Chuyện này về sau được Chung Dịch đem ra trêu Giang Tử Khâm, mấy tháng đầu, biệt hiệu của cô là – “Phong cách của Monet”. Thỉnh thoảng Chung Dịch lại bảo cô: “Này, Phong cách của Monet, hát cho thầy nghe một bài nào!”
Nếu Chung Dịch biết, sau này anh trở thành một kẻ nhút nhát, đưa “Phong cách của Monet” đi xem bức “Tiếng thét”, cô gọi lúc nào là lập tức lao đến, tình nguyện làm tài xế của cô, thì nhất định anh sẽ lựa chọn nhân lúc tình yêu đơn phương còn chưa bắt đầu, tranh thủ giày cò “Phong cách của Monet” cho thỏa.
Đây là những ngày rất khó khăn đối với Giang Tử Khâm. Kha Ngạn Tịch không gọi điện, cô cũng không nhắn tin. Hai người chơi trò chiến tranh lạnh một thời gian. Cô không biết, trong hoàn cảnh tương tự các cặp tình nhân khác sẽ xử trí thế nào.
Lâu nay, giữa cô và Kha Ngạn Tịch đã hình thành một thói quen. Mỗi khi cô làm việc gì anh cho là sai, anh liền xử trí cứng rắn, khi sóng gió qua đi, anh sẽ tìm lý do triệu cô về một cách rất thần tình. Hồi đó, anh là người đỡ đầu của cô, cô là Giang Tử Khâm, anh nắm đại quyền, toàn quyền quyết định cô đi hay ở. Còn bây giờ, anh là bạn trai cô, cô là bạn gái của anh, nếu anh muốn đá cô, chỉ một câu là xong.
Không có tiền quả thật không ổn, phải phụ thuộc vào người khác. Thế mà người ta bảo, tình yêu là trên hết,chỉ cần yêu nhau, mọi thứ còn lại đều không thành vấn đề, tại sao đối với cô lại không đúng? Chính lúc này Giang Tử Khâm ngộ ra một đạo lý lớn lao – phụ nữ nếu không độc lập về kinh tế, sẽ không thể độc lập về nhân cách. Nhất là trong hoàn cảnh hai người quá than thiết, vừa tình yêu vừa tình than, một quyết định anh cho là sẽ tốt với cô, lại luôn làm cô đau khổ muôn phần.
Giang Tử Khâm tự nhủ, nếu mình không chủ động nhận lỗi, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Nếu minh không chịu nhượng bộ, quan hệ gian nan có được sẽ đứng bên bờ vực thẳm.
Giang Tử Khâm nắm chặt tay, tự động viên mình.Chờ một tiếng đồng hồ trong phòng vẽ, cuối cùng đành ra về. Một mình đi siêu thị, mua một đống đồ ăn, túi lớn túi nhỏ mang về nhà. Có một triết gia đã nói: muốn chinh phục trái tim đàn ông, trước hết hãy chinh phục cái dạ dày của anh ta.
Nhưng không ngờ, Kha Ngạn Tịch không có nhà. Cô giúp việc nói lằng nhằng những gì, hình như là mười ngày không gặp, cô ta nhớ cô thế nào.Giang Tử Khâm thầm nghĩ, làm gì có chuyện một người ngoài lại có tình cảm với mình như thế, Kha Ngạn Tịch còn chẳng coi cô là gì nữa là.
Hay anh là người gỗ, hoàn toàn không biết giữa cô và anh đang có chiến tranh lạnh, vẫn sống ung dung, sung sướng? Cô lắc đầu, rốt cuộc trong long Kha Ngạn Tịch nghi gì, cô vẫn không sao dò được.
Cô giúp việc nói chỉ đứng một bên phụ giúp. Thực ra, từ nhặt ra, rửa rau, xào nấu trên bếp, cô ta đều làm hết, mà vẫn có thời gian tiếp chuyện cô, “Tiểu thư, đưa giúp bình muối! Ấy! không phải, đấy là đường! Không, đấy là mì chính! Đúng rồi, cái bình đó, cảm ơn tiểu thư.”
