hông đảm bảo nửa đường sẽ trốn chạy, dù sao đến lúc đó có thể trốn chạy thế nào đây.
Lãnh Diễm là người hiểu rõ Nghiêm Hi nhất, không hề nghi ngờ, “Được rồi, không muốn đi thì không đi, dáng vẻ đáng thương như vậy, còn muốn thương lượng? Nếu anh gật đầu đồng ý em còn không chỉnh anh đến chết sao?”
Nghiêm Hi xin lỗi cười gượng hai tiếng, sau đó lại nghi ngờ hỏi anh: “Này, chúng ta…” Đi đâu?
Lãnh Diễm ngồi thẳng, chỉnh lại dây an toàn, sau đó nói: “Cong mông cũng biết phải kéo em đi đâu.” Dứt lời, tiếp tục khởi động xe, quẹo ở khúc quanh, chạy về phía chợ trung tâm.
Nghiêm Hi liếc mắt sang. Trời ơi, Lãnh Diễm, từ khi nào anh cũng trở thành như vậy, có phải là qua lại với Tiếu biến thái trong thời gian lâu cho nên mới nói những lời thô tục như vậy ?
Nghiêm Hi chớp chớp mắt, nhớ lại người đàn ông đẹp trai miễn cưỡng đứng trước mặt mình bốn năm trước, cả người cao lớn, vóc người thon dài, chân dài, quả thật giống như tuyệt tác. Trên mặt từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười, khóe miệng khẽ cong lên, môi mỏng khiêu gợi, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, mắt long lanh, không thể không nói đây là một người vô cùng đẹp trai cao quý.
Nhưng vì sao bốn năm sau anh lại biến thành như vậy ?
Nhìn chiếc xe phía trước của Lãnh đại gia nửa đường còn thay đổi đường đi, mặc dù hai chiếc xe phía sau nghi ngờ không hiểu, nhưng vẫn không hề nghi ngờ đuổi theo.
Chờ ba chiếc xe chậm rãi lái vào trụ sở R.D trong thành phố A, xe đi vào ga ra ngầm một khách sạn sáu sao thì Nghiêm Hi mới phục hồi tinh thần, nhìn ga ra tầng ngầm âm u, Nghiêm Hi nhất thời không phản ứng kịp.
Ba chiếc xe cũng rất được, phía sau Tiếu Thâm ôm Tiểu Yêu giơ lên, đóng sầm cửa xe, đạp mạnh cánh cửa xe, trong miệng không ngừng văng tục : “TMD, đúng là xe rởm, trở lại tôi không thể không đập nát !” Hại anh dọc đường bị hất người vô số lần.
Chỉ là tội nghiệp chiếc xe này không phải là đầu sỏ gây chuyện ? Chiếc xe kia dừng đột ngột không phải là do người kia gây tai họa sao ?!
Tiếu Thâm bắn ánh mắt mãnh liệt qua, Nghiêm Hi không hề phát giác, chẳng qua là khi quan sát, ánh mắt dừng lại trên người Tiếu Thâm đang đạp cửa thì trừng mắt, sau đó phản ứng kịp, chạy tới rống lên : “Tiếu Thâm, anh chăm sóc Tiểu Yêu của em rất tốt !”
Sự thật chứng minh, Tiếu biến thái vẫn là Tiếu biến thái, anh sẽ không vì nể tình vì dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Yêu, Nghiêm Hi ngồi trong phòng tổng thống xa hoa của khách sạn 132 tầng lầu, vuốt lông cho Tiểu Yêu.
Đến lúc này Tiểu Yêu vẫn không ngừng run rẩy, Nghiêm Hi đau lòng không thôi, trừng Tiếu Thâm đang ngồi trên sô pha ăn cam rất vui vẻ, “Tiếu Thâm, anh chăm sóc Tiểu Yêu như vậy sao ?”
Tiểu Yêu vốn đã ổn định tinh thần, nghe thấy hai chữ Tiếu Thâm bỗng run lên lần nữa.
