Cái câu được cả không phải là lưỡi câu mà là dục vọng của cá. Chúng đã chờ đợi, biết rõ là lưỡi câu cũng vẫn sẽ há mồm ra đớp lấy.
Khu nghỉ mát suối nước nóng đã khai trương hơn một tháng, tình hình kinh doanh rất tốt, thậm chí có thể nói là vượt quá kỳ vọng của Hướng Viễn. Ngay từ đầu, khu nghỉ mát chủ yếu được tồ chức làm nơi tiếp đón các cuộc hội nghị kinh doanh, thêm vào đó là các dịch vụ giải trí, nghỉ ngơi... Diệp gia khởi nghiệp từ ngành kiến trúc, chưa từng bước chân vào lĩnh vực kinh doanh khách sạn nhà hàng, ngay cả Hướng Viễn và Đằng Vân đều không thể nói là có kinh nghiệm gì nhiều nên trước hội nghị nhân viên, Hướng Viễn đã cực lực phủ quyết đề nghị tự quản lý do Diệp Bỉnh Văn đề ra. Cô cũng không tán thành điều chỉnh nhân viên từ Giang Nguyên đến điều hành, ngoại trừ chức Tồng giám đốc đã giao cho Đằng Vân, còn lại Phó tồng giám đốc và quản lý các bộ phận như đại sảnh, nhà hàng, phòng ốc, suối nước nóng... đều tuyển những người đắc lực, dày dạn kinh nghiệm trong ngành cả ở trong và ngoài tỉnh, kể cả nhân viên khu nghỉ mát và những người phục vụ, tạp vụ... tầng lớp thấp nhất đều mời ở bên ngoài, không hề điều chỉnh một nhân viên nào từ Giang Nguyên đến, chỉ đưa một người cồ đã thôi làm giảng viên khoa Kế toán trường Kỹ thuật của Diệp Khiên Trạch đến làm Trưởng phòng Tài vụ.
Trong lòng Hướng Viễn hiểu rõ, từ khi bắt đầu chuẩn bị xây dựng khu nghỉ mát này, Diệp Bỉnh Lâm - bố chồng cô - và Diệp Khiên Trạch -chồng cô - cơ bản đều đã đề cô làm chủ. Khu nghỉ mát cũng hoàn toàn độc lập về phương diện hạch toán và kinh doanh nhưng dù gì nó cũng là sản nghiệp của Diệp gia nên về mặt tài chính, người quản lý không thể là người ngoài, cũng không thể là người của Hướng Viễn. Tất nhiên với chức vụ Trưởng phòng Tài vụ thì những người mà ai cũng biết là trợ thủ đắc lực của Hướng Viễn như Đằng Vân càng không thể can thiệp sâu hơn, bởi vậy phải để cho người nhà họ Diệp đảm nhận chức vụ này. Đó là một việc mà Hướng Viễn đã ám chỉ rỗ ràng với người nhà họ Diệp, hoặc cũng có thề nói đó là hồi chuông cảnh giác cô tự tạo cho mình.
Có người lén nói cô giả tạo, quyền lực đều nằm trong tay nhưng ngoài mặt lại làm bộ làm tịch. Hướng Viễn biết rõ nhưng cũng không nói gì, chỉ có điều thỉnh thoảng tức giận, mới nhủ thầm với bản thân, thôi mình cứ làm người xấu đến cùng đi, không cần vờ vịt ngoài mặt nữa. Dựa vào Diệp gia bây giờ, dựa vào đám công tử thiếu gia đó thì làm gì được mình? Thế nhưng, lúc suy nghĩ đó vừa nổi lên, Hướng Viễn luôn dập tắt nó trong tích tắc, đến tàn tro cũng không giữ lại, cho dù trước mặt Đằng Vân là người cô tín nhiệm và giao phó nhiều việc quan trọng nhất, cô cũng tuyệt đối không cho phép mình nhắc đến bởi cô không mang họ Diệp nhưng lại là con dâu nhà họ Diệp, là vợ của Diệp Khiên Trạch.
