Liên tiếp mấy đêm liền cô không hề chợp mắt, giống như câu nói của cô với Đằng Vàn: việc gì cũng phải để lại đường lùi. Trong lòng cô cũng mong Diệp Khiên Trạch để lại cho mình một con đường như vậy.
Như để chứng minh dự cảm bất an mơ hồ của Hướng Viễn, không lâu sau, khi ra vào Diệp gia và Giang Nguyên, Hướng Viễn thường xuyên cảm nhận được có một chiếc xe lạ bám theo sau mình. Có lúc cô thấy kỳ lạ bèn cố ý đi vào những con đường sầm uất và quanh co, chiếc xe đó đã biết bại lộ tung tích bèn biến mất trong dòng xe cộ ngược xuôi. Nửa đêm, điện thoại nhà Diệp gia có đến mấy lần reo vang một cách vô duyên vô cớ, dì Dương làu bàu nguyền rủa thức dậy nghe nhưng bên kia không một tiếng động. Còn có một hôm, Hướng Viễn về nhà rất muộn, xe đến một khu vực vắng vẻ gần nhà, cô phát hiện ra một chiếc xe hàng loại nhỏ đang đỗ trên con đường bắt buộc phải đi ngang để về nhà, cô vội vã quay đầu xe, chiếc xe kia cũng bám theo sau, cũng may gặp được Diệp Quân vừa tan sở và đưa cô về bằng xe cảnh sát, chiếc xe ấy mới biến mất.
Sau việc đó nghe Diệp Quân nói, trên chiếc xe khả nghi đó ít nhất có đến ba tên đàn ông lực lưỡng dữ tợn khiến cậu vừa nghĩ đến đã toát mồ hôi lạnh. Từ hôm ấy, chỉ cần thời gian phù hợp, sau khi tan sở Diệp Quân sẽ đến văn phòng Hướng Viễn để đợi cô cùng về. Hướng Viễn cứ bận việc của cô, còn Diệp Quân ôm máy tính xách tay ngồi một bên ngoan ngoãn chơi điện tử. Có lúc cô phải tiếp khách đến khuya, cho dù có tài xế của công ty phụ trách đưa đón thì Diệp Quân cũng không yên lòng, nhất định phải đích thân ở bên cạnh, tất cả vì an toàn của cô nên Hướng Viễn cũngcố gắng giảm bớt những hoạt động buổi tối của mình để Diệp Quân không phải đợi lâu.
Hướng Viễn cảm thấy có một đôi tay đang lặng lẽ áp sát lại gần mình trong bóng đêm nhưng mục tiêu của đôi tay ấy hình như không phải là cô. Nếu không thì cho dù cô có cảnh giác, cho dù Diệp Quân luôn ở sát bên cô thì thế nào cũng có lúc hớ hênh, cô không thể chạy thoát dễ dàng như thế được. Đôi tay ấy như thể đang quan sát, đang dò dẫm nên cô cảm nhận được một bóng tối rủi ro nhưng lại không thát sự bị phương hại.
Cũng chính vào thời gian đó, rất khó tìm thấy bóng dáng Diệp Khiên Trạch trong nhà. Hướng Viễn không nói với Diệp Khiên Trạch về những chuyện mình gặp phải nhưng dù có căm hận anh đến mấy thì nói cho cùng cô cũng không mong muốn anh gặp bất kỳ tai nạn nào, vậy nên cô dặn dò Diệp Quân phải nhắc nhở anh mình, làm chuyện gì cũng nên cẩn thận một chút.
Đúng như những gì Hướng Viễn lo lắng, phiền phức của Diệp Khiên Trạch đã đến. Tính tình anh rất khiêm nhường giản dị, lại dịu dàng ấm áp nên hiếm khi có xung đột với ai nhưng liên tiếp mấy ngày, cứ đang yên đang lành lái xe thì lại gặp phải những tai nạn đâm xe nho nhỏ. Sự ngẫu nhiên như vậy xuất hiện quá nhiều khiến ngay cả bản thân anh cũng không cách nào thuyết phục được mình rằng đó chỉ là sự cố.