Tiếu Thâm ăn xong một quả cam, lại bắt lấy một quả chuối tiêu, lười biếng nhích cả người tới gần sô pha mềm mại, sau đó dường như khinh thường nhìn cô gái đang ôm nó, khinh thường khẽ cười, “Tại sao à, không phải chỉ là một con chó thôi sao, còn là con đực, cũng không phải là đàn ông, thấy không.” Nói xong đưa tay chỉ vào Lãnh Diễm nằm trên giường gần cửa sổ, nói : “Thấy không, đó mới là đàn ông, con này chỉ là một con chó, đùa giỡn một chút còn được, không nên đùa dai !”
Cố Tiêu nửa nằm đối diện Tiếu Thâm nghe vậy cười hì hì, liếc nhìn Nghiêm Hi đang bất mãn, rồi quay lại nhìn Lãnh đại gia lười biếng ngủ miễn cường mở mắt, đồng tình trong lòng. Tiếu Thâm, cậu nói gì không nói, sao lại cố tình chọc tổ ong vò vẽ trên người Lãnh đại gia kia chứ. Câu nói này có nhiều ẩn ý, làm không rõ ràng lắm tình trạng còn tưởng rằng Nghiêm Hi làm vợ bé bên ngoài !
Nghiêm Hi tức giận liếc mắt, vụt đứng lên từ trên ghế đệm xông về phía trước, ôm Tiểu Yêu còn đang yếu ớt lên cổ áo Tiếu Thâm. Bởi vì đột ngột tiếp xúc với Tiếu Thâm, Tiểu Yêu bị dọa sợ đến mức cả người không ngừng run rẩy, bốn móng chân đẩy ra muốn thoát ra. Làm gì vậy, bị Nghiêm Hi và Tiếu Thâm cùng tấn công một lúc, không có kết quả.
Tiếu Thâm đã rất thê thảm, bị tiểu bá vương Nghiêm Hi lắc lắc cổ áo không nói, con chó lông lá trong ngực cô còn không ngừng bị cọ lên người anh, cuối cùng không thể không hắt xì hơi.
“Hắt xì !” một tiếng hắt xì vang dội suýt chút nữa văng lên lưng Cố Tiêu.
Nghiêm Hi còn muốn tiếp tục, Tiếu Thâm lập tức giơ hai tay đầu hàng : “Anh sai rồi, bà cô em tạm tha cho anh đi !”
Nghiêm Hi hài lòng : “Biết sai rồi sao ?”
Lúc này điện thoại Lãnh Diễm bên cửa sổ đột nhiên vang lên, Lãnh Diễm lười biếng cầm điện thoại, liếc mắt nhìn qua màn hình, sau đó không biến sắc tắt đi.
Bên kia Nghiêm Hi vẫn còn tiếp tục : “Biết sai rồi, sao một chút thành ý cũng không có ?”
Bên này điện thoại di động Lãnh Diễm tiếp tục vang lên, Nghiêm Hi bị cắt đứt, mất hứng nhìn anh, sau đó tiếp tục vấn đề giảng dạy của mình.
Lãnh Diễm vốn đang lười biếng, thấy điện thoại di động tiếp tục sáng lên tên của người nào đó, khẽ nheo mắt, trong lòng cảm thấy không vui, sau đó miễn cưỡng đứng dậy, mặt không đổi đi qua phòng khác nghe điện thoại.
Nghiêm Hi chú ý tới anh có gì đó khác thường, nhưng cũng không làm rõ, tiếp tục dạy dỗ tiếu biến thái, nói : “Biết sai rồi thì nên nói xin lỗi !” Nghiêm Hi nói như đó là chuyện đương nhiên.
Tiếu Thâm nhắc lại lời cô, “Xin lỗi ?” Đùa chứ, ở thành phố A không ai không biết Tiếu đại thiếu nói một là một sao ? Có ai từng nhìn thấy Tiếu Thâm anh xin lỗi chưa ? Chưa bao giờ có chuyện đó !
Nghiêm Hi thấy dáng vẻ anh không vui, ôm Tiểu Yêu trong tay đi lên, “Có xin lỗi không ? Có xin lỗi không ?!”