Không thể phủ nhận mối quan hệ và quen biết rộng lớn, cộng thêm sự bắt buộc phải “toàn tâm toàn ý” trước đó đã giúp ích rất nhiều cho Hướng Viễn. Khu nghỉ mát suối nước nóng, khung cảnh cổ xưa tao nhã, trang thiết bị đầy đủ, phục vụ chất lượng, giá cả cũng không hề thấp nhưng vẫn có rất nhiều người có tiền lui tới. Lấy mục tiêu tiếp đãi việc công là chính nên sau khi khai trương không lâu, đã gần cuối năm mà các hội nghị lớn nhỏ đều đăng ký đầy ắp các phòng. Chỉ trong vòng nửa tháng, Đằng Vân đã ký hợp đồng tiếp đón hội nghị với ba đơn vị, trong đó còn có cả Trung Kiến dưới quyền của Âu Dương với một đơn vị chính phủ của một thành phố nào đó. Trung Kiến và Hướng Viễn vẫn thường xuyên qua lại, quan hệ rất tốt. Dù sao các buổi tiệc và hội nghị đều cần nơi tổ chức, Âu Dương vốn cao ngạo là thế nhưng thấy Hướng Viễn làm khá tốt nên tạo cơ hội cho cô cũng là chuyện bình thường. Còn về việc ngay từ lúc mới bắt đầu kinh doanh đã nhận được sự quan tâm của các văn phòng cơ quan chính phủ thì ngoài cách thức tổ chức, phục vụ của khu nghỉ mát và những ưu đãi ra, Hướng Viễn đoán rằng, người bạn trai làm trong một văn phòng quan trọng nào đó của Đằng Vân cũng góp phần không nhỏ.
Diệp Bỉnh Văn là một trong những đại cổ đông của khu nghỉ mát nên sau khi nghe Hướng Viễn đề xuất ý kiến muốn giao phòng tắm hơi trong khu nghỉ mát để các đơn vị đấu thầu thì chủ động đề cử vài người hợp tác rất đáng để tham khảo bởi Diệp Bỉnh Văn vốn là một “công tử già” chơi bời, nói đến ăn chơi thì cái gì cũng biết. Diệp Khiên Trạch vẫn phản đối, cho rằng những người ông ta đề cử đều không đáng tin cậy nhưng Hướng Viễn nghĩ rằng, chỉ cần trình độ, tài lực và điều kiện kinh tế tốt, cô không có lý do gì từ chối những người bạn hợp tác quá phù hợp như thế chỉ vì là người do Diệp Bỉnh Văn đề cử. Diệp Khiên Trạch lần này đã ngầm đồng ý quyết định của Hướng Viễn nên cuối cùng, khu phòng tắm hơi của khu nghỉ mát đã giao cho một người bạn họ Thôi của Diệp Bỉnh Văn bao thầu. Thực tế chứng minh, sau khi phòng tắm hơi này kinh doanh, khách lui tới khu nghỉ mát chỉ nhiều hơn chứ không giảm.
Thế nhưng, Diệp Khiên Trạch không phải là đều tán đồng với sự phối hợp của Hướng Viễn. Trong một số cách làm việc nào đó của cô, anh vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận nhưng anh càng không muốn làm tổn hại tới tình cảm giữa mình và Hướng Viễn.
Sau lần tranh chấp về cái chết của Trần Hữu Hoà, Hướng Viễn đã nhận lời với Khiên Trạch là không cãi nhau nữa, cô cũng không phải là người tàn nhẫn. Sau việc đó, hai vợ chồng vẫn nghĩa trọng tình thân, lúc đến thăm Diệp Bỉnh Lâm, Hướng Viễn cũng chịu nắm tay anh, có lúc tan sở về hai người gặp nhau trong nhà, cũng cười và trò chuyện vài câu, đến cả nước táo tầu và hạt sen mà anh không ngừng pha cho cô, Hướng Viễn cũng chưa từng từ chối. Nhưng Diệp Khiên Trạch biết mọi việc vẫn chưa qua đi, những lời nói hôm ấy vẫn mắc lại trong lòng Hướng Viễn.