Hôm đó, Hướng Viễn về nhà nhìn thấy anh bị xước toạc cả da trên trán. Lúc đầu, anh sợ Hướng Viễn lo lắng nên chỉ nói là do mình lái xe bất cẩn, về sau không thoát được sự nghi ngờ của cô nên mới thừa nhận trên đường về bị một chiếc xe container kéo theo rơ-móc điên cuồng đâm vào đuôi xe nhưng không đợi cảnh sát giao thông xuất hiện, chiếc xe gây tai nạn ấy đã chạy mất tăm mất dạng. Cũng may chỉ bị xây xước nhẹ, không bị thương nặng, nếu chiếc xe ấy cố tình đâm chết anh, chỉ e rằng lành ít dữ nhiều.
Hướng Viễn nhíu mày hỏi: "Tiểu Trần đi đâu rồi? Tại sao anh lái xe một mình về? Bảo cậu ta theo anh là để có một người trẻ tuổi mạnh khỏe đi theo chăm sóc, đối phó mọi việc mà?".
Diệp Khiên Trạch không nói gì, Hướng Viễn chỉ còn nước nói thẳng: "Tôi thấy hình như đã nuôi tốn cơm cậu ta rồi, chẳng được ích lợi gì cả, thôi để cậu ta đi cho sớm vậy. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ điều hai bảo vệ nhanh nhẹn ra khỏi công ty để đi theo anh, có việc gì thì qua thời gian này rồi hẵng hay, chí ít đừng để tôi nhìn thấy anh cụt tay cụt chân".
"Không liên quan đến Tiểu Trần, cậu ấy vốn theo anh..."
"Kết quả thì sao?"
"Cô ấy... không được khỏe lắm nên anh bảo Tiểu Trần đến giúp."
Hướng Viễn đã hiểu ra, cô "ồ" lên một tiếng thật dài rồi lạnh lùng ném ra một câu: "Thì ra là thế, quả nhiên sống thì đào hoa, chết vẫn còn phong
lưu". cầK
Tuy sự hận thù trong lòng khó dứt nhưng ngày hôm sau, Hướng Viễn vẫn đích thân chọn ra hai người bảo vệ để đi theo Diệp Khiên Trạch. Thế nhưng, hai người bảo vệ vốn xuất thân từ đội cảnh vệ đã không thể khiến sự việc kết thúc trong bình yên bởi không lâu sau, chiếc xe của Diệp Khiên Trạch bị đập nát tan tành.
Khi báo cảnh sát thì sự việc đã không thể cứu vãn được gì. Hướng Viễn gọi điện cho Thôi Mẫn Hàng, mời anh ta dùng trà nhưng Thôi Mẫn Hàng lại từ chối khéo léo hết sức rằng anh ta đang ở Thái Lan, đợi sau khi về nước, nhất định sẽ đích thân mời cô dùng trà để trả lễ. Trước khi cúp máy, anh ta cũng không quên hỏi thăm Diệp Khiên Trạch một cách lịch sự.
Hướng Viễn bắt đầu cảm thấy sự việc nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng, sau khi ngẫm nghĩ kỹ, cô đi tìm Đằng Vân. Đằng Vân và Thôi Mẫn Hàng trước nay quan hệ rất tốt nên câu đầu tiên khi Hướng Viễn gặp Đằng Vân chính là: "Tôi có một việc muốn nhờ đến anh. Giúp tôi hỏi cái người họ Thôi kia xem phải làm thế nào mới dẹp yên được mọi chuyện?".
Đằng Vân dùng chiếc thìa dài khuấy đường trắng trong cốc nước lạnh cho Hướng Viễn, hỏi: "Hướng Viễn, tại sao cô cứ một mực khẳng định là chuyện này liên quan đến ông chủ Thôi?".