Tiếu Thâm thấy thế, ném quả chuối tiêu vội vàng bỏ chạy, Nghiêm Hi ôm Tiểu Yêu đuổi theo phía sau. Tiểu Yêu bị Nghiêm Hi chộp trên tay chạy thật nhanh, dọc đường đi không ngừng gào khóc. Cố Tiêu đằng sau đắc ý vui mừng nhìn tình huống buồn cười này, cũng không ngăn cản, chỉ cười híp mắt gặm quả táo.
Cạch cạch, Lãnh Diễm vừa nghe điện thoại đi vào, cửa phòng mở ra, Nghiêm Hi vừa lúc nhào tới, còn không phản ứng kịp, trên đỉnh đầu đã có tiếng cười : “Sao vậy, mới cách nhau mấy phút, em đã muốn chủ động ôm ấp yêu thương anh rồi sao ? Cục cưng, bắt đầu từ khi nào em lại nhiệt tình như vậy ?” Nói xong nghiêng người dính sát vào trong ngực Nghiêm Hi, ngay sau đó miệng cũng chủ động dính sát.
Nghiêm Hi không phải là một người da mặt dày, ngại vì trong phòng còn có hai sinh vật trợn trừng mắt thật to, Nghiêm Hi chỉ để môi Lãnh Diễm thoáng chạm qua môi mình, sau đó liền ôm tiểu Yêu nhanh chóng đẩy anh ra.
Anh chưa đủ nghiền, nhớ tới vẻ đẹp của cô tối hôm qua, trong lòng không thể chịu đựng được, kêu gào muốn cô. Ngọt ngào đó mới được thưởng thức một lần, sao anh có thể khống chế được nổi. Nếu không phải hôm nay cô phải ngồi xe thời gian dài, tối qua sao anh có thể để yên cho cô cơ chứ.
Lãnh Diễm giơ cánh tay dài ra, níu lấy cơ thể nhỏ nhắn đang chạy trốn, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn vừa mới lảm nhảm.
Tiếu Thâm đứng sau vội vàng gọi : “Oa oa ! Lãnh đại gia, cậu cũng không trượng nghĩa chút nào, bây giờ chỗ này còn có ba người độc thân, chỉ một mình cậu có người đẹp trong ngực, đúng là cậu cố ý !”
Nghiêm Hi nghe vậy, da mặt vốn đã mỏng, càng không chịu nổi, nháy mắt cả mặt đều đỏ bừng, nhìn Lãnh Diễm, khó khăn lắm mới cách ra được một chút lại bị Lãnh Diễm kéo tới hôn mãnh liệt.
Ba người sau lưng kỳ đà cản mũi tự giác đi ra ngoài, Lý Duệ Thần đi sau cùng, lúc đưa tay đóng cửa còn nở nụ cười nhẹ, rất nhẹ. Lý Duệ Thần vốn đã đoán được kết cục này từ lâu, yêu cô hoặc là lấy cô, anh lựa chọn yêu cô, yên lặng bảo vệ là được rồi, những cái khác đều không cần !
Đóng kín cửa, trong căn phòng xa hoa lộng lẫy chỉ còn hai người bọn họ, Lãnh Diễm một tay bắt lấy Tiểu Yêu, tiện tay ném nó lên ghế salon mềm nhũn. Tiểu Yêu bị rơi trên ghế, ẳng một tiếng, sau đó giật mình phát hiện chuyện vui, may mà nó không bị thương. Thì ra cái giường này ngược lại lại mềm như thế, rất thoải mái ! Tiểu Yêu vui vẻ lăn lộn trên ghế salon.
Mà Nghiêm Hi bị Lãnh Diễm đè, vừa hôn vừa sờ, thỏa mãn cơn nghiện. Đến lúc Lãnh Diễm chợt đẩy Nghiêm Hi ra, Nghiêm Hi đã thở hổn hển, không biết hai nút áo ngực bị bung ra từ lúc nào, cảnh xuân lộ ra, không ngừng phập phồng theo hô hấp của Nghiêm Hi.