Diệp Khiên Trạch cũng thấy rất hối hận bởi lần ấy có lẽ anh đã thực sự làm tổn thương cô. Trong quãng thời gian rất dài sau đó, Diệp Khiên Trạch đã nghĩ phải tìm cơ hội để nói rõ với Hướng Viễn, nhưng chính anh cũng cảm thấy hoang mang, anh phải nói gì với cô đây? Nói rằng anh sai và Hướng Viễn đúng? Thế nhưng trên thực tế, Diệp Khiên Trạch luôn cho rằng lập trường của mình về chuyện Trần Hữu Hoà là đúng, con người không thể làm mọi chuyện quá tuyệt tình, thiện đãi người khác cũng chính là thiện đãi với mình. Xuất phát điểm của Hướng Viễn là vì Giang Nguyên nhưng cô thường làm việc quá cay độc tàn nhẫn, chỉ trọng kết quả mà không từ thủ đoạn. Đó là điểm khác nhau lớn nhất giữa anh và cô, có lẽ đó cũng là căn nguyên của những mâu thuẫn. Anh không thể nói với cô rằng, Trần Hữu Hoà tự làm tự chịu, không liên quan đến chúng ta.
Diệp Khiên Trạch đã do dự như thế mãi, suốt một thời gian dài cũng không biết làm sao cho phải. Ngày qua ngày, sự khó chịu bức bối trong lòng càng tăng. Anh nhớ nhung sự dịu dàng khi buổi tối Hướng Viễn về trễ, nằm lặng lẽ bên cạnh, dựa vào lưng anh, nhớ lúc mình nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai cô, cô nheo mắt, tinh nghịch như một con cáo đang mỉm cười.
Hướng Viễn tuy lạnh lùng với mọi người, nhưng bên cạnh anh hơi ấm đó lại là chân thực.
Hôm khai trương khu nghỉ mát, Diệp Khiên Trạch quyết định sẽ thoả hiệp với Hướng Viễn, anh không muốn làm căng với cô nữa. Tuy sự thoả hiệp của anh không phải vì đã thay đổi tư tưởng mà vì nguyên tắc không quan trọng bằng người ấy.
Nhưng đêm đó, Hướng Viễn tỏ ra rất kỳ quặc, sau khi vào nhà vệ sinh đã biến mất một lúc lâu. Diệp Khiên Trạch cứ lo Hướng Viễn xảy ra chuyện nhưng cô không có ở đó, Đằng Vân cũng bỏ đi từ lâu, anh phải đón tiếp khách khứa, lại không có phép phân thân nên đành bảo Diệp Quân đi xem thế nào. Khó khăn lắm cô mới quay lại, nói rằng vòi nước trong nhà vệ sinh bị hỏng, suýt nữa làm ướt hết cả người, lại lo mình sẽ bị cảm lạnh nên chỉ tiếp đón khách khứa qua loa, tiễn vài người khách quan trọng ra về rồi cô cũng rời khỏi đó.
Đêm ấy, Diệp Khiên Trạch muốn thay đổi tư thế ngủ quay lưng vào nhau của hai vợ chồng dạo gần đây, chủ động vòng ôm lấy Hướng Viễn từ phía sau nhưng cô lại cứng đờ người rồi quay đầu lại, tay giữ cổ áo ngủ và nói: “Xin lỗi, em hơi mệt.”
Đối với sự mệt mỏi của Hướng Viễn, Diệp Khiên Trạch không thể nói gì hơn. Sau khi khu nghỉ mát mở cửa, cô vừa phải kiêm nhiệm quản lý Giang Nguyên, lại không thể giao khu nghỉ mát cho người khác khi mọi việc chỉ mới bắt đầu, vừa phải đi công tác liên tục nên bận đến nỗi thỉnh thoảng cũng phải ở lại khu nghỉ mát. Diệp Khiên Trạch cũng nghe nói đến lời đồn đại về xu hướng tình dục của Đằng Vân nên cũng chưa bao giờ nghi ngờ sự trung thực trong hôn nhân của Hướng Viễn, chỉ là sự bận rộn của cô khiến ý muốn làm hoà của anh tan thành mây khói.