Hướng Viễn liếc nhìn anh: "Anh cũng bắt đầu vòng vo với tôi rồi à? Tưởng tôi là con ngốc chắc? Chiếc xe hàng đợi sẵn sau nhà tôi hôm đó, tôi đã nhớ biển số xe rồi đó nhờ Diệp Quân kiểm tra, chủ xe là Trần Kiệt. Anh đừng nói với tôi là anh không biết sau khi Trần Kiệt ra tù, bây giờ đang là thủ hạ của Thôi Mẫn Hàng đấy nhé! Trần Kiệt là ai? Hắn ta luôn cho rằng Trần Hữu Hòa bố hắn ta là do Diệp gia và tôi hại chết, hắn bị ở tù cũng là do tôi, đến cả Trần Kiện em trai hắn đến Quý Châu công tác rồi rơi từ trên cao xuống tử vong cũng đã trở thành chứng cứ cho việc Diệp Khiên Trạch cố ý hại nhà hắn, Hắn hận tôi và Diệp Khiên Trạch đến mức nào thì anh biết rõ rồi. Thôi Mẫn Hàng lại nhận hắn làm thủ hạ vào lúc này, anh dám nói là trùng hợp à?".
Đằng Vân đẩy đẩy gọng kính, thong thả đáp: "Không sai, những chuyện đó tôi đã biết nhưng Thôi Mẫn Hàng làm việc gì xưa nay cũng đều có chủ trương. Hướng Viễn, lẽ nào cô vẫn chưa tin tôi? Thôi Mẫn Hàng đã đích thân nhận lời tôi rằng, anh ta sẽ không đụng đến một sợi lông của cô, cũng không để cho Trần Kiệt chĩa mũi dùi vào cô, cô sẽ không bị sao cả. Với quan hệ của tôi và anh ta thì chỉ có thể làm đến mức đó. Cô xem tôi là gì thì tôi không dám nói nhưng tôi xem cô là bạn, là tri kỷ, những việc có thể làm tôi đều làm vì cô, tôi hiểu rõ việc này nên hy vọng cô cũng hiểu cho".
Vừa nói dứt, anh đẩy cốc nước đến trước mặt Hướng Viễn rồi nói tiếp: "Cô uống thử xem, nếu không ổn thì tôi rót cốc khác".
Hướng Viễn hiểu được ẩn ý trong lời anh ta: "Ý anh là, tôi sẽ không bị sao cả nhưng họ sẽ chĩa mũi dùi vào Diệp Khiên Trạch sao? Tôi hiểu cho anh nhưng có điểm này xin anh đừng quên, Diệp Khiên Trạch hiện giờ vẫn là chồng tôi, Thôi Mẫn Hàng hãm hại anh ấy, liệu tôi yên ổn được ư? Anh đã trở nên ngây thơ từ lúc nào vậy?".
"Chồng?" Gương mặt Đằng Vân thấp thoáng nét cười. "Cô đang tự lừa dối chính mình? Tại sao Thôi Mẫn Hàng lại hận Diệp thiếu gia đến thấu xương? Nói thật cho cô biết nhé, Viên Tú cho dù là con chó thì cũng là con mà Thôi Mẫn Hàng yêu thích nhất, quan tâm đến nhiều nhất. Năm ấy, cô ta nợ xã hội đen một khoản tiền lớn, chính Thôi Mẫn Hàng đã giúp thu dọn bãi chiến trường, sau khi cô ta theo Thôi Mẫn Hàng, từ lúc bố cô ta đau ốm đến khi qua đời cũng do một tay Thôi Mẫn Hàng bỏ tiền ra giúp. Trong khi làm việc ở khu nghỉ mát, không ai dám ép cô ta tiếp khách, là do cô ta tự nguyện, bảo phải trả món nợ nhân tình này nhưng cô ta có ngủ với đàn ông đến chết cũng không trả hết món nợ đó. Chắc cô cũng đã nhìn thấy Thôi Mẫn Hàng ra tay tàn nhẫn với Viên Tú thế nào rồi. Nghe nói Diệp thiếu gia nhà cô còn diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, cô đừng quên, đã lăn lộn ngoài xã hội thì nghề nào cũng có luật lệ riêng của nghề đó, cô đã nhìn thấy một con đĩ tát khách hàng bao giờ chưa? Thôi Mẫn Hàng ra tay tuy hơi nặng nhưng với những cái khác, anh ta chưa bao giờ bạc đãi Viên Tú. Kết quả thì hay rồi, cô ta đã ngủ cả với Diệp thiếu gia rồi không nói lời nào mà vứt tiền lại đó rồi bỏ đi, nếu là ai thì cũng muốn dạy dỗ cô ta một bài học, huống hồ là Thôi Mẫn Hàng? Hướng Viễn, đừng giận tôi nói thẳng, cô thông minh cả đời nhưng chồng của cô làm chuyện này quả thực là không được đẹp cho lắm."
