Làm sao cô có thể nói cho anh biết được rằng, vào khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên cô thầm nghĩ, nếu như vận mệnh Giang Nguyên chỉ phụ thuộc vào câu nói của cô, nếu như…
Hướng Viễn đưa vợ chồng Âu Dương và chàng trai trẻ không biết tên họ kia xuống nhà hàng kiểu Tây. Thời gian dùng bữa vừa tới, sảnh nhà hàng to như vậy nhưng chỉ thưa thớt hơn chục người ngồi, những bóng người qua lại đa phần là những người phục vụ trẻ tuổi nhanh nhẹn.
Âu Dương Khải Minh đi đến đâu, những người ngồi ở đó đều cất tiếng chào hỏi, ông gật gật đầu đáp lại. Hướng Viễn im lặng quan sát, biết ông không có ý ngồi cùng bàn với ai cả nên chọn cho ba người họ một vị trí gần cửa sổ, tầm nhìn thoáng đẹp nhưng cách xa trung tâm sảnh nhà hàng.
“Tổng giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, xin mời ba vị ngồi.” Nói rồi, Hướng Viễn nhanh nhẹn kéo ghế cho Âu Dương phu nhân trước. Âu Dương Khải Minh nhìn qua cửa sổ lớn chạm đất, phong cảnh Thuý Hồ gần ngay dưới chân, trên gương mặt khắc khổ kia cũng lộ ra nét tươi vui thoải mái. Hướng Viễn thấy ông như có vẻ hài lòng với vị trí này nên nhân cơ hội đợi ba người họ ngồi vào rồi, sắc mặt không đổi hỏi một câu: “Tổng giám đốc Âu Dương, xin hỏi ông có đồng ý cho tôi ngồi đây không ạ?”.
Âu Dương nghiêng người nhìn cô, tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi cô đã hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn chưa rời đi. Nhưng sự ngạc nhiên của ông được khống chế rất tốt, chỉ hơi nhíu mày, nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Hướng Viễn biết thân phận và phép xã giao của Âu Dương không cho phép ông nặng lời với một cô gái trẻ tuổi. Ông đang chờ cô biết khó mà tự động rút lui nhưng cô tỏ vẻ như không nhìn thấy sự cự tuyệt không nói ra lời đó, vẫn mỉm cười, giữ một vẻ mặt điềm tỉnh đối diện với vị lãnh đạo cao nhất của tập đoàn Trung Kiến.
Sự kinh ngạc của Âu Dương Khải Minh càng tăng thêm vài phần ngờ vực. Ông không rõ vì sao cô nhân viên phụ vụ này lại đưa ra một yêu cầu như thế. Chàng trai trẻ bên cạnh ông cúi đầu chỉnh sửa những nếp gợn nhỏ trên tấm khăn trải bàn ăn, hoàn toàn không có phản ứng. Cuối cùng Âu Dương phu nhân lên tiếng hoà hoãn: “Cô bé cũng chưa ăn à? Dù sao trưa nay cũng là dạng tự phục vụ, ngồi đâu cũng được, ngồi xuống nhanh đi”.
“Cảm ơn Âu Dương phu nhân.” Hướng Viễn thuận thế ngồi xuống cạnh bà, sau đó lập tức đứng dậy chuẩn bị hai bộ đồ dùng bàn ăn cho vợ chồng Âu Dương.
“Mùa đông ở Côn Minh lại chẳng có vẻ gì giống mùa đông cả”, Âu Dương phu nhân nói với chồng.
Âu Dương Khải Minh uống một ngụm trà phục vụ vừa mang đến rồi nói: “Bốn mùa vẫn khác nhau rõ”.
Họ nói chuyện phiếm với nhau như không có sự tồn tại của Hướng Viễn, chàng trai trẻ kia xem ra cũng là người kiệm lời, từ đầu đến cuối rất hiếm khi lên tiếng. Anh ta đứng dậy lấy thức ăn cho lãnh đạo, Hướng Viễn một mình ngồi cạnh vợ chồng Âu Dương, xem ra cũng rất an phận ngoan ngoãn.