Cô ta nhìn nồi riêu cá, nói: “Riêu cá này của tôi, đảm bảo Kha tiên sinh sẽ ăn ngấu nghiến,ả ào miệng cũng sẽ không chịu nhả ra. Ấy, mà dạo này Kha tiên sinh cũng rất ít về nhà, không biết có về kịp lúc nó còn nóng sốt không.”
Giang Tử Khâm bỗng chột dạ, vội hỏi: “Rất ít về nhà? Ban ngày không về hay ban đêm không về? Vậy anh ấy đang làm gì, bận quá hay sao, đi đâu, đi cùng với ai, đàn ông hay phụ nữ, cao hay thấp, có xinh không, có xinh bằng tôi không?”
Cô giúp việc cười khanh khách, “Tiểu thư, trước đây cô gõ phách à?”
“Tôi hỏi thật, không được cười.”
“Nhưng làm sao tôi biết được, tôi chỉ biết dọn cơm lên bàn, tiên sinh không đụng đũa. Những chuyện ấy cô phải hỏi trợ lý của tiên sinh, tôi làm sao biết.
Giang Tử Khâm thở dài, Đúng thật, cô giúp việc chỉ biết ngày lo ba bữa cơm, những việc khác hỏi cũng bằng thừa. Cô lập tức mất hứng, ra khỏi bếp. Cô giúp việc gọi với đằng sau: “Tiểu thư, không làm nữa à?”
Cô ngước lên nhìn, chân vẫn bước.
Quả nhiên Kha Ngạn Tịch không về ăn trưa. Giang Tử Khâm nằm co trên giường anh, chờ mãi, chờ mãi không biết làm gì, mới nảy ra ý nghĩ thử tìm tóc lạ trên giường. Ngộ nhỡ nhân lúc mình vắng nhà, anh lén mang phụ nữ về, nếu vậy mình sẽ phải làm một trận tơi bời mới được.
Tìm một hồi, chẳng thấy gì. Cô đấm mạnh vào đầu. Tại sao lại nảy ra ý nghĩ đó, mình coi anh là hạng người gì! Nghĩ như vậy không chỉ là sỉ nhục anh, cũng chứng tỏ sự thiếu tự tin của mình! Nhưng ngay sau đó lại thấy hoang mang, một người ba không như mình: không ý chí, không tiền đồ, không vốn liếng, lấy gì để tự tin? Cô hoàn toàn không có ưu thế gì khiến một người ưu tú như Kha Ngạn Tịch yêu!
Giang Tử Khâm quấn chặt chăn ngủ thiếp. Khi tỉnh dậy, trăng đã lên giữa trời. Cô ngồi dậy, khoanh chân lên giường, long ngấm ngầm tê tái. Kha Ngạn Tịch làm sao nhỉ? Không về nhà, cũng không đi tìm mình, anh thật sự không cần mình nữa ư?
Loáng thoáng có tiếng nhạc chuông vang đâu đó, sực nhớ ra, điện thoại để ở tầng dưới. Cô vừa chạy vừa bật các loại đèn, khi tìm được điện thoại thì cả ngôi biệt thự sáng choang. Vừa nhìn mà hình, mắt đã ướt. Nhấn nút xanh, miệng lắp bắp: “Ngạn Tịch!”
Kha Ngạn Tịch ngồi trong xe đợi Giang Tử Khâm suốt một ngày, mắt liên tục liếc về cổng khu kí túc nữ, sợ cô đi lẫn trong đám nữ sinh ra vào mà anh không biết. Nhưng anh thất vọng tột độ, bó hoa bách hợp đặt trên ghế sau đã hơi héo, những chiếc lá rủ xuống sau lớp giấy bọc màu xanh.
Chờ đúng mười tiếng, ý định tạo cho cô niềm vui bất ngờ đã tiêu tan, ánh vớ điện thoại gọi cho cô.
Không nhấc máy. Lại gọi, vẫn không trả lời. Chẳng lẽ vẫn giận anh, hay định tiếp tục chiến tranh lạnh? Sau vô số lần gọi, cuối cùng giọng cô cũng vang lên ở đầu bên kia. Từng sợi tơ trong trái tim chùng xuống. Anh bỗng muốn ôm cô vào lòng da diết, nói với cô, anh rất nhớ cô.