Hướng Viễn cố gắng nhịn cảm giác tức thở trong lòng, nói với Đằng Vân: "Bây giờ có nói nhiều cũng vô ích, vẫn câu nói đó, xem như tôi nợ anh, hãy nói hộ với Thôi Mẫn Hàng rằng, anh ta muốn thế nào mới chịu thôi, chẳng lẽ phải đến mức mãi mãi không có được một ngày yên ổn sao?".
Đằng Vân lại lắc đầu: "Cô vẫn chưa hiểu sao, Hướng Viễn? Sao cô phải khổ sở vì Diệp Khiên Trạch đến thế? Anh ta đã làm gì cho cô? Tôi cũng thấy không đáng, những chuyện ngu ngốc tôi từng thấy cô làm đều do anh ta mà ra".
"Đó là chuyện của tôi."
"Nếu cô đã đến đây thì cũng xem như đã tin tưởng tôi rồi nên có một câu này tôi không biết có nên nói hay không?"
Hướng Viễn cười cười với vẻ châm biếm: "Nếu anh đã mở lời thế thì tất nhiên đã nghĩ kỹ là nên nói còn nếu cảm thấy không nên nói thì đã chẳng nhắc đến".
Đằng Vân hơi mỉm cười, chồm đến gần hơn, thì thầm: "Hướng Viễn, đến lúc rồi".
Hướng Viễn bàng hoàng, mỉm cười không nói.
"Cô còn đợi gì nữa? Chẳng lẽ phải làm trâu làm ngựa cho Diệp gia nhà họ mãi à? Giang Nguyên của người họ Diệp chỉ là một cái hố to. Họ đã làm được gì để nó phát triển như ngày hôm nay? Hướng Viễn, cô hoàn toàn có thể khiến anh ta trắng tay, khiến anh ta phải trả giá cho tất cả những hành động của mình, lấy lại những gì cô đáng được có!" Nói xong, Đằng Vân, ngồi ngay ngắn trở lại, uống một ngụm cà phê rồi chờ Hướng Viễn trả lời
"Những chuyện này tự tôi sẽ lo", Hướng Viễn ngoảnh mặt đi.
"Cô không thể nhẫn tâm với anh ta và Diệp gia hay sao? Phụ nhân chi nhân, đó không phải tác phong của cô, Hướng Viễn ạ. Bây giờ đang là thời cơ tốt, công ty bây giờ đang phục hồi lại, với khả năng của bọn họ thì không cần phí sức cũng đủ khiến họ tay trắng rồi. Được, cho dù cô niệm tình cũ, họ có thể tiếp tục hưởng cuộc sống sung sướng nhưng Giang Nguyên không nên là của nhà họ Diệp nữa... Nếu cô vẫn không thể hạ quyết tâm thì tôi có thể giúp cô một tay. Cô có biết Diệp Khiên Trạch gần đây định bán số tài sản cố định của anh ta không? Thậm chí, anh ta còn định bán nốt số cổ phần của anh ta trong Giang Nguyên nữa, còn vì tại sao thì tôi không tiện nói nhưng cô thì đã hiểu rõ cả rồi. Những điều này lẽ ra nên để chính anh ta nói cho cô nhưng không phải do tôi nhạy cảm hơn cô mà là anh ta giấu cô, còn đầu óc cô thì lúc nào cũng lo nghĩ cho anh ta!"
Từ trước tới giờ, Đằng Vân nói chuyện luôn điềm tĩnh nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đâm thẳng vào tim người. Lòng bàn tay Hướng Viễn toàn mồ hôi nhưng dù gì cô cũng là người sáng suốt. Cô đáp: "Đằng Vân, anh nói thật đi, anh muốn gì?"