hay gái, lại nói Vân tiểu thư có tướng vượng phu, sau khi gả về Diệp gia, tập đoàn MBS nhất định sẽ lại lên một tầm cao mới.
Diệp gia, Vân gia hai nhà mở một cuộc họp báo, xác minh thông tin hai nhà chuẩn bị liên hôn, đồng thời thông báo với cánh nhà báo rằng đã thay đôi trẻ chọn ngày lành, ngày lành cũng sắp tới rồi.
Diệp lão, Vân lão hai nhân vật lớn như vậy cùng lúc xuất hiện, mặc dù thiếu vắng nhân vật nam chính và nữ chính nhưng buổi họp báo này cũng vô cùng thành công.
Tin tức Vân Nhược Hi mang thai nằm viện, Diệp tam thiếu xưa nay coi công việc như tính mệnh gần đây cũng thường xuyên đi muộn về sớm, đến bệnh viện chăm sóc Vân tiểu thư lại càng bay rợp trời.
Trong một thời gian ngắn, Diệp tam thiếu từ hình tượng phong lưu thoắt cái đã chuyển sang hình tượng chung tình.
Hơn nữa chuyển hình tượng một cách vô cùng thành công.
Mọi người đều đoán Diệp tam thiếu sau này nhất định sẽ là một người chồng tốt, một người ba tốt.
Ti vi cũng mạnh dạn đưa tin thân mật trước đây của hai người, lại đưa ra hình ảnh thân mật của họ, giới truyền thông đánh giá, Diệp tam thiếu cuối cùng cũng đã vì một cái cây mà bỏ đi cả một rừng cây, hai người trải qua biết bao nhiêu trắc trở, cuối cùng đã ở bên nhau, chứng minh Vân tiểu thư chính là chân mệnh thiên nữ của Diệp tam thiếu.
Trình An Nhã cười nhạt, trải qua biết bao trắc trở á?
Bọn họ đã trải qua trắc trở gì chứ?
Là trải qua ám sát, hay là sát cánh phấn đấu bên nhau? Hay là ai lại vì ai mà làm một chuyện kinh thiên động địa?
Lại còn trải qua biết bao trắc trở nữa chứ, nếu như bọn họ như vậy gọi là trải qua bao nhiêu trắc trở, vậy thì trong từ điển còn có thành ngữ “thuận buồm xuôi gió” nữa hay không?
Nói nhăng nói cuội.
Quả nhiên là không nên coi báo giải trí quá nhiều, sai sự thật quá.
Chân tướng, chính là phù vân.
Diệp tam thiếu đích thực ngày nào cũng chạy đến bệnh viện, khi đến đưa con trai đi bằng cửa sau, khi về thì nghênh ngang đi một mình bằng cửa chính, nếu như có phóng viên nào tóm được hỏi anh chuyện liên quan đến kết hôn, anh quyết im lặng không trả lời.
Hỏi nhiều quá anh sẽ lạnh lùng buông một câu, liên quan gì đến mấy người.
Sau khi tắt ti vi, Trình An Nhã ném bừa điều khiển đi, cầm lấy tờ báo mà y tá đưa cho, cũng là báo giải trí, tin trang nhất vẫn là Diệp Sâm bọn họ.
Trình An Nhã nhẹ nhàng vò nát tờ báo, làm động tác ném bóng rổ rất tiểu chuẩn, tờ báo bị vo tròn trong không trung quét một đường cong tao nhã rồi rơi tọt vào thùng rác.
“Mami, mami nóng nảy rồi.” Vừa hay Ninh Ninh mở cửa ra, thò khuôn mặt đáng yêu vào, nhìn tờ báo bị vo tròn trong thùng rác liền cất lời chọc ghẹo Trình An Nhã, cậu tươi cười bước vào phòng, thơm mami đánh chụt một cái.
“Nằm viện lâu như vậy, ai thì sẽ cảm thấy nóng nảy có được không hả?”
“Ừm, hiểu rồi.” Ninh Ninh thực sự không nhịn nổi phì cười, hai tay véo má Trình An Nhã, kéo ra, “Mami, mami thật là đáng yêu.”
Trình An Nhã vỗ tay cậu xuống, sầm mặt, “Biến.”
“Mami, mami đừng như vậy mà, daddy chẳng phải không nói gì sao.”
“Liên quan gì đến mami?” Trình An Nhã cứng đầu nói, tiện tay cầm cuốn tiểu thuyết ngôn tình thiếu dinh dưỡng Ninh Ninh mang vào.
Ninh Ninh nhướn mày, rất điềm nhiên chỉ ra, “Mami, truyện cầm ngược rồi.”
Khóe môi Trình An Nhã co giật, liếc xéo Ninh Ninh một cái, Ninh Ninh vội rụt vai, ặc…cậu rất là vô tội mà, chỉ là chỉ ra lỗi sai của mami, để mami đọc truyện tiện lợi hơn mà thôi.
Ninh Ninh, “Mami, mami nghĩ mà xem, đứa bé trong bụng cô Vân vẫn chưa thành hình, con ở đây đã là một đứa con trai thiên tài như thế này, trừ phi daddy là đồ ngốc, nếu không sẽ không chọn cô ta đâu.”
Trình An Nhã bị Ninh Ninh chọc cho phì cười, cô gõ đầu cậu, “Daddy của con ấy à, trừ phi là bản thân tự nguyện, chứ không ai có thể ép ông ấy, bởi vì daddy thích con cho nên mới chiều con, nếu như ông ấy không thích con nữa, bỏ mặc con thì con có thể làm gì được.”
“Ai nói con không thể làm gì?” Khóe môi Ninh Ninh nở ra một nụ cười tao nhã ngọt lịm, “Con sẽ cho nổ MBS.”
Trình An Nhã, “…. Con giỏi rồi.”
“Tất nhiên rồi.”
Trình An Nhã không cả muốn cười, đau đầu đỡ trán, “Mami cảm thấy cần phải cách li con với Diệp tam thiếu, mami nhớ là mami không dạy con hành vi bạo lực như vậy.”
Ninh Ninh, “…. Mami, con sai rồi.”
Trình An Nhã trợn mắt nhìn cậu một cái, Ninh Ninh mỉm cười.
“Mami, ngày mai là thứ bảy, chúng ta đi nghỉ mát có được không?”