ng mới lạ” rồi hoàn toàn phớt lờ ông ta. Cô hoài nghi nhất những thứ thần thần quái quái ấy, đương nhiên cũng sẽ không để tâm làm gì, nhưng nghe thấy những lời kỳ quặc từ lão bất tử ấy, đặc biệt là “thân thích không còn, cô độc một mình” gì đó, trái tim lại thít chặt lại một cách lạ lùng. Nhưng sự không vui của cô cũng chẳng kéo dài được bao lâu, vì cô đã rất nhanh chóng nhận được vụ làm ăn đầu tiên trong buổi chiều hôm ấy.
Đó là một cô gái trẻ ăn mặc và trang điểm kiểu dân thành phố, không chừng còn nhỏ tuổi hơn cả Hướng Viễn nhưng những cô gái như vậy thường đến đây có đôi có cặp, còn một mình thì rất hiếm thấy. Hướng Viễn thấy cô ấy thẫn thờ qua lại dưới gốc hòe già một lúc lâu, không giống như đang ngắm cảnh, cũng chẳng giống lạc đường nên cô chủ động đến hỏi đối phương xem có cần hướng dẫn viên hay không.
Vụ làm ăn này suôn sẻ đến kỳ lạ, cô gái ấy chẳng những đồng ý cho Hướng Viễn dẫn cô đi dạo trong thôn mà còn đưa luôn cho cô một tờ tiền màu đỏ hồng. Hướng Viễn mừng thầm, lấy tiền người khác thì phải bán sức nhiều vào, thế là cô kể cho cô gái kia nghe “truyền thuyết” thê lương nhưng đẹp đẽ của gốc hòe già lần thứ một nghìn lẻ một. Nếu cô đoán không nhầm thì một cô gái với độ tuổi này lúc nào cũng có cảm giác thích thú với những câu chuyện tình yêu kiểu ấy.
Hướng Viễn đoán đúng, cô kể như hát như vẽ còn đối phương nghe như say như đắm. Cuối cùng, khi Hướng Viễn kể đến đoạn cô gái trong truyền thuyết đã chứng kiến người mình yêu cưới người con gái khác ngay dưới gốc hòe già này, trong sự đau thương tuyệt vọng đã hóa thành thần cây. Đúng lúc định tạo một cái kết khiến người ta vương vấn bồi hồi thì cô gái đột ngột ngắt lời Hướng Viễn, cô nhìn gốc cây rồi thẫn thờ hỏi một câu: “Sau khi hóa thành thần cây, cô ấy phải đứng ở đầu thôn ngày ngày nhìn người cô yêu hạnh phúc ngọt ngào với kẻ khác, con cháu đông đủ, đó chẳng phải là tự hành hạ mình ư?”.
Hướng Viễn ngẩn ra một lúc. Cô đã kể chuyện này không biết bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi một câu như vậy nhưng đầu óc cô vô cùng nhanh nhẹn, lập tức tiếp lời: “Có lẽ cô ấy không có được hạnh phúc nên hy vọng được thấy người mình yêu hạnh phúc chăng?”.
Cô nghe thấy cô gái kia cười một cách đau khổ: “Vậy à?”.
Hướng Viễn chưa kịp trả lời thì cô gái kia đã hỏi tiếp một câu: “Chị có vậy không?”.
“Chuyện này à…” Cô đang định ậm ừ cho qua câu hỏi này để thoát hiểm thì cô gái đã quay lại mỉm cười hỏi cô: “Nếu người chị yêu đã yêu người khác, chị sẽ làm gì?”.
Hướng Viễn thấy câu hỏi này thật lạ lùng, có điều khách hàng là Thượng đế, cô vẫn trả lời: “Nếu thế tôi sẽ chuyển tình yêu của tôi sang thứ khác”.
“Thứ khác là thứ gì?”, đối phương truy hỏi như vẫn còn thắc mắc.
Hướng Viễn cười ha ha: “Chẳng hạn như tiền này. Tiểu thuyết vẫn hay viết, không còn tình yêu thì chí ít tôi vẫn còn tiền đó sao?”.
“Nếu như đến cả tiền cũng chẳng có thì sao?”
Xem ra cô đã đụng phải một cô bé vừa cứng đầu lại vừa nghiêm túc rồi đây. Trong sự ngạc nhiên, Hướng Viễn không kìm được đưa mắt quan sát người đứng trước mặt. Cô gái ấy không thể nói là xinh đẹp nhưng cũng không xấu xí, vóc dáng mảnh mai, mày mắt thanh tú, khóe môi bẩm sinh đã hơi cong lên, lúc nào cũng như đang cười. Chỉ có điều sắc mặt trắng bệch, mỏng như tờ giấy, có thể thấy lờ mờ mạch máu dưới lớp da trắng xanh đó. Nhìn cô gái này, Hướng Viễn bỗng nghĩ đến những mảnh vỡ bằng sứ được người dân vớt dưới đầm lên, trong sáng vì được nước tẩy sạch, trắng một cách mong manh, mềm yếu, và vụn vỡ…
Hướng Viễn tiếp tục đùa: “Ai khiến tôi không có những thứ đó thì tôi sẽ làm cho anh ta không thể sống yên ổn. Nếu tôi là cô gái trong truyền thuyết kia, tôi thà giết chết gã đàn ông đó chứ cũng không ngu ngốc đến mức biến thành một gốc cây”.
