Những trang giấy phân tán trên mặt đất bị Hành Chi Nhược nhặt lên, chồng chất lên nhau nắm trong lòng bàn tay, sờ vào không có cảm giác mềm mại của giấy mà lại truyền đến cái cảm giác lạnh như băng xuyên thấu qua đầu ngón tay thẩm thấu vào trong lòng.
Ánh nến chập chờn lay động làm cho người ta hoa cả mắt….
Những dòng chữ trên trang giấy cũng càng ngày càng rõ nét.
Mở ra một tờ.
Tháng chín ngày 13 trời âm u
Ta chưa bao giờ nhớ mình có thói quen viết nhật ký, nhưng từ hôm nay phải bắt đầu….
Nguyên bản ta có thể xem như là có một cuộc sống hạnh phúc, tuy rằng bị canh giữ trong tòa thành không thể ra ngoài chơi đùa, nhưng mỗi ngày ca ca đều dành rất nhiều thời gian ở bên cạnh ta, Kỳ Tú Minh ca ca cũng gửi đến rất nhiều những poster có kèm chữ ký của các ngôi sao, trong thư kể cho ta biết rất nhiều chuyện thú vị của giới nghệ sĩ…. Hắn càng ngày càng nổi danh, lại còn thường xuyên mang đến cho ta rất nhiều thứ để dỗ ta vui vẻ.
Kỳ thật ta hẳn là rất hạnh phúc….
Mãi cho đến một ngày ta phát hiện bản nhật ký kia.
Nó giấu trong ngăn tủ đầu giường ở tầng áp chót, lúc ta mới bắt đầu lật xem…. tưởng là trò đùa dai của ai, hoặc là một quyển tiểu thuyết viết tay còn chưa có viết xong, châm chọc là, bút tích mặc dù còn non nớt, nhưng rõ ràng là do tự tay ta viết.
Những chuyện vụn vặt thời thơ ấu, từng chi tiết một gom lại, nhìn thấy rợn cả người.
Những chuyện ghi lại trong quyển nhật ký, có vài việc vẫn còn lưu lại trong đầu, có việc ta lại không hề có một chút ấn tượng.
Chuyện đã bị quên lãng cũng không nhiều….
Thật sự chỉ có chuyện về cha lớn, cha nhỏ, mẹ, Bác Câm, cùng với việc ta là trẻ mồ côi được ca ca tìm về.
Ta vẫn nghĩ ta cùng với ca ca cùng nhau lớn lên, vẫn luôn sinh hoạt trong tòa thành này.
Nguyên lai hết thảy đều là giả.
Hắn vì sao muốn gạt ta?
Vì sao trí nhớ của ta cùng với những gì ghi trong quyển nhật ký lại không ăn khớp….
Nhật ký chỉ viết đến ngày 21 tháng 12, hiện tại…. một năm đã trôi qua, nếu không phải tìm được quyển nhật ký ta còn sẽ bị giấu giếm đến hai năm, ba năm…. thậm chí là cả đời.
Nhật ký chỉ viết có một nửa, phía sau trống rỗng.
Ta quyết định…. dùng thời gian còn lại để bổ khuyết nó.
~~~~~~~~~~
Tháng chín ngày 15 trời quang
Trần thẩm hôm nay rất tức giận, dì ấy nói hệ thống cửa tự động ở cửa lớn bị người ta phá, vô duyên vô cớ tự động mở ra, còn có một người đàn ông càn rỡ xông vào, bộ dạng rất tuấn tú, thoạt nhìn có vẻ cũng có thân phận địa vị, tự nhiên nói là muốn tìm con gái.
Trầm thẩm lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, che ở trước mặt ta, gọi bảo an mời hắn ra khỏi tòa thành, còn gọi điện thoại tựa hồ là muốn trình báo với ca ca.
Tìm con gái….
Là cha nhỏ sao? !
~~~~~~~~~~
Tháng 9 ngày 20 trời nắng chói chang
Nghe nói bọn họ lại tới nữa.
Ca ca lại đem bọn họ đuổi ra ngoài….
Ta căn bản không được phép xuống lầu, bọn người hầu giám thị, trông chừng ở bên người ta.
Ta chỉ có thể đứng ở ban công xa xa nhìn bọn họ, cha lớn cha nhỏ cùng mẹ.
Bọn họ so với trong trí tưởng tượng của ta còn muốn anh tuấn xinh đẹp mê người.
Bọn họ muốn xuất ngoại sao, cho nên mới đến từ biệt? Vì sao ca ca lại không cho ta gặp bọn họ…. chẳng lẽ việc ta mất trí nhớ không phải là sự cố ngoài ý muốn mà là một sự cố ý an bài tỉ mỉ.
Tựa như,
Giống như trong nhật ký đã viết…. là do bị thôi miên.
Mẹ….
Nàng úp vào một nam nhân khóc nức nở, trong lòng ta tự nhiên cảm thấy rất đau.
Hình dáng dung mạo của người phụ nữ đó rất quen thuộc, từng có một lần ta cầu xin Trần thẩm mang ta ra bên ngoài, nàng cũng đã từng khóc như thế, nhìn ta ôm ta thật chặt, gọi ta là Dã Dã.