Lúc này, người vào nhà ăn liên tục tăng lên. Phó Tổng giám đốc tập đoàn Vân Kiến và những vị lãnh đạo của các công ty lớn khác vừa vào đã nhìn thấy Âu Dương, mỉm cười vẫy vẫy tay, bước thẳng đến bàn của họ.
Vân Kiến là chủ nhà, những người đồng hành có vẻ cũng là những nhân vật nặng ký nên Âu Dương Khải Minh cũng phải nở nụ cười nghênh đón rồi mấy người khách sáo nhường chỗ qua lại cho nhau. Hướng Viễn đứng đó, gật đầu chào từng người một, cô nhìn thấy sự nghi ngờ giống nhau trong mắt họ như thể đều không hẹn mà cùng cho rằng cô là người tháp tùng theo Âu Dương hoặc là khách của ông ta.
Sau khi mọi người ngồi yên vị rồi, một chiếc bàn tròn loại vừa bổng chốc trở nên đầy ắp, Hướng Viễn đón lấy trà trên tay người phục vụ, tự cởi áo ngoài ra rồi rót trà cho họ.
“Mọi người mời dùng trà, trà Phổ Nhĩ của chúng tôi rất ngon”, Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến lên tiếng mời mọi người với thân phận chủ nhà.
Hướng Viễn cũng nhấp một ngụm, lập tức cười nói: “Đâu chỉ là ngon, mà lại giống như loại trà Ấn Cấp được cất giữ hơn bốn mươi năm. E rằng đây không phải là loại mà khách sạn có thể cung cấp được”.
Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến nhìn cô, vẻ mặt thấp thoáng vẻ đắc ý. Ông ta đã đặc biệt chuẩn bị loại trà ngon nhất để mời những vị lãnh đạo cấp cao, bản thân ông đương nhiên không tiện chủ động khoe khoang nhưng lại lo rằng sẽ bị mọi người nghĩ nhầm là loại trà miễn phí của khách sạn, thế thì hỏng mất. May mà có cô gái lạ mặt kia lên tiếng, đương nhiên là không thể nào tốt hơn được nữa.
Ông ta mỉm cười: “Cô gái này còn trẻ nhưng kiến thức cũng khá đấy”.
Hướng Viễn thực ra không biết thưởng trà nhưng Diệp Bỉnh Lâm lại cực kỳ yêu thích trà Phổ Nhĩ. Mấy năm ở Diệp gia, cô cũng được uống rất nhiều loại trà ngon nhưng loại trà Ấn Cấp thì cô chỉ mới nghe Diệp Bỉnh Lâm nhắc qua, chưa từng được thấy, cũng không thể nhận ra. Cô chỉ nghĩ Vân Nam là vùng đất của trà, sắc trà trong cốc đỏ như táo, vị ngọt mát, chắc chắn không phải là loại thường, lại thấy Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến luôn chú ý đến phản ứng của mọi người sau khi uống trà nên mới đoán chắc phải là loại trà thượng hạng đặc biệt chuẩn bị cho các vị lãnh đạo. Lúc này, cô chỉ biết nói đến loại trà ngon nhất mà mình biết, cho dù không đúng cũng không đến nỗi nào, không chừng còn làm hài lòng người dâng trà nữa là khác.
“Chẳng lẽ đây thật sự là “Lục Ấn” hoặc “Hoàng Ấn”?”, cô làm ra vẻ kinh ngạc hỏi. “Trước kia chỉ mới nghe nói, không ngờ lại được uống, quả thật là đã nhờ phúc của các vị Tổng giám đốc đây.”
“Mùi vị này, chắc là “Nội Phi” rồi. Lão Mạc à, Vân Kiến của các ông đúng là đại gia thật”, một vị lãnh đạo trung niên đầu hơi hói lên tiếng.
