Tính tình của con trai ta trở nên lạnh nhạt, không biết có phải bởi vì lần thôi miên đó, hắn đã quên hết mọi chuyện có liên quan đến em gái mình, trong đầu bị cưỡng chế xóa đi một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm, thậm chí đối với xí nghiệp Hành gia cũng chẳng thèm quan tâm.
Hắn, bị hủy trong tay một người phụ nữ.
Ta, toàn bộ tập đoàn Hành thị cũng thiếu chút nữa bị hủy hoại trong tay con gái ruột của mình….
Ta thủy chung vẫn còn nhớ rõ, ngày con trai ta cùng con dâu kết hôn, yến tiệc náo nhiệt linh đình, giữa tiếng ồn ào chúc mừng cùng chúc phúc của mọi người tham dự hôn lễ, có một bóng người phụ nữ nắm tay một cậu bé có đôi bích đồng đứng lặng lẽ cô độc giữa đám đông.
Ta làm như vậy, là đúng hay sai.
Thời khắc này ta có thể cảm nhận được sâu sắc cái cảm giác yêu say đắm cùng đau đớn khắc sâu vào tận cốt tủy, loại tình yêu này chính là nghiệt, đến cuối cùng vẫn không thể kết ra thiện quả.
Chi Thiên,
Ta đã không có tôn tử, lại thu dưỡng cháu.
Cho nên, nếu cháu cùng tiểu Chi Nhược có thể hạnh phúc,
Hai đứa không cần phải băn khoăn gì cả, ta cũng không trái ngược với tâm ý chia rẽ hai đứa.
Ta hy vọng các cháu có thể hoàn thành những nuối tiếc của những thế hệ đi trước, hạnh phúc sống cùng nhau, làm cho mối nghiệt luân đã vây khốn, luân hồi qua biết bao thế hệ của gia tộc Hành thị có thể chấm dứt….
Chi Thiên, ta biết cháu rất muốn đem tiểu Chi Nhược lưu lạc ở bên ngoài trở về.
Cháu thậm chí còn ở sau lưng thầm oán ta, vì sao ta có thể nhẫn tâm để cho cháu gái ruột của mình sống chung với những kẻ không có chút quan hệ.
Nhưng cháu có từng nghĩ đến,
Vừa nhìn thấy mặt của tiểu Chi Nhược, ta sẽ nhớ lại tai nạn máy bay, cùng với hình ảnh của con trai và con dâu ta cả người đều là máu.
Còn có đứa con gái đã sớm rời nhà đi cùng với đứa bé trai có đôi bích đồng kia.
Ta, Hành Sở Thiên tung hoành trên thương trường cả đời, đến lúc tuổi già lại rơi vào kết cuộc thảm đạm một mình sống bơ vơ, trơ trọi.
Cháu à, ta biết sau khi ta mất, cháu nhất định sẽ đón Chi Nhược trở về.
Cháu thương Chi Nhược đến như thế.
Như vậy….
Ta cho cháu mười mấy năm thời gian để làm cho cháu gái ruột của ta yêu thương cháu.
Đợi cho con bé mười tám tuổi….
Nếu các ngươi có thể trở thành thân thuộc, thật tốt biết bao, cũng giải quyết xong tâm nguyện nhiều năm của ta.
Nếu, cùng sống chung mười mấy năm vẫn không thể làm cho nàng yêu thương cháu.
Như vậy, cháu thật sự không thích hợp với tiểu Chi Nhược của ta.
Nếu quả thật là như thế ta cũng nên tỉnh lại, có lẽ kết cục này chỉ là do ta nhất sương tình nguyện.
Chi Thiên, cháu là một người rất có năng lực,
Chỉ vì phần năng lực này, ta sợ cháu sẽ làm ra chuyện thương tổn đến Chi Nhược cùng tập đoàn Hành thị.
Nếu cháu không thể vì Hành gia sở dụng….
Ta nguyện ý bẽ gãy đôi cánh muốn bay cao của cháu,
Đừng hận ta,
Gia gia thủy chung vẫn thương yêu cháu.”
Giấy vò nát ở trong lòng bàn tay….