Lúc ấy ta rất sợ hãi….
Đám vệ sĩ kéo nàng ra khỏi ta, bọn họ che ta lại, cũng ngăn chặn bóng dáng của nàng.
Mãi cho đến khi Trần thẩm mang ta rời đi.
Ta cũng không thể nhận ra nàng….
Ánh mặt trời thật đẹp, rạng rỡ đến chói mắt.
Bóng dáng của bọn họ càng ngày càng mơ hồ…. Rõ ràng thời tiết đẹp như thế, nhưng trái tim của ta lại chỉ là một mảnh hoang liêu.
~~~~~~~~~~
Tháng 9 ngày 25 trời đầy mây
Bệnh kén ăn.
Cả ngày buồn ngủ nằm ở trên giường.
Trần thẩm nói, ca ca rất lo lắng cho ta….
Bác sĩ riêng mỗi ngày đều đến chẩn trị, ca ca thậm chí muốn mời Yêu Chi về nước.
Ca ca hẳn là có chút sinh nghi, nhưng ta có thể làm sao bây giờ, nói với hắn rằng ta đã xem quyển nhật ký trước kia nên biết được hắn đã dùng cưỡng chế thôi miên đối với ta, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì…. nhưng xin hắn hãy đem trí nhớ trả lại cho ta, đúng rồi, ngươi nếu có hảo tâm, cũng nghênh đón dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta trở về, ta muốn cả nhà đoàn tụ một chút.
Khôi hài….
Thật là một chuyện quá mức khôi hài.
Gió thổi ánh nến lóe lên chớp tắt, giọt nến chảy xuống, vang lên tiếng tách tách.
Khép lại trang giấy, sắp lại ngay ngắn cả chồng giấy thật dày….
Đúng vậy, thật quá mức khôi hài.
Cười đến chảy cả nước mắt…. Rút ra một trang giấy, Hành Chi Nhược gắt gao nhìn chằm chằm vào trang giấy kia, các đốt ngón tay bấu chặt vào trang giấy đến tái nhợt, trong lúc nhất thời đầu óc nàng quay cuồng bế tắc. Tại sao lại thế…. chuyện này cùng với trong tưởng tượng của nàng không giống nhau, quyển ký sự tuổi thơ không phải lúc trước bị nàng giấu trong ngăn bí mật ở góc tường sao, vì sao trong này lại viết rằng nàng vô tình phát hiện được nó ở ngăn tủ giường tầng áp chót…. Hơn nữa khi viết những dòng chữ này hoàn toàn là lúc nàng mất đi trí nhớ, tình trạng này….
Nàng bỗng dưng cả kinh,
Chẳng lẽ bản thân không chỉ bị thôi miên một lần,
Vậy có thể giải thích…. Trong khoảng thời gian bốn năm mất đi trí nhớ, có một năm là bị thôi miên đã quên đi quá khứ, vậy còn lại ba năm đâu….
Vì sao sau khi tìm lại được quyển ký sự tuổi thơ nàng lại một lần nữa quên đi thân thế của mình, vô tri vô giác sống cho đến bây giờ? !
Một ý niệm bỗng nhanh chóng lóe lên trong óc, không kịp bắt giữ, nàng gục đầu xuống, ngồi xổm ở góc tường, tiếp tục lật giở những trang còn lại.
Tháng 10 ngày 1 trời quang
Kỳ Tú Minh đã trở lại, ta có nên hỏi hắn hay không….
Cuối cùng ta cũng không dám mở miệng, một mình ngồi xổm trên ghế sofa đùa giỡn đòi lấy chiếc đinh tai của hắn, lại bị ca ca bắt gặp.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy ca ca giận dữ đến thế, túm chặt lấy bả vai của ta, không ngừng hỏi ta vì sao muốn lấy thứ đồ chết tiệt đó, có phải để ý tới người ta rồi không, muốn bức chết hắn.
Khí lực của hắn rất lớn, siết chặt lấy hai bả vai của ta rất đau.
Trong lúc nhất thời ta cũng nhịn không được, đem tất cả ủy khuất bấy lâu toàn bộ phát tiết, ta la hét gào khóc, đem cha mẹ trả lại cho ta trả lại cho ta.
Hắn sửng sốt, vẻ mặt khác thường, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, là do Kỳ Tú Minh kể cho em sao…. Anh hỏi em có phải hay không!
Ca ca cũng không rống ta, hung dữ với ta.
Nhìn vẻ mặt kích động của hắn, trong lúc nhất thời ta không biết nên làm thế nào cho phải, hắn bóp chặt lấy cánh tay ta đau điếng, ta cực kỳ hỗn loạn, vừa sợ vừa vội, trong lúc nhất thời ùn ùn trút ra những câu nói mà không kịp suy nghĩ, cha mẹ ruột là bị anh hại chết có phải không, bởi vì anh hận bọn họ chỉ dẫn em đi bỏ lại một mình anh, cho nên anh mới đối xử với em như thế…. Vì sao sau khi gia gia mất anh lại đem em trở về, không có người cùng anh cướp đoạt gia sản không phải tốt lắm sao….