““Nội Phi” thì không dám nhận nhưng cô gái này đoán tuy không đúng nhưng cũng gần thế, đây là lô “Hồng Ấn” đầu tiên, có điều để chiêu đãi các vị thì trà có ngon hơn cũng không bằng”, Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến họ Mạc nói với vẻ thân thiện.
Mọi người bắt đầu trò chuyện từ chủ đề trà Phổ Nhĩ. Hướng Viễn trước nay mồm mép nhanh nhẹn, lại giỏi quan sát người khác, tuổi tác tuy còn trẻ nhưng vẫn được xem là có kiến thức rộng. Trong lúc cười nói, trò chuyện rất tâm đắc với các vị lãnh đạo, Âu Dương phu nhân cũng được cô làm cho cười không dứt, đến cả Âu Dương Khải Minh nghiêm túc khó tính nhất cũng dần dần tham gia vào câu chuyện.
Cô vừa kể dứt một câu chuyện tiếu lâm trong ngành khiến mọi người không nhịn được cười, Tổng giám đốc Mạc của Vân Kiến cười to nói với Âu Dương: “Tổng giám đốc Âu Dương, cô bé anh đưa đến thú vị thật”.
Âu dương sững người, chần chừ nhìn về phía Hướng Viễn: “Sao? Tổng giám đốc Mạc, cô ấy không phải là nhân viên phục vụ của các anh ư?”
“Thế thì quý hoá cho Vân Kiến chúng tôi quá. Người tuy đông nhưng thật sự không có cô gái nào trẻ tuổi lại lanh lợi như vậy… Sao? Cô ấy không phải là người ông dẫn đến à?”.
Âu Dương lắc đầu, đột nhiên cử toạ đều lặng phắc, Hướng Viễn trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, những ánh mắt giao nhau ấy đều có nét nghi ngại và sự cảnh giác bất ngờ trỗi dậy.
Cô bụm miệng ho khẽ hai tiếng rồi đứng dậy móc danh thiếp trong túi áo khoác ngoài ra, vỗ vỗ trán, cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, mãi lo tiếp chuyện với các vị lãnh đạo đây, tôi quên mất tự giới thiệu”. Cô vừa cười vừa bắt đầu từ Âu Dương phu nhân, cung kính đưa cho bà một tấm danh thiếp. Mọi người đều im lặng, nhưng vẫn nhận lấy.
“Công ty Giang Nguyên… Hướng Viễn? Giang Nguyên này có phải là công ty cung cấp các dụng cụ xây dựng?”
“Tổng giám đốc Sử cũng biết Giang Nguyên ạ?”. Hướng Viễn đại khái đã đoán ra thân phận của từng người từ cuộc trò chuyện ban nãy. “Giang Nguyên hiện nay không chỉ làm những dụng cụ xây dựng tiêu chuẩn, vật liệu kim loại và khung thép chúng tôi đều có thương hiệu sản xuất riêng, chỉ có điều chưa lọt được vào mắt xanh của Tổng giám đốc Sử, chưa bao giờ tiến vào thị trường Tây Bắc”.
Lúc nói cô không hề bỏ qua ánh mắt quở trách của Âu Dương với chàng trai đi theo. Chắc là trách anh ta không canh cửa cho nghiêm, sao lại để một người đại diện nhà máy công khai thản nhiên trà trộn vào nơi này. Chàng trai kia cúi đầu nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
“Thật sự xin lỗi, tôi vốn không dám quấy nhiễu các vị. Các vị đây đều là những nhân vật đi đầu trong ngành Kiến trúc nước nhà, tôi trẻ tuổi, kiến thức mỏng, nhờ phúc của Tổng giám đốc Âu Dương mới được ngồi với các vị dây, trước kia đến nghĩ cũng không dám, nhất thời vui quá nên mới quên mất, tôi thật là…” Cô liên tục nhận lỗi, vô cùng thành ý.