Kha Ngạn Tịch phóng thẳng về nhà. Giang Tử Khâm mặc đồ ngủ đang hâm nóng thức ăn trong bếp. Cô nhìn anh, Cười bẽn lẽn, khẽ gọi “Ngạn Tịch”. Ánh đèn trong nhà như bàn tay mềm mại ve vuốt mặt anh.
Giang Tử Khâm đón áo khoác trên tay anh, đặt lên đi văng bên cạnh, lại lấy ra chiếc bát để anh thử món ăn, “Tất cả đêu do em làm, anh chờ một chút, em đi nấu nồi cháo.” Hai bàn tay vặn vào nhau, Giang Tử Khâm có vẻ căng thẳng. nhìn thấy một tia cười nhạo trong mắt anh, cô mím môi cười gượng, chạy hung huỵch ra ngoài. Kha Ngạn Tịch nhìn các món ăm thơm phức, đẹp mắt đã dọn sẵn lên bàn, thầm nghĩ, cô bé đã lớn rồi, biết điều lắm, lại còn tự nguyện học làm bếp nấu cho anh ăn.
Tuy nhiên không đầy ba phút sau, trong bếp vọng ra tiếng hét chói tai. Anh vội buông đũa, lao vào như tên bắn. Giang Tử Khâm tay cầm chiếc muôi, cánh tay áp vào ngực, mắt sợ hãi nhìn nồi cháo đang sôi sùng sục.
Anh vội vàng ngắt điện, lấy vải mềm lau tay cho cô, lúc này mới phát hiện, mu bàn tay cô có một đám đỏ lựng, chắc vừa bị cháo bắn vào. Anh vặn vòi nước, vừa ấn tay cô dưới vòi nước, vừa lo lắng hỏi: “Còn đau không, có cần gọi bác sĩ không?”
Giang Tử Khâm lắc đầu, một tay quàng ôm anh, nũng nịu: “Không cần, không cần, anh thổi cho em là được.”
Kha Ngạn Tịch khói vòi nước, cầm tay cô, đưa lên miệng khẽ thổi, lại còn vừa lẩm bẩm dỗ, ngoan nào, ngoan nào, cứ như cô là đứa con nít vậy. “Tiểu Man, hết đau rồi chứ, đây là bàn tay chơi đàn đấy.” Cô sửa lại, “Bàn tay cầm cọ vẽ.”
Anh hơi ngơ ngác, hình như không hiểu, lát sau lại nhắc, “Bàn tay chơi đàn.”
Lần này cô không phản bác nữa, lại nhìn anh toét miệng cười, còn xoa đầu anh, nựng như nựng chó con, “Ngạn Tịch ngoan lắm.”
Kha Ngạn Tịch đứng thẳng người, lườm cô một cái, thấy cô sững ra, mới mỉm cười hài lòng, “Biết sợ là tốt.”
Cô tức tối giậm chân.
Nhìn nồi cháo lõng bong, nước đi đằng nước, gạo đi đằng gạo, Giang Tử Khâm bực mình, lẩm bẩm. Một việc dễ như thế, vào tay cô, không hiểu sao lại khó vậy, cô thấy mình phải chọn một khóa học nấu ăn, để nâng co trình độ, biết đâu sau này còn có thể lên tay.
Không ngờ, Kha Ngạn Tịch không bận tâm, đành húp như húp nước vậy, may mà thức ăn rất nhiều. Anh chợt để ý bộ mặt ngây ngây, ngốc ngốc của Giang Tử Khâm, giơ tay nâng cằm cô lên, cao giọng: “Tiểu Man, làm bộ thong minh, anh xem nào.”
Cô gạt tay anh, phản bác, “Sao phải làm bộ, em vốn thong minh mà, đừng coi thường em.”
“Thật sao?” Kha Ngạn Tịch thủng thẳng, “Em thong minh ư? Sao anh không thấy nhỉ?”
Cô cự lại: “Đó là anh thiếu đôi mắt phát hiện cái đẹp!” Lúc này, lò vi sóng trong bếp “tưng” một tiếng. Cô vội đeo găng tay định đi vào, “Thức ăn hâm nóng rồi, món cuối cùng, để em đi vào lấy.”