Hành Chi Nhược trừ bỏ khiếp sợ cùng kích động, rốt cuộc cũng không thể tưởng tượng ra được cái gì có thể sửa chữa cùng biểu đạt tâm trạng của mình lúc này, thật sự là biến thái đến tột đỉnh, mối nghiệt duyên của thế hệ trước cư nhiên lại muốn tái tục ở thế hệ này, còn công khai, không thèm che đậy.
Lão nhân tiếc nuối sâu sắc tới vậy sao….
Muốn cho đôi huynh muội không có huyết thống trình diễn một đoạn huynh muội yêu nhau oanh oanh liệt liệt.
— —||
Hành Chi Nhược nhìn tòa thành trở nên lạnh lẽo cô quạnh…. đầu óc mờ mịt, máy móc đi tới giường, kéo chăn che đầu, lăn qua lộn lại một hồi lâu vẫn không ngủ được….
Ít nhất,
Từ lá thư có thể đoán ra, tai nạn máy bay của cha mẹ chỉ là rủi ro ngoài ý muốn.
Bằng không, căn cứ vào thủ đoạn cùng quyền thế của gia gia, không có khả năng để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tính tình của Hành lão gia tử biến thái như thế….
Nếu thật sự là do Hành Chi Thiên làm, chỉ sợ là đã sớm bị lão nhân giày xéo đến xương cốt không còn, tuyệt đối không thể sống đến ngày quản gia đến tuyên đọc di chúc.
Hành Chi Nhược cuộn mình trên giường, ôm gối đầu, ôm thật chặt…. híp mắt, cọ vào lớp vải dệt mềm mại, lắng nghe tiếng tim đập từ trong ngực truyền đến.
Gia gia,
Rốt cuộc là người như thế nào.
Nếu hắn biết được tất cả những chuyện mà mấy năm qua Hành Chi Thiên làm với nàng…. còn có thể dung túng sao.
Ánh sáng mỏng mang lọt qua khe cửa truyền vào phòng.
Trên hành lang vọng lại tiếng guốc gỗ, từng tiếng từng tiếng một, theo tiếng tim đập lọt vào tai.
Đã trễ thế này, Yêu Chi còn chưa ngủ, xem ra tối nay kẻ mất ngủ không chỉ có một mình nàng.
Yêu Chi, là anh trai ruột.
Năng lực thôi miên của hắn nhất định là do mẫu thân của hắn dạy, thật lợi hại.
Hành Chi Nhược nheo mắt, ngừng thở, vểnh hai lỗ tai lên lẳng lặng lắng nghe động tĩnh.
Tiếng guốc gỗ dừng lại ở trước cửa phòng nàng, im lặng trong chốc lát, Yêu Chi tựa hồ do dự một lúc, rốt cuộc vẫn rời đi.
Hành Chi Nhược lật người, trong đầu hiện lên tất cả những chuyện mà Yêu Chi đã làm ở tòa thành, không khỏi bật cười, những suy nghĩ gian xảo trong đầu hắn, cùng với cái bản tính e sợ cho thiên hạ bất loạn, nhất định là ở trong tiềm thức hắn thay mẫu thân trả thù Hành gia.
Hắn, thật ngốc.
Phụ thân thật sự có lỗi với mẫu thân của hắn sao?
Kỳ thật rất khó nói.
Thật lâu thật lâu trước kia, Hành Chi Nhược tìm được một hộp giấy trên tầng cao nhất của toà thành, trong đó có rất nhiều quyển sổ bám đầy bụi, bên trong có hình của một người phụ nữ tuyệt mỹ, mặc áo kimônô hoa lệ, tay cầm dù, mỉm cười thật xinh đẹp, mặt trái còn có bút tích của phụ thân, tình yêu, 1980.
Lúc đó nàng vẫn cho rằng đó là mối tình đầu của phụ thân.
Nguyên lai, nguời đó chính là người cô đã rời khỏi gia tộc.
Phụ thân, có thật là đã quên nàng sao….
Thôi miên thật sự có thể làm cho người ta trọn đời lãng quên tình cảm chân thành đã khắc cốt minh tâm sao.
Có lẽ, cũng không thể.
Chân chính khắc cốt yêu vẫn giữ lại ở tận đáy lòng, không gợi dậy, chỉ có thể ở trong lòng tinh tế nhấm nháp cả đời.
Lãng quên chỉ là lừa đời, lừa người, lừa chính bản thân.