ên tay gõ cho tỉnh cái bộ sọ không não của Quân Quân.
“A!” Trần Hiểu Quân kinh hãi hô lên “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tớ nghĩ chuyện này đã…chẳng lẽ khuya hôm qua thức không ngủ nên không còn cảm giác gì sao?” Trần Hiểu Quân muốn phát điên.
“Tớ bất lực!” Xà Âm thẳng thắn nói.
“Âm Âm, đều tại cậu hết!” Trần Hiểu Quân buồn bực chỉ trích: “Cũng tại cậu không giúp tớ, nhất định tớ sẽ thất bại! Nếu cậu không giúp tớ thì tớ biết làm sao?”
“Tớ giúp cậu?” Tính tình Xà Âm luôn bình tĩnh giờ đây cũng bị kích động theo khuynh hướng bạo lực, có lẽ đây là di chứng của việc thường xuyên chơi chung với Trần Hiểu Quân. “Cậu còn nghi ngờ việc tớ không thể cho cậu chép bài à, còn muốn tớ giúp cậu làm bài thi sao? Cậu đã chép bài thất bại rồi, cậu nghĩ tớ giúp cậu sẽ giải quyết được vấn đề sao?”
“Đau quá!” Trần Hiểu Quân kêu lên.
Trong khi hai người đang giao chiến thì chuông vào học vang lên, tiếng chuông vừa dứt cũng là lúc thầy giáo đứng trên bục giảng, tay cầm một chồng bài thi…
“Âm Âm…!” Trần Hiểu Quân lo lắng nhìn Xà Âm nhưng chỉ thấy Xà Âm quay đầu không nhìn mình.
Trần Hiểu Quân biết Xà Âm nhất định không giúp mình rồi, chỉ còn cách mệt mỏi nằm gục xuống bàn thôi, vẻ mặt cô dại ra nhìn những tờ giấy thi khẽ hé ra rồi lại bị che lại…
Thầy giáo đang đọc điểm số, Trần Hiểu Quân vẫn nằm úp mặt xuống bàn không động tới. Cô thầm than thở trong lòng, cùng thi như nhau, Âm Âm lại được 93 điểm, mình vĩnh viễn cũng chẳng thể đạt được như thế.
Tiếng thầy giáo vẫn tiếp tục: “Ngô Viễn Chí, 88…! Lưu Tâm, 85! Ngô Lệ Lệ, 70!” cô giáo bỗng ngừng một chút rồi tiếp tục: “Trần Hiểu Quân, 59!”
Trần Hiểu Quân cảm giác rõ ràng thầy giáo đang chú ý đến mình, “lưu luyến” rời khỏi chỗ ngồi, miễn cưỡng bước lên bục giảng nhận bài thi từ tay thầy giáo, cúi đầu, chỉ mong có thể trốn được ánh mắt “dịu dàng” của thầy càng sớm càng tốt.
“Em còn nhớ hôm qua thầy Thiên đã nói gì không?” Thầy giáo nhìn Trần Hiểu Quân đang cúi đầu, nghiêm túc nói.
Trần Hiểu Quân không dám nhìn mặt thầy, lặng lẽ gật đầu.
“Đi xuống đi, lần sau phải cố gắng biết không?” Thầy giáo cũng không muốn làm khó Trần Hiểu Quân, bởi thầy vẫn quí Trần Hiểu Quân trừ mặt thành tích.
Trần Hiểu Quân còn chưa đi được ba bước thì thầy đã hô to: “Trình Hiểu Quân…”
Trần Hiểu Quân nghe tiếng liền quay đầu về phía bục giảng, nhưng thầy giáo không phải đang nhìn cô, chẳng lẽ?
