ớng Dao không cẩn thận đã làm Hướng Viễn ngã nhào từ trên ghế xuống. Nếu không phản ứng nhanh thì Hướng Viễn đã ngã gãy xương rồi cũng nên.
Hướng Viễn loạng choạng, vừa chạm đất đã nổi giận, mắng phủ đầu Hướng Dao: “Cô mộng du hay sao thế hả? Rốt cuộc cô có thể làm chuyện gì cho ra hồn đây?”
Hướng Dao không cãi lại, chị vội vàng dọn dẹp đống thủy tinh vỡ trên mặt đất. Hướng Viễn nhìn sống lưng gầy guộc của em gái, sự giận dữ khi nãy bỗng trở thành sự bất lực, nó khiến cô không thể tức giận được nữa. Cô buộc phải thừa nhận mình không hiểu Hướng Dao, tuy là máu mủ ruột thịt duy nhất của nhau trên thế gian này tuy có cùng chung huyết thống thì điều đó cũng không thể khiến cho hai trái tim xích lại gần nhau hơn. Có một điều cô không thể hiểu nổi, Hướng Dao sắp lên trung học, tại sao chẳng có chút người lớn nào cả? Nó nhưở trên mây, giống như người mất hồn vậy.
Hướng Viễn đứng một bên, quan sát em gái bằng ánh mắt như nhìn một người xa lạ. Thực ra cô cũng biết sự xa cách giữa cô và Hướng Dao cũng khó đổ lỗi cho ai được. Trong nhà, lần lượt từng người qua đời, cô lại đi học trên tỉnh, Hướng Dao một mình ở lại cũng rất cô độc. cô không thể trách Hướng Dao không chịu nói ra những chuyện giấu trong lòng vì cô không hề muốn tìm hiểu. Có lẽ làm chị em cũng phải có chút duyên phận chăng, nếu không thì tại sao hai người rõ ràng là nương tựa vào nhau mà sống lại xa cách như vậy? Em gái ruột còn không thân thiết bằng cậu nhóc Trâu Quân không máu mủ ruột rà kia. Hướng Viễn chẳng phải chưa từng nghĩ sẽ quan tâm đến Hướng Dao nhiều hơn nhưng cô không phải bậc thánh nhân, vừa làm cha mẹ lo việc kiếm ăn cho cả nhà lại làm một bà chị tri kỷ. Đối diện với tính cách quá sầu cảm và giải quyết mọi chuyện bằng tình cảm như Hướng Dao và bố, Hướng Viễn cảm thấy rất mệt mỏi và chán ghét, hơn nữa, cô không thể quên cảnh tượng Hướng Dĩ chết đuối được. Hướng Viễn vẫn luôn nghĩ rằng: nếu không phải do Hướng Dao thì làm sao cô lại mất đi Hướng Dĩ, cậu em trai mà cô yêu thương nhất được.
“Hướng Dao, rốt cuộc em bị sao vậy?” Hướng Viễn cố nén cơn đau ở mắt cá chân lúc ngã xuống đất, hỏi một câu.
Một phút sau cũng không có tiếng trả lời, cô đành lắc đầu bỏ đi.
“Em…” Đến khi Hướng Dao lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên khỏi đống đổ vỡ trên đất thì chỉ thấy căn phòng trống quạnh hiu.
Vào tháng tư sau khi Trâu Quân đi, hoa cải dầu vừa tàn, ủy ban thôn đã gióng mấy hồi chiêng nghênh tiếp đoàn khách từ thành phố xuống, lại có thêm mấy chiếc xe bóng loáng dừng trước sân phơi lớn nhất trong thôn. Nghe nói sau khi về thành phố, Diệp Bỉnh Lâm đã quyết định bỏ tiền ra xây một ngôi trường tiểu học Hy Vọng cho thôn nên chính quyền huyện đã phái cán bộ đến phụ trách đón tiếp.