Tay hắn buông lỏng,
Ta cũng sững sờ.
Ánh mắt của hắn như thế bi thương phẫn hận, em đang nói cái gì…. em có biết chính mình đang nói cái gì hay không!
Ta không biết…. không phải cố ý…. thật đó, ca ca.
Nhưng ta rốt cuộc cũng không giải thích nên lời.
Tại sao ta lại có thể có những ý nghĩ ti tiện như thế, ta thật ngu ngốc…. vì sao ta lại muốn thương tổn một kẻ cũng đồng dạng mất đi cha mẹ, huống chi hắn còn là ca ca ruột của ta.
Hắn nổi cơn thịnh nộ, tựa hồ muốn đánh ta.
Bình thường cho dù hắn tức giận tới cỡ nào cũng không nhấc tay, bộ dạng giống như muốn đánh người…. Ta muốn chạy trốn, hắn lại túm lấy ta, áo bị xé rách.
Ta đóng cửa phòng, gọi điện cho Kỳ Tú Minh, cầu xin hắn dẫn ta đi, rời khỏi tòa thành này.
Mọi thứ trong tòa thành đều làm cho ta cảm thấy xa lạ….
Cảnh sắc lạnh như băng, quen thuộc mà lại xa lạ ca ca.
Cửa cuối cùng cũng bị phá, dây điện thoại bị cắt đứt.
Hắn nói, em nhất định phải thương tổn trái tim của anh sao, anh yêu em, em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không.
Ngay sau đó, hắn liền ôm ta rất chặt.
Ca….
Buông ra, buông ra anh đang làm gì.
Chúng ta không có quan hệ huyết thống, không có, chúng ta là trời sinh một đôi, em là của anh, ai cũng đừng nghĩ cướp đoạt, anh sẽ không cho phép bất luận kẻ nào mang em đi.
Thanh âm của hắn thậm chí có chút nức nở.
Hắn nói, kể từ ngày hắn mang ta trở về tòa thành, hắn liền không hề xem ta như muội muội, bởi vì chúng ta căn bản không có quan hệ huyết thống….
Không huyết thống,
Mang đến….
Năm chữ này đủ làm cho ta cảm thấy thiên hôn địa ám, hoang mang lo sợ, cả người lập tức giống như nhấn chìm trong mộng.
Vì sao lại trở thành như vậy….
Nếu không có quan hệ huyết thống, vì sao lại còn muốn đem ta trở về, bồi ở bên cạnh hắn trong tòa thành này.
Ta liều mạng vặn bung cánh tay của hắn ra, nhưng bất lực.
Hắn ôm ta rất chặt, ngực rất đau, toàn bộ không khí giống như đã bị rút ra khỏi phổi, huyệt thái dương ẩn ẩn đau, ta mơ hồ nghe được tiếng mở cửa ở dưới lầu, giọng nói của Trần thẩm…. còn có Kỳ Tú Minh….
Nhưng cả khí lực kêu lên cũng không có,
Bên tai ong ong, trước mắt một mảnh tối đen,
Cảnh vật bốn phía chao đảo….
Cuối cùng chìm vào hắc ám.
Hành Chi Nhược hít vào một hơi thật sâu, không khí rét lạnh xâm nhập vào phổi, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác nóng rực đau đớn, bóng của ánh đèn cầy kéo dài, nàng có cảm giác như cảnh tượng đó vẫn còn đang diễn ra trước mắt, ngay cả thắt lưng sườn bụng cũng có cảm giác bị kéo căng, tựa như cánh tay của Hành Chi Thiên vẫn còn giam cầm ở nơi đó…. Cảm giác rất thật.
Hành Chi Thiên là nghiêm túc.
Lúc còn nhỏ bản thân thật ngây thơ, lại thật xem hắn như anh trai thân thiết nhất, cho dù hắn có làm ra cử chỉ thân mật gì nàng cũng chỉ xem như đó là biểu hiện sự yêu thương giữa anh trai và em gái, lại không hiểu được lòng của hắn.
Hắn hẳn rất bất lực, thống khổ.
Từ đầu chí cuối hắn đều yêu một cách cực đoan như thế, yêu đến bệnh tâm thần, lại đau khổ ẩn nhẫn, một khi bùng nổ tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, làm cho người ta sa vào, bị thiêu rụi không có lối thoát.
–|| đợi chút, lửa cháy? !
Hành Chi Nhược quỳ gối dưới đất, nắm lấy tờ giấy đưa lên mũi ngửi ngửi….
Này,
Như thế nào lại có mùi khét…. kỳ quái.
Mặt giấy sạch sẽ, có lẽ là do để lâu ngày có chút ẩm mốc, chỉ có điều ánh lửa phản chiếu qua trang giấy mỏng manh lại còn rất lớn, rọi lên giấy có vẻ trong suốt…. Chính là, ánh đèn cầy bộ lớn như vậy sao?
Ngay từ thuở bé đã tuân theo chế độ bồi dưỡng tinh thần hoài nghi, nàng cúi đầu vừa nhìn thấy,