Cô gái chau mày bảo: “Nhưng giết người mà mình yêu thương đâu dễ dàng như thế? Nếu giết anh ta thì giết mình còn dễ hơn nhiều”.
Câu nói đó khiến Hướng Viễn cười phá lên, cô gái kia thấy Hướng Viễn cười cũng nghiêng ngả cười theo. Một lúc sau cô gái nói: “Ban nãy chị nói chị tên Hướng Viễn phải không? Hướng Viễn, chị thú vị thật, vừa đến đây đã gặp được chị, hay quá. Tôi là Diệp Linh, đến từ thành phố G”.
Trên gương mặt Hướng Viễn là nụ cười thân thiện nhất, nói chung cô thân thiện với tất cả những người mang lợi ích đến cho cô.
Cô gái tên Diệp Linh kia nhìn thấy đống mặt dây chuyền lớn nhỏ mà Hướng Viễn vẫn chưa kịp cất vào, tò mò lật giở ra xem.
“Thích không? Thích cái nào thì tôi để rẻ cho”, Hướng Viễn thấy lại có cơ hội kiếm tiền thì hưng phấn hẳn lên. “Đây đều là bùa hộ thân. Linh nghiệm lắm, đeo trên người không những có thể trừ tà mà còn được như ý nguyện”.
“Thật à?” Diệp Linh lựa chọn vẻ rất hứng khởi, cuối cùng cô cầm một mặt dây chuyền Quan Âm lên: “Cái này đẹp quá, bao tiền thế?”.
Hướng Viễn nhìn kỹ, thầm kinh ngạc, mặt dây chuyền trên tay Diệp Linh không phải là cái nào khác mà chính là “Quan Âm đứt cổ” mà lão Hồ chết tiệt kia đã nói. Thứ này Hướng Viễn vốn không hy vọng bán được, ai ngờ cô gái đến từ thành phố này lại thích nó đến vậy.
Nếu như trước đây, Hướng Viễn đã muốn bán thứ đồ này càng sớm càng tốt rồi nhưng khách hàng bây giờ lại là một cô gái xấp xỉ tuổi cô, rất ngây thơ trong sáng, quan trọng hơn là phóng khoáng chịu chi tiền. Hướng Viễn đã kiếm được một trăm tệ của Diệp Linh, lấy tiền người khác dễ dàng như vậy, cô không thể quá tính toán : “Cái này, mặt Quan Âm này có lỗi, đổi cái khác đi, còn nhiều cái đẹp hơn mà”.
“Chị muốn nói là ”Quan Âm đứt cổ” hả?”, Diệp Linh cười cười, nghịch mặt dây đó trong lòng bàn tay.
Thì ra cô ấy cũng biết. Hướng Viễn cũng không giấu giếm nữa, gật đầu: “Tuy tôi không tin lắm vào những thứ linh tinh này nhưng tốt nhất là bạn cứ chọn cái khác đi”.
“Không sao.” Diệp Linh tháo mặt Quan Âm đứt cổ ra rồi nói tiếp: “Thứ này kể ra cũng có duyên với tôi. Tôi nhìn thấy nó là đã thích ngay. “Vật tốt không bền”, biết đâu có vết nứt này mới là tốt thì sao”.
Hướng Viễn có đầu óc của người làm ăn, nếu người mua đã không so đo thì làm gì có đạo lý người bán chùn tay không chịu bán. Tượng Quan Âm này vốn là giả ngọc, không đáng bao tiền, Diệp Linh đã ra tay hào phóng giúp cô kiếm được một khoản kha khá, cô cũng hiếm khi có được lúc rộng rãi như vậy, thôi thì tặng chiếc mặt Quan Âm này cho Diệp Linh luôn vậy. Cô nghĩ thế, không chừng cô nàng lắm tiền này sẽ thấy vui hơn, đoạn đường tiếp sau lại càng ra tay hào phóng hơn cũng nên.
Diệp Linh cảm ơn rối rít khiến Hướng Viễn cũng thấy ngại ngùng. Thăm gốc hòe già xong, cô dẫn Diệp Linh đến “đầm Gà Rừng” trước kia -nay là “đầm Uyên Ương”.
Nội dung bài viết đã hiển thịThực ra cái đầm sâu rộng chừng mấy trăm mét ấy là một trong những nơi Hướng Viễn không muốn đến nhất, nhưng cũng chịu thôi, mùa này là lúc nước hồ trong và đẹp nhất, mặt nước trong vắt như ngọc