Hướng Viễn cũng theo những người hàng xóm đến đó xem xét. Cô nhìn về phía đám người tụ tập đông nhất, sau đó thấy thất vọng vô cớ: trong những người đến đây không có Diệp Khiên Trạch, thậm chí cũng chẳng thấy Trâu Quân. Phải rồi, bây giờ nên gọi cậu ấy là Diệp Quân mới phải. Diệp Bỉnh Lâm cũng không xuất hiện ở văn phòng ủy ban thôn, người mà chú trưởng thôn Lý và hai cán bộ từ huyện xuống đang ôm vai thân mật là một người đàn ông lạ khoảng hơn ba mươi tuổi.
Hướng Viễn buồn bã quay đầu bỏ đi nhưng lại bị chú hai Lý nhìn thấy từ xa gọi lại: “Hướng Viễn! Này, Hướng Viễn! Đừng đi, chú đang tìm cháu đấy.”
Chú hai Lý đuổi theo, túm lấy cánh tay Hướng Viễn lôi về phía văn phòng ủy ban, gương mặt nở nụ cười toe toét: “Hướng Viễn à, chuyện tốt đến rồi!”
Hướng Viễn bị chú hai Lý ấn ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã khá cũ trong ủy ban thôn.
“Sao thế? Chú hai Lý, chú nói gì mà chuyện tốt đến rồi?”
“Quý nhân đến rồi, chuyện tốt chẳng tự nhiên đến đó thôi?”, chú hai Lý vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông đối diện Hướng Viễn. Cô chăm chú nhìn một người nhà họ Diệp mà cô chưa từng gặp ở khoảng cách rất gần: người đàn ông ấy cao và gầy, toát lên vẻ chín chắn già dặn của một người dã kinh qua nhiều gian khổ thử thách, gương mặt đẹp trai, tóc đen nhánh, điều này khiến ông ta trông có vẻ trẻ tuổi hơn. Cô đã nhận ra những đường nét của Diệp Khiên Trạch trên gương mặt này nhưng không có nghĩa là nó khiến cô thấy thân thiện hơn. Người đàn ôngg này, dù đang mỉm cười nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên vẻ ngạo mạn lạ lùng.
Hướng Viễn cảm thấy “quý nhân” này cũng đang dò xét mình, nó khiến cô cảnh giác, dè chừng.
Chú hai Lý chen vào một câu rất đúng lúc: “Hướng Viễn à, chú Diệp của cháu gọi điện đến bảo, ngoài việc xây dựng trường tiểu học Hy Vọng trong thôn còn phải giúp cháu cho đến khi học đại học xong mới thôi. Chẳng phải cháu vẫn muốn học lên đại học đó sao? Đúng là một chuyện tốt. Chú Diệp cháu còn nói, chú ấy bận quá nên không về được, bọn trẻ đều phải đi học nên nhờ em trai chú ấy đến làm giúp chuyện này. Nào, đây chính là Tiểu Diệp tiên sinh đấy.”
Hướng Viễn vẫn đang nghe lời chú hai Lý nói thì người đàn ông kia đã mở lời: “Cô là Hướng Viễn?”
Ông ta đứng dậy, hờ hững đưa một tay ra: “Tôi là Diệp Bỉnh Văn.”
Đây là lần đầu tiên Hướng Viễn gặp một người có khí tiết đến thế. Cô cảm thấy bắt tay lịch sự thì cũng không cần dùng sức như vậy, không biết là do vô tình hay cố ý mà người đàn ông này lúc bắt tay đã làm cô cảm thấy đau nhói. Cô rút tay ra với một vẻ tự nhiên, sự đụng chạm đó khiến cô không thích ứng được – lạnh lẽo mà cứng nhắc, trái ngược với nụ cười trên gương mặt ông ta. Cô bỗng thấy nhớ hơi ấm mà Diệp Khiên Trạch đã lưu lại trong lòng bàn tay cô.
Diệp Bỉnh Văn muốn đến thăm nhà Hướng Viễn, cô cũng không có lý do gì để từ chối. Chú hai Lý chủ động dẫn đường, những người hiếu kỳ cũng đi theo đến tận nhà họ Hướng.
