ầu, khi Diệp Khiên Trạch về nước, mới vào công ty làm, cũng đã ở xưởng một thời gian, rất nhiều chuyện về sản xuất đều do lão Phùng chỉ dạy cặn kẽ cho anh. Nói ra thì hai người cùng có một nửa tình thầy trò, bảo anh ra quyết định đuổi lão Phùng thì thực sự là quá khó khăn.
Thế nhưng, mấy năm nay ở Giang Nguyên, Diệp Khiên Trạch cũng hiểu rõ những bất công, đối với đám công nhân hợp đồng làm việc nhiều, thu nhập thấp còn phải chịu đựng sự chèn ép của công nhân chính thức, anh cũng cảm thấy thương xót cho họ. Đặc biết là chàng trai Đằng Tuấn kia, quan hệ thân thiết với Hướng Dao như vậy, Hướng Viễ là chị tuy không nói ra lời, thực tế thì đâu thể phớt lờ hai người ấy. Diệp Khiên Trạch đương nhiên cũng phải suy xét đến cảm nhận của vợ mình.
Anh nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng: “Chuyện đã xảy ra rồi, chắc chắn phải xử lý nhưng tôi nghĩ rằng cách xử lý không nhất định phải làm tổn hại đôi bên, đuổi vài người đi mới xem là ổn, chuyện trừng phạt dù sao cũng chỉ là một cách để răn đe họ. Chuyện này hai bên đều có lỗi, tôi không thiên vị ai nhưng quan trọng là phải xóa bỏ mâu thuẫn chứ không phải kích cho nó tăng thêm. Thế này vậy, người cầm đầu đánh nhau ở hai bên đều bị từ chức, tạm thời đình chỉ nửa tháng công tác để tự kiếm điểm, trừ tiền lương trong tháng, những thành viên tham gia đánh nhau đều phải tự phê bình trước công ty, những nhân viên còn lại cũng phải tự kiểm điểm chuyện này, tuyệt đối không được để những chuyện như vậy xảy ra nữa”.
Cách xử lý nhẹ nhàng đồng đều này là phong cách nhất quán của anh, trong lúc này cũng khá hữu hiệu để “vuốt ve” tâm trạng của nhiều người nên ngay cả Diệp Bỉnh Văn cũng không phàn nàn gì. Trước khi sự việc được quyết định, Diệp Khiên Trạch nhìn vợ mình, hỏi: “Hướng Viễn, em thấy thế nào?”.
Hướng Viễn chưa mở miệng thì Diệp Bỉnh Văn đã cười to: “Dù sao người quyết định cuối cùng cũng không phải cô. Có điều em rể tương lai tạm thời yên ổn rồi, Giám đốc Hướng có ý kiến gì được nữa?”.
Hướng Viễn nhếch môi tỏ ý cười cười: “Nếu đã là thảo luận thì mọi người đều có quyền nêu ý kiến. Chuyện đánh nhau hôm qua các vị đều đã chứng kiến, nếu tôi nói quyết định thế nào, trừng phạt những người có liên quan thế nào đều là chuyện nhỏ, vậy chuyện này xem như bỏ qua nhưng chúng ta có đảm bảo chuyện như thế không xảy ra nữa không? Bỏ qua việc đánh nhau thì cái gì đã khiến công nhân chính thức người bản địa và công nhân hợp đồng người ngoại tỉnh phát sinh mâu thuẫn mạnh mẽ đến vậy? Chỉ e là mọi người đều hiểu rõ, chuyện lần này vốn không phải do lão Phùng uống nhiều rượu, cũng không phải do Đằng Tuấn cầm đầu gây sự mà là do chế độ dùng người của chúng ta có vấn đề. Giang Nguyên không phải công ty quốc doanh, càng không phải viện phúc lợi bởi vậy chúng ta không nên có những cái gọi là nhân viên chính thức. Mọi người có thể nhìn xem trong nước có mấy công ty kiến trúc lớn mà lại gánh một trọng trách nặng nề như Giang Nguyên, nuôi dưỡng một đám sâu gạo như thế. Nói đi nói lại thì không thể trách những công nhân chính thức chây lười vì ai có công trước đó thì cũng như họ cả thôi. Họ là nguyên lão của Giang Nguyên, không sai nhưng Giang Nguyên cũng chưa bao giờ bạc đãi họ, nếu họ cứ nghiêm túc chăm chỉ làm tròn bổn phận của mình thì tất nhiên có thể hường thụ quả ngọt khi công ty lớn mạnh, nhưng giờ đây họ ở trong xưởng, giống như con sâu làm rầu nồi canh. Đổi lại là bất cứ ai trong các vị cùng một ca kíp với họ mà làm gấp ba lần nhưng lương chỉ bằng một nửa họ thì chỉ e các vị cũng phản kháng. Giang Nguyên nhờ công lao trước kia của họ, đó là do Chủ tịch Diệp nhân hậu nhưng hiện nay những công nhân hợp đồng làm tăng ca không nghỉ ngơi cho công ty lẽ nào không có công? Chế độ dùng người không thể ngày một ngày hai thay đổi, khoảng cách đãi ngộ lớn như vậy, cho dù đuổi hết tất cả công nhân hợp đồng hiện tại, đổi mới một dàn khác thì cũng như bom chôn dưới đất, ai dám bảo đảm chuyện ẩu đả như vậy không có lần sau?”.
“Cô nói đường hoàng ghê nhỉ, đến anh tôi cũng không dám động đến nhóm nhân viêc đó, cô thì làm được gì? Đá hết họ ra khỏi Giang Nguyên? Buồn cười!”, Diệp Bỉnh Văn nghe Hướng Viễn nói xong, đờ ra một lúc, rồi vẫn tiếp tục tỏ thái độ phản bác.