Âu Dương chăm chú nghe cô nói. Thực ra ông là một người cự kỳ sĩ diện, là người thông minh nên nào chịu thừa nhận mình bị cô bé này lừa một vố trước mặt mọi người, để cô ta được nước làm tới? Có điều suy nghĩ lại thì cô ta quả thật chưa hề tự nhận mình là nhân viên của Vân Kiến, từ đầu đến cuối đều là do hành vi thẳng thắn trực tiếp của cô khiến ông nhầm lẫn mà thôi.
Nói đi nói lại thì ông cũng như những người ngồi đây, thấy một cô gái nhanh nhẹn, cười tươi như hoa kia, hiếm thấy có ai tự nhiên thoải mái trước mặt các vị lãnh đạo. Không đánh người đang cười, huống hồ lại là một cô gái. Trong lòng họ cho dù có chút tức giận nhưng cũng không bộc lộ ra ngoài, những suy nghĩ khác đều bị sự kinh ngạc lấn át. Là một người quen đứng trên vị trí cao ngạo nghễ nhìn xuống những nhà cung ứng nhỏ bé, ông không ngờ rằng mấy năm nay, một Giang Nguyên đang dần lụn bại lại có được một người như vậy, biết điều và nhanh nhẹn như thế, trong đám đàn ông cũng khó tìm ra một người.
“Ngồi xuống đi, cơm đã ăn được một nửa rồi”. Hướng Viễn có phần bất ngờ vì người lên tiếng lại là Âu Dương.
“Tổng giám đốc của Giang Nguyên hình như họ Diệp, mấy năm trước có thấy qua, nhìn thì có vẻ không nổi bật gì nhưng người mà ông ta chiêu mộ đây thì cũng khá là thông minh”, ông nói gọn lỏn. Âu Dương ở địa vị cao đã lâu, kinh qua rèn luyện thử thách cũng nhiều, sau một chốc kinh ngạc vẫn có chút bực dọc và nhẫn nhịn. Nghe khẩu khí của ông ta, có lẽ là không thích gì Diệp Bỉnh Lâm nhưng với Hướng Viễn lại có vài phần tán thưởng.
“Chủ tịch Diệp của chúng tôi luôn lo nghĩ cho mọi người, là người nhân ái đúng nghĩa, tôi không thể so sánh với ông ấy. Nhưng chủ tịch Diệp rất nể phục Tổng giám đốc Âu Dương, nếu không vì mấy năm nay sức khoẻ suy yếu thì ông đã đến thăm Tổng giám đốc rồi. Giang Nguyên tuy không thể so được với Trung Kiến nhưng cũng khá là lâu năm, sản phẩm hơn hai mươi năm cũng đã qua khảo nghiệm.”
“Ăn đi, ăn đi” Âu Dương phu nhân gắp một miếng thịt gà, sau đó thở dài bảo: “Thịt gà này không ngon bằng tự mình làm”.
Hướng Viễn bèn cười đáp: “Âu Dương phu nhân là người Lĩnh Nam ạ? Tôi nghe nói gần đây có món ăn Quảng Đông khá ngon”, cô vừa nói vừa nghĩ, xem quảng cáo trên tivi của đài địa phương suốt một đêm cũng không phải vô ích.
“Vậy à?” Thiện cảm của Âu Dương phu nhân với Hướng Viễn không hề che giấu. “Vậy có tiệm thẫm mỹ nào tốt một chút không? Ở đây tia tử ngoại kinh khủng quá…”
“Có ạ, có ạ. Nếu phu nhân không chê thì buổi chiều tôi sẽ đưa bà đi”, tuy cô cũng không biết tiệm thẩm mỹ nào tốt nhưng vẫn vội vã chặn đầu.
“Tốt quá” Âu Dương phu nhân hỉ hả, quay lại nói với chồng mình: “Em không hứng thú với Lệ Giang lắm, hay là em đi dạo với cô bé này, anh c