Một đoàn người rầm rộ kéo đến khiến Hướng Dao vừa về nhà đã cảm thấy chân tay lóng ngóng. Diệp Bỉnh Văn đảo quanh một vòng nhà rồi mới yên tâm ngồi xuống bên bàn uống trà. Hướng Viễn cũng không bắt chuyện gì với ông ta. Dần dần, hàng xóm láng giềng thấy vô vị rồi tản mác hết. Chú hai Lý hiểu biết hơn những người khác nên cũng cười hà hà vài tiếng rồi mượn cớ rút lui về ủy ban thôn. Trước khi đi vẫn không quên nhắc Diệp Bỉnh Văn rằng huyện đã chuẩn bị bữa tiệc chào đón ông.
Mọi người đã đi hết, Diệp Bỉnh Văn vẫn ngồi xoay xoay tách trà. Hướng Viễn chú ý thấy tay ông ta không rời tách trà nhưng từ đầu đến cuối không hề uống một ngụm nào.
“Diệp… Diệp tiên sinh, Khiên Trạch và chú Diệp vẫn khỏe chứ?”, Hướng Viễn phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
“”Ừ, rất khỏe.” lúc Diệp Bỉnh Văn nói, lông mày nhướng lên theo thói quen.
“Vậy có phải chú có việc gì muốn nói với tôi?”, Hướng Viễn không vòng vo, cô luôn cảm thấy muốn đối phó với người khó chịu thì cách tốt nhất là nói thẳng vào vấn đề.
Cuối cùng, Diệp Bỉnh Văn cũng đặt chiếc tách xuống rồi nói: “Tôi cũng không biết vì sao anh cả lại nằng nặc đòi giúp cô đi học nhưng anh ấy đã quyết, tôi cũng không tiện hỏi. Cô đi học thì cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng bây giờ bọn thanh niên vong ân bội nghĩa quá nhiều, điều tôi muốn biết là Diệp gia giúp đỡ cô, cô có thể giúp gì lại?”
“Vậy phải xem chú Diệp cần tôi làm gì và nó có nằm trong khả năng của tôi hay không”. Câu trả lời của Hướng Viễn đã đặt vai trò người giúp đỡ cô lên Diệp Bỉnh Lâm chứ không phải là “Diệp gia”.
Diệp Bỉnh Văn cười, quan sát đánh giá tỉ mỉ Hướng Viễn hơn rồi nói: “Phải rồi, lúc nãy tôi có nghe cô nói, nhà cô chỉ còn hai chị em. Em gái cô chắc cũng sắp lên trung học đúng không? Cô đi rồi, bỏ em gái ở lại cũng tội nghiệp. Vậy thế này đi, chúng tôi chỉ có thể giúp một trong hai chị em, hoặc là hoàn thành ước mơ học đại học của cô, hoặc là đưa em gái cô đến trường trung học tốt nhất tronh thành phố cho đến khi nào cô bé tốt nghiệp đại học. Cô chọn cách nào?”
Hướng Viễn ngồi thẳng lưng lên, cô nhận thấy trên mặt Hướng Dao thoáng nét hoảng sợ. “Sự lựa chọn này vốn chẳng có ý nghĩa gì hết. Tôi học đại học, em gái tôi sau này nhất định cũng có thể hoàn thành việc học suôn sẻ. Chú thay tôi cảm ơn sự giúp đỡ của chú Diệp. Tôi tin rằng đây chỉ là một câu nói đùa của chú chứ không phải là ý của chú Diệp.”
Diệp Bỉnh Văn nhún vai, không truy hỏi vấn đề này nữa: “Cứ xem là như vậy đi. Hy vọng cô hiểu cho tính hài hước của tôi.”
“Nói chuyện với chú rất thú vị”, Hướng Viễn nói.