“95!” Vừa dứt lời Trần Hiểu Quân đã thấy tên chán quỷ ngồi hàng thứ hai dãy bên cạnh đứng lên, thì ra…
Trần Hiểu Quân oán niệm nhìn ngó tên chán quỷ sau lưng mình, giống như muốn đâm vào lưng cậu thành mấy trăm mảnh, thì ra là gọi tên chán quỷ, không phải gọi mình! 95? Nhất định là do chép bài! Trần Hiểu Quân không óc chỉ có thể bực dọc bắt nạt cái sàn nhà để phát tiết. Chán quỷ, mày thì 95, mày thi được 95…Trần Hiểu Quân gần như cứ đi một bước là lại nguyền rủa tên chán quỷ kia thêm một lần.
Trần Hiểu Quân trở về chỗ ngồi vẫn còn oán niệm, lần này mày thi được 95, lần sau chúc mày thi được 59, xem mày còn đắc ý không? 59? Trần Hiểu Quân đặt bài thi của mình lên bàn, 59…? Trần Hiểu Quân muốn khóc quá.
Vẫn tiếp tục tập trung oán niệm, Trần Hiểu Quân không chú ý tới Trình Hiểu Quân trở lại chỗ ngồi đang chăm chú nhìn cô, không hề vì điểm 95 mà vui vẻ.
Xà Âm ngồi cùng bàn thấy bài thi của Quân Quân cũng vui vẻ nói: “59 điểm! Quân Quân, việc thức khuya cũng có hiệu quả đấy, bác Trần quả thật quá thần kì!” Nhớ ngày đó, cô dùng mọi cách mà chỉ có thể giúp Quân Quân đạt được 40 điểm là cao nhất, may là còn hoàn thành được bài thi.
Trần Hiểu Quân cơ bản không để ý lời ca tụng của Xà Âm, lời ca ngợi ấy hoàn toàn không kịp nổi thành tích của tên chán quỷ, không làm cô “rung động”. Cô nhìn bài thi của mình rồi hỏi Xà Âm: “Âm Âm, sao tên chán quỷ lại được 95 điểm chứ, cậu ta cái gì cũng không biết, rõ ràng rất ngu ngốc, làm sao thi lại được điểm cao như vậy…”
Xà Âm thật sự không biết nên nói thế nào với Trần Hiểu Quân, cái gì cũng không biết sao? Ngu ngốc? Chỉ có Quân Quân mới cho là như vậy thôi: “Cậu không tin?”
Trần Hiểu Quân lắc đầu, cô không thể chấp nhận tên chán quỷ lại đạt điểm cao như vậy.
“Hiểu Quân, bắt đầu từ năm thứ ba chúng tớ đã thuộc ban thành tích tốt nhất rồi, tại cậu không để ý, chỉ mải thù ghét cậu ấy đấy chứ.” Xà Âm một lần nữa chỉ ra việc Trần Hiểu Quân không có đại não.
“Làm sao có thể!” Trần Hiểu Quân không tin.
“Không thể nào á? Cậu cho rằng mọi người ai cũng như cậu chép bài của bạn, rồi mong thuộc top cao nhất sao?”
Những lời nói của Xà Âm dần dần làm Trần Hiểu Quân nhụt chí.
Âm Âm nói không sai, thầy giáo thông báo điểm số xong rồi hứng chi khen ngợi người đứng đầu: Chán quỷ – đứng thứ nhất …
Giờ tan học xế chiều, khi ba Trần cùng Tần Uyển Linh đi đón hai đứa trẻ, Tần Uyển Linh đi đón con trai rất bình thường, vì chỉ khi tan làm cô và ba Trần mới có thể đi chung, có rất nhiều lần Trần Hiểu Quân phẫn hận tại sao ba không tới đón cô. Trên đường về nhà, ba Trần một câu cũng không đếm xỉa tới Trần Hiểu Quân một câu cũng không đếm xỉa tới, bởi ông và Tần Uyển Linh còn đang mải hàn huyên về hai đứa trẻ, vô tình nhắc tới điểm kiểm tra trắc nghiệm, thật hay, ba Trần biết con gái mình và Trình Hiểu Quân có điểm số “ngược nhau”. Kết quả là, ba Trần nói rằng tuần sau muốn đi xuất ngoại, cuộc sống và học tập là hai vấn đề lớn sẽ giao lại cho mẹ con nhà họ Trình. Trần Hiểu Quân nhìn ba thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ chấp nhận được “đưa” đến nhà họ Trình sống.