Lãnh Diễm khổ sở nuốt nước bọt, sau đó khàn khàn giọng nói : “Bọn anh còn có chút việc, nhất định phải xử lý, bây giờ cũng không còn sớm, em vừa mới đi đường tới cũng mệt rồi đúng không? Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối chờ anh về, ngoan !”
Lãnh Diễm cảm giác mình phải nhanh chóng rời khỏi đây, anh sợ mình không khống chế được dục vọng mãnh liệt, một khi bắt đầu chắc chắn sẽ không ngừng đoạt lấy, nếu không sẽ khiến người khác khó chịu vì thèm thuồng.
Nghiêm Hi nhận ra dục vọng nóng bỏng trong mắt Lãnh Diễm, đã biết người đàn ông này đang nghĩ gì, đẩy anh ra ngoài : “Được rồi, em đã sống ở đây bốn năm, cũng không phải chỉ mới tới, anh không cần phải lo lắng, nhanh đi giải quyết việc chính của anh !” Nói xong cô không lưu luyến đóng cửa.
Lãnh Diễm bị đẩy ra ngoài, quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín, bất đắc dĩ thở dài, cô nhóc đáng ghét, không có lương tâm, còn đối xử với con chó tốt hơn đối xử với anh.
Tiếu Thâm sau lưng không khách khí cười anh, “Ha ha, Lãnh Diễm, cậu cũng bị con sói con nhà cậu đuổi ra ngoài sao ? Ai ôi, đúng là chuyện tốt, đến đây, anh em chúng ta cùng chung hoạn nạn, tối nay đến ‘Mị Sắc’ tính toán, đi đi.” Nói xong một tay nắm lấy tay Lý Duệ Thần, một tay kéo Lãnh Diễm đi xuống.
Lãnh Diễm vốn đang nhức đầu về chuyện của Nghiêm Hi, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, con mắt dài ngập đầy hứng thú, hình như là hứng thú bất tận, còn lóe lên chút toan tính rét lạnh.
Giọng nói không còn khàn khàn như lúc nãy, mà du dương dễ nghe : “Ông bạn già của chúng ta tới, đám người kia đúng là âm hồn không tan !”
Nghe thế, Lý Duệ Thần dừng chân hỏi : “Ông bạn già?” Sau đó hai mắt lóe sáng, hình như đã nghĩ tới người nào đó “Nhà họ Chu?”
Lãnh Diễm và Lý Duệ Thần liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai cười đều cười. Tiếu Thâm nhìn hai người đàn ông cùng yêu một người phụ nữ, không thể lý giải nổi tại sao hai người này có thể chung sống hòa bình được với nhau. Còn nữa, tại sao sau khi Nghiêm Hi lựa chọn Lãnh Diễm, Lý Duệ Thần vẫn lẳng lặng sống bên cạnh cô ấy? Một người đàn ông cả ngày đều phải chứng kiến cảnh người mình yêu thương nhiệt tình với một người đàn ông khác, sao có thể chịu đựng được ?
Sau khi mấy người đàn ông rời khỏi, Nghiêm Hi mở vali hành lý của mình, lấy quần áo trong đó ra thử từng bộ một.
Mười phút sau, điện thoại di động reo lên.
Nghiêm Hi liếc nhìn màn hình điện thoại, một số lại, cô nhếch miệng nở nụ cười sượng. Thật sự là bà ta sao? Tìm đến nhanh như vậy.
“Alo ?” Nghiêm Hi bình thản nhận điện thoại.
Đầu dây điện thoại bên kia vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc lâu rồi không nghe thấy bỗng sững sờ, Nghiêm Hi cũng không thúc giục, chỉ yên lặng chờ.
“Là ta!” Rốt cuộc người ở đầu dây bên kia cũng mở miệng nói chuyện. Giọng nói này vẫn giống như năm đó, ấm áp, thản nhiên mà cũng rất thoải mái giống như suối nước nóng. Có thể suy ra, đầu dây điện thoại bên kia chắc hẳn là một phu nhân tao nhã quý phái.
Nghiêm Hi thản nhiên cười, giọng nói không hề hoảng hốt rối loạn, “On biết rõ là người.” Có thể chờ cô trở về thành phố A rồi mới gọi điện thoại, chứn