“Đúng vậy, Hướng Viễn, nhóm người đó đã mấy chục tuổi, họ làm việc cả nửa đời người ở Giang Nguyên, dù thế nào đi nữa thì bố anh cũng không thể đồng ý đuổi việc họ đâu”, Diệp Khiên Trạch cũng hạ giọng khuyên nhủ, hiếm thấy anh cùng thống nhất một quan điểm với Diệp Bỉnh Văn như vậy.
Hướng Viễn cười nói: “Sao tôi dám đuổi họ đi được? Chỉ cần họ muốn thì đương nhiên có thể để họ làm việc đến khi về hưu như Chủ tịch Diệp đã hứa nhưng có một nguyên tắc không thể thay đổi, đó là anh bỏ ra bao nhiều công sức thì sẽ thu được bấy nhiêu lợi ích, doanh nghiệp không thể nuôi người lười biếng mà vẫn ăn nhiều được. Tất nhiên, để phân biệt thì lương cơ bản của công nhân chính thức sẽ cao hơn ngoại tỉnh một chút nhưng định mức thì phải như nhau. Vả lại Phó tổng Lý, tôi cho rằng trong xưởng phải phân định mức đến từng cá nhân, hoàn thành bao nhiêu sẽ thu được bấy nhiêu tiền. Nhưng thực hiện phải công bằng để vừa có thể đảm bảo ưu thế của nhân viên chính thức, vừa thu nhỏ được khoảng cách thu nhập trong từng xưởng nhỏ”.
“Nhưng nếu tính theo cách này thì với năng lực hiện tại của công nhân chính thức, e là một tháng cũng không hoàn thành được nhiệm vụ cơ bản”, Phó tổng Lý tỏ ra lo lắng.
“Vậy thì điều động họ đến vị trí có thể hoàn thành được. Giang Nguyên mãi mãi sẽ trải chiếu cho họ nhưng họ phải làm công việc phù hợp với mình, trồng hoa quét sân, gì cũng được. Thà rằng tạo thêm nhiều việc khác rồi bố trí họ làm còn hơn để những người nhàn rồi ở lại xưởng kích động mâu thuận người khác. Tất nhiên những vị trí công việc khác nhau thì đãi ngộ cũng khác nhau, trồng hoa thì nhận lương của thợ làm vườn, quét sân thì thu nhập như nhân viên vệ sinh, rất công bằng.”
“Toàn nói lung tung, cô đang ảo tưởng à?”, Diệp Bỉnh Văn cười nói.
Hướng Viễn không hề tức giận, cô nói tiếp: “Ảo tưởng hay không thì chúng ta cứ đợi xem”.
Cuối cùng, phương án xử lý việc ẩu đả không thể có được kết quả qua cuộc họp lần này, mọi người khăng khăng giữ ý kiến của mình khiến Diệp Khiên Trạch bất lực đành tuyên bố giải tán.
Hướng Viễn ra khỏi phòng họp, Đằng Vân đã đợi ở văn phòng cô.
“Thế nào rồi?”, Đằng Vân hỏi.
Hướng Viễn nhún vai, đáp: “Cũng khá giống tôi dự đoán, có điều mượn danh nghĩa cuộc hợp này để nói ra cũng đươc rồi, không gấp được”.
“Tại sao không hỏi tôi chuyện em trai anh thế nào?”, Hướng Viễn nhướn mày hỏi.
Nụ cười Đằng Vân có phần cay đắng, anh nói: “Hướng Viễn, nếu cô đã mượn việc đánh nhau này để đề xuất việc kia mà lỡ không thành thì thôi, còn một khi đã muốn khai đai với đám nguyên lão đó thì Đằng Tuấn cũng không thể ở lại được. Cô bắt buộc phải cân bằng áp lực mọi măt, điểm này tôi và cô đều hiểu rõ”.
Hướng Viễn thở dài đáp: “Đằng Tuấn là cậu bé tốt. Hôm nay, Khiên Trạch đã mở một lối đi cho tôi, chỉ cần tôi không lên tiếng thì cậu ấy có thể ở lại”.
“Nó không đi thì đám nguyên lão đó cũng không đi được. Thôi bỏ đi, nó có phần cảm tính thái quá, cũng nên nhận một bài học để đời. Huống hồ, A Tuấn vẫn còn trẻ, cho dù rời khỏi Giang Nguyên thì con đường sau này vẫn còn dài.”
“Anh lại đến khuyên tôi à? Đằng Vân, trái tim người ta không phải từ sắt thép mà ra, cậu ta là em họ của anh, trong lòng anh còn đau buồn hơn tôi nhiều. Bên này tôi cũng còn có Hướng Dao...”
Hướng Viễn chưa bao giờ thấy việc đưa ra quyết định lại khó như vậy. Đằng Vân không nói gì nữa. Đúng như Hướng Viễn đã bảo, trái tim ai lại từ sắt thép mà ra? Đằng Tuấn khó khăn lắm mới đứng vững ở Giang Nguyên, hơn nữa cậu kiên quyết tin mình không có lỗi, nếu vì chuyện này mà đuổi cậu ra khỏi Giang Nguyên thì đúng là tàn nhẫn, chỉ e Hướng Dao không hiểu được thôi.
Hai người đều lặng thinh, một lúc sau Đằng Vân mới lên tiếng hỏi: “Còn nhớ ván cờ vây nửa tháng trước cô và Trương Thiên Nhiên đấu với nhau không? Cuối cùng, cô đã thắng anh ta trong tình huống gay go nhất, tôi hỏi cô bí quyết thì cô chỉ nói với tôi một câu”.
Hướng Viễn hiểu ý, thở dài một hơi rồi nói: “Phải rồi, chịu mất quân cờ, mới có thể sống”.