Ngày thứ hai, ba Trần sắp xếp hành lí đi công tác, đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua ông để Trần Hiểu Quân đến nhà người khác ở một thời gian dài như vậy.
Ba Trần đi rồi, Trần Hiểu Quân căn bản ở nhà Tần Uyển Linh, nói ra cho oai thì cuộc sống và việc học đều được đảm bảo. Trần Hiểu Quân cực kỳ không muốn sống trong nhà dì, suy cho cùng thì nguyên nhân cũng chỉ vì một người, đó là tên chán quỷ kia. Vốn dĩ Trần Hiểu Quân không sợ ở nhà một mình, lúc nhỏ khi mẹ vừa qua đời cô còn chống chọi nổi, nhưng mấy năm nay, do được nuông chiều nên cô không còn thói quen sống một mình nữa, sau đó ba cô ra lệnh, lại cộng thêm sự hoan nghênh của tên chán quỷ và dì Tần, cô đành phải đến nhà Tần Uyển Linh ở. Những ngày sống trong nhà dì Tần tựa như hai thái cực vậy, vừa vui vừa đau khổ.
Cuộc sống hàng ngày của Trần Hiểu Quân không khác nhau mấy, chơi thì nhiều, khi bị ép mới miễn cưỡng đi học, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cô chút nào. Ngẫm lại, lúc có ba Trần ở đây, cô không hề có thời gian để nghỉ ngơi chơi đùa thoải mái, ba đi rồi, Trần Hiểu Quân không quăng mấy thứ phiền chán đó ra sau đầu mới là lạ. Nhưng cho dù trong trường học càn rỡ phá phách thế nào, khi tan học vẫn phải nhẫn nhịn lại. Dì a, vất vả lắm mới có cơ hội ăn chơi ngủ, tuyệt đối không thể vì tên quỷ này mà bị phá mất, cho nên trước mặt dì cô vẫn sắm vai một nhân vật nghe lời, để dì có thể cho cô muốn gì làm nấy, bao gồm cả chuyện cùng làm bài tập với tên chán quỷ này.
Qua một ngày, Trần Hiểu Quân lại phải về nhà chung với tên chán quỷ, dĩ nhiên là nhà Tần Uyển Linh. Trước khi vào nhà, để có thể thuận lợi thoát khỏi việc kiểm tra, cô không quên dặn dò tên chán quỷ: “Bài tập hôm nay giao cho cậu, tớ đi ngủ, nếu không xong bài tập thì cậu cứ chờ xem!”
Trình Hiểu Quân yên lặng nhìn Quân Quân, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Tần Uyển Linh thấy ngày nào hai đứa trẻ cũng học hành vất vả nên chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn, cơm nước no nê rồi, Tần Uyển Linh lại thúc giục hai đứa bé đi làm bài tập. Nhà của Tần Uyển Linh rất rộng, bởi chỉ có hai người nên cô cố gắng cho con trai điều kiện học tập tốt nhất, vì thế hai năm trước, Tần Uyển Linh chuyển phòng ngủ nhỏ của con thành phòng sách để con học. Nếu không thì Trần Hiểu Quân sẽ không thể giả vờ học hành dễ dàng đến vậy.
Ở trong phòng sách chưa được bao lâu, Trần Hiểu Quân đã bắt đầu thấy chán nản: “Còn ba bài nữa lát nữa tôi làm tiếp, tôi đi vào trong xem sách, nếu dì vào nhớ bảo tôi, dì mà phát hiện tôi không học bài, tôi nhất định sẽ lấy sách đè chết cậu!” Nói xong, cô đi đến giá sách trong phòng.
Trình Hiểu Quân nhìn bài tập có năm bài, mà đến ba bài vẫn chưa xong, nhìn lại thời gian, mới bảy giờ rưỡi, thời gian vẫn còn sớm nên nói: “Khi nào mẹ đến tớ sẽ gọi, nhưng mà cậu nên ngồi gần tớ một chút, nếu không mẹ nhất định sẽ phát hiện cậu đang lười biếng.”