Chuyện của Trần Hữu Hoà cuối cùng cũng đã khép lại khi người con trai thứ của ông được đưa vào Giang Nguyên làm nhân viên hợp đồng với tính chất chăm sóc và đãi ngộ. Diệp Khiên Trạch cũng nghe nói, con trai lớn của họ không hiểu vì phạm tội gì mà bị vào tù, người con trai thứ tuy không có kinh nghiệm làm công nhân xây dựng như anh mình nhưng điều bất ngờ là, Hướng Viễn chỉ kiên quyết không phá lệ về vấn đề thân phận của anh ta, còn những cái khác thì cô không hề tỏ ra phản đối. Cũng xem như Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn mỗi người tự nhường nhau một bước.
Theo thông lệ, cứ đến cuối năm công ty Giang Nguyên lại tổ chức cho các nhân viên quản lý cấp trung ở khu văn phòng sản xuất đi nghỉ mát vài ngày sau khi đã vất vả hàng tháng trời cho công ty. Khu nghỉ mát suối nước nóng đã mở, có đạo lý nào mà phù sa lại chảy vào ruộng người khác nên kỳ nghỉ lần này đã sắp đặt, tiến hành ngay trong khu nghỉ mát, thời gian được chọn vào ngày thứ Sáu, sau cuộc họp tất cả mọi người sẽ nghỉ cuối tuần ở đây. Địa bàn của mình nên tất nhiên việc ăn uống vui chơi đều được phục vụ chu đáo, những nhân viên quản lý của các phòng ban cũng đã bận rộn suốt năm, bây giờ có cơ hội thả lòng mình, lại là ở nơi mà Giang Nguyên mở ra không lâu nên mọi người vừa thấy mới lạ lại vừa hiếu kỳ. Ai cũng có thú vui riêng của mình, người đánh bóng, người đánh bài, tất nhiên cũng có người hát karaoke, tắm hơi… rất vui vẻ.
Hướng Viễn và phó tổng Lý rời hội nghị sau cùng, hai người vừa đi vừa nói đến kỳ hạn đợt giao hàng của xưởng. Phó tổng Lý là người biết điều nên khi nhìn thấy bóng Diệp Khiên Trạch bên hồ câu cá ngoài kia, ông đã cười cười rồi tìm một lý do để đi vòng sang hướng khác.
Diệp Khiên Trạch nghe thấy tiếng họ nói chuyện, sau khi móc mồi câu xong, anh quay lại, phủi tay rồi cười hỏi Hướng Viễn: “Xong rồi à?”
“Vâng! Bọn cá được ăn no rồi mà vẫn cắn câu à? Đúng rồi, Đằng Vân chuẩn bị cho anh một bộ dụng cụ câu cá, đang đặt ở phòng em thường ở. Lát nữa em sẽ bảo phục vụ mang đến cho anh”, Hướng Viễn nói.
Diệp Khiên Trạch không thích đánh bài, cũng không thích tụ tập ồn ào, điều này cô biết, sở thích duy nhất của anh chính là cầm cần câu cá.
“Không câu nữa, Hướng Viễn, mọi người đã thoải mái rồi, em cũng phải nghỉ ngơi đi chứ”. Diệp Khiên Trạch nói.
Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch cùng nhìn về phía Đằng Vân và vài đồng nghiệp đang chạy rất nhiệt tình trên sân tennis. Hướng Viễn ngồi xuống lan can bên bờ hồ, ngước lên nhìn mặt trời mùa đông, nheo mắt lại nói: “Em đang rảnh mà. Sao thế?”
Diệp Khiên Trạch nói: “Thời gian trước anh quên chưa nói với em một việc, là đêm khu nghỉ mát khai trương, em không