Nhưng Kha Ngạn Tịch ngăn lại, giơ tay kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên làn da thơm mát của cô. Giang Tử Khâm bỏ găng tay, sục bàn tay mảnh dẻ vào tóc anh, nhẹ nhàng bóp đầu cho anh. Anh lập tức cảm thấy dễ chịu.
Một lúc lâu sau, anh nói nhỏ: “Dạo này anh bận quá, Tiểu Man, anh –“
“Đừng nói, Ngạn Tịch.” Cô ngăn anh, “Chuyện lần trước là em sai, em không nên giận anh. Tính em xấu thế, chắc anh ghét em lắm.”
Mới được mấy câu, mắt đã đỏ hoe.
Anh xiết cô vào lòng, “Đừng khóc, đừng khóc.”
Cô xịu mặt, “Ai thèm khóc, tại em đau họng.”
Kha Ngạn Tịch nhè nhẹ thở ra, cùng với cảm giác nhẹ nhàng vừa thoát khỏi điều gì, một gánh nặng khác lại rơi xuống trên vai
“Ngạn Tịch, giữa chúng ta có những ký ức không có em, đây là điều khiến em sợ nhất. Em thường mơ thấy anh, trong mơ, em ngồi trong chiếc xe, còn anh lặng lẽ đứng bên ngoài, trong tay cầm một tập tiền xanh xanh đỏ đỏ. Em cũng mơ thấy anh và cô ta bên nhau, em gọi anh, nhưng anh phớt lờ, sau đó em bị người ta lôi đi.”
Kha Ngạn Tịch không nhìn cô, khẽ hỏi: “Vậy những ngày chúng mình bên nhau thì sao?”. Vốn dĩ Chân Manni là người ngoài cuộc, anh một mực kéo cô vào, định đập nát điều gì đó khi Giang Tử Khâm mười tám tuổi…nhưng anh không ngờ, chuyện đó để lại cho cô vết hằn sâu như vậy.
“Những ngày đó…” Phải những năm tháng họ sống bên nhau rốt cuộc là gì? Nếu so về quá khứ, cô hoàn toàn không kém Chân Manni. “Nhưng Ngạn Tịch, trước đây anh từng học vẽ đúng không? Sao anh chưa bao giờ nói với em? Anh có bao nhiêu chuyện giấu em, khó nói thế sao? Em không phải là người tốt nhất để anh tâm sự đúng không?”
Kha Ngạn Tịch khẽ đẩy cô ra, một nơi sâu kín phủ bụi từ lâu bị khơi ra. Anh vừa nhìn thấy nó, liền bị lớp vỏ đầy bụi của nó đánh lừa, sắp không nhớ ra cái vỏ ngoài đã từng đẹp lung linh. Ánh mắt chợt tối, anh nói: “Đó là chuyện đã qua, bây giờ anh có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.”
“Thật không? Vậy sao anh phải giấu chúng kĩ như vậy? Chúng rất quan trọng với anh, anh không nỡ vứt đi, nhưng lại sợ giữ lại. Không muốn nói với em, tại sao ư?”
Cô cúi xuống, ôm đầu anh, áp trán vào trán anh.
Kha Ngạn Tịch lau mặt cho cô, hôn lên đôi mắt đỏ hoe, rồi chóp mũi, góc miệng, cuối cùng mút từng chút da thịt cô từ cằm trở xuống. Bao nhiêu lần, ham muốn thiêu đốt làm anh choáng váng, còn lúc này, khi chìm trong ấm áp miên man, anh ló đầu ra hít thở, anh nghĩ là anh hiểu, vừa rồi cô ám chỉ điều gì.
“Anh có coi em là bạn gái không?’ Cô hỏi. Câu trả lời của anh đương nhiên là khẳng định. Họ thân thiết là thế, dù vì trách nhiệm hay vì tình yêu, cuối cùng anh vẫn ở bên cô. Song anh vẫn không biết, rốt cuộc nên đối mặt thế nào với ánh mắt của người đời, từ người đỡ đầu, trở thành người tình, có bao nhiêu con mắt, miệng lưỡi nghiệt ngã của