Trần Hiểu Quân nhìn lên kệ sách, thấy một cuốn《 Năm ngàn năm Trung Quốc》 dành cho trẻ em, nghĩ thầm, hôm qua cô ngồi ở đây đọc cuốn sách này, suýt nữa bị dì phát hiện cô không chịu học, nhìn lại vị trí gần tên chán quỷ kia, nếu như dì tới, cô không cần vội vàng hấp tấp che giấu nữa. Sao hai ngày trước cô không nghĩ ra chứ? Chán quỷ, coi như cậu cũng có chút đầu óc.
“Được rồi!” Trần Hiểu Quân cầm lấy cuốn sách, trở về vị trí cũ, “Cậu nhìn cho kỹ một chút, tôi mà bị dì phát hiện, tôi sẽ nói là cậu không muốn dạy tôi, là cậu cho tôi ngồi chơi đó!”
Trình Hiểu Quân không để ý đến những lời cưỡng từ đoạt lý của Quân Quân, thấy Quân Quân ngồi xuống cạnh mình, cậu cười tủm tỉm, tiếp tục làm bài tập,
Trần Hiểu Quân không để ý đến tên chán quỷ này nữa, chăm chăm nhìn cuốn sách, ha ha, quyển sách này đúng là rất thú vị, thì ra là trước kia Trung Quốc có nhiều chuyện lý thú đến vậy.
Trình Hiểu Quân làm bài tập được một lát thì quay sang nhìn Quân Quân, dáng vẻ khi Quân Quân chăm chú đọc sách thật là đáng yêu, ngây ngô! Trình Hiểu Quân nhìn lại đống bài tập mà Quân Quân vẫn chưa làm xong, Quân Quân không hề ngu ngốc chút nào, chỉ là không chịu chú ý đến việc học thôi…
Qua chừng một tiếng đồng hồ, Tần Uyển Linh bưng hai ly sữa vào phòng: “Quân Quân, Hiểu Quân, làm xong bài tập chưa?”
“Vẫn còn ba bài nữa ạ.” Trần Hiểu Quân nhìn tên chán quỷ, cười đáp.
“Vẫn chưa làm xong à? Cứ đặt xuống trước đi, uống sữa xong hẵng làm tiếp!” Tần Uyển Linh đặt hai ly sữa lên bàn, cầm vở bài tập của hai người lên, mỉm cười lắc đầu: “Quân Quân còn phải cố gắng nhiều lắm!”
Trần Hiểu Quân gật đầu “Vâng!” một tiếng rồi buồn bực uống sữa tươi.
Tần Uyển Linh cũng không hỏi tại sao trong thời gian dài như vậy vẫn chưa làm xong bài tập, chỉ quay sang đưa sữa tươi cho Hiểu Quân: “Hiểu Quân, bài tập và việc học của Quân Quân giao cho con đó, nếu Quân Quân vẫn không học tốt, bác Trần sẽ rất đau lòng, mà mẹ cũng thấy khó chịu.”
Trình Hiểu Quân liếc nhìn phản ứng của Quân Quân, cô dùng cái ly để che đi ánh mắt sắc nhọn của mình, Trình Hiểu Quân lập tức gật đầu: “Con biết rồi, con nhất định sẽ làm cho thành tích của Quân Quân khá hơn.”
“Tốt lắm, các con cứ tiếp tục đi, mẹ không quấy rầy nữa.” Không bao lâu sau, trong phòng sách chỉ còn lại hai người.
“Bài tập của cậu làm xong chưa đó?!” Trần Hiểu Quân lấy cây bút gõ gõ bài tập của mình.
“Làm xong rồi.” Trình Hiểu Quân thành thật trả lời.
“Lấy ra!” Trần Hiểu Quân thô lỗ giật lấy cuốn tập của chán quỷ, “Tôi muốn tịch thu!”
Trình Hiểu Quân không hề bất mãn chút nào, để mặc cho Quân Quân giật cuốn tập đi.