“Được rồi”. Diệp Bỉnh Văn vặn người một cái rồi đứng dậy nói tiếp: “Tôi còn phải đến huyện làm việc với mấy vị quan chức nhỏ nhạt nhéo kia. Đợi khi giấy báo gọi nhập học của cô về thì sẽ sắp xếp tiếp.”
Hướng Viễn tiễn ông ta ra cửa. lúc bước ra bậu cửa, Diệp Bỉnh Văn hạ giọng nói: “Nếu nhất định bắt cô phải chọn, cô vẫn sẽ chọn bản thân đúng không? Tôi thích những cô gái như vậy.”
Hướng Viễn không nói, tiễn ông ta về rồi cô mới quay vào nhà. Hướng Dao lên tiếng: “Chuẩn bị ăn cơm thôi!”.
Con bé chăm chú bày bát đũa, Hướng Viễn nhìn thấy có giọt nước đọng trên mép bàn ăn.
“Lại sao vậy?”
Hướng Dao dùng ống tay áo chùi mạnh rồi nói: “Thực ra khi nãy chị có nói hãy chọn chị cũng chẳng sao cả.”
Hướng Viễn thở dài: “Đừng có nghĩ lung tung làm chị rối thêm.”
(To be continued)
Đầu tháng Chín, Hướng Viễn một mình vác hành lý gọn nhẹ đến không thể đơn giản hơn, đổi hai lần xe, cuối cũng đã nghe thấy tiếng còi của chuyến tàu hỏa phương Nam. Địa điểm mà cô muốn đến cũng như nơi mà cô lên kế hoạch đi làm trước đó, khác biệt chỉ ở chỗ trong hành lý có thêm giấy báo nhập học của trường Đại học G.
Hướng Viễn là đứa trẻ đầu tiên trong thôn đậu vào một trường đại học trọng điểm của tỉnh ngoài. Giấy báo nhập học được gửi về ủy ban thôn, chú hai Lý vui mừng chạy đến nhà Hướng Viễn báo tin, hàng xóm ai cũng bảo nơi nước non tù đọng của họ cuối cùng đã có một con chim phượng hoàng rồi. Lúc ấy, trên tỉnh còn có phóng viên truyền hình địa phương khệ nệ mang vác máy ảnh, máy quay phim xuống nói những gì đại loại như Hướng Viễn là trẻ mồ côi, tự lập gánh vác trọng trách của gia đình, chăm sóc em gái, cố gắng học hành, vượt qua nghịch cảnh, đỗ vào trường đại học giỏi, là tấm gương thanh niên tiên tiến xứng đáng được toàn tỉnh tuyên dương khen ngợi. Hướng Viễn đã từ chối, cô rất khinh thường những chủ đề tuyên dương như kiểu “Cám ơn khó khăn đã giúp tôi trưởng thành”. Gì mà “khó khăn giúp tôi trưởng thành”? Hướng Viễn cảm thấy những điều đó đều là trò đùa của những người ăn no lại nằm, chưa từng nếm trải cực khổ nghĩ ra. Cô chẳng thấy cảm kích khó khăn chút nào. Nếu có thể, ai lại muốn không cha không mẹ, không có gì cả chứ? Ai chẳng mong đợi có người che chở, ăn no mặc ấm? Nếu cô có thể chọn lựa bỏ qua khó khăn để trưởng thành thì còn tốt hơn bây giờ.
Khi Hướng Viễn rời nhà, Hướng Dao đã là học sinh lớp tám của trường trung học huyện. Trường trung học nhập học khá sớm, Hướng Viễn sắp xếp mọi việc cho Hướng Dao thật ổn thỏa, cho cô bé ở lại trong trường, nhờ chú thím hai Lý để mắt đến rồi mới yên tâm xuất phát.
Bên nhà họ Diệp đã biết kết quả thi của Hướng Viễn, họ liên tục gọi điện thoại cho cô. Đầu tiên là Diệp Bỉnh Lâm rồi đến Diệp Khiên Trạch, họ đều cảm thấy vui mừng thay cho cô. Diệp Quân thì chẳng thấy tin tức gì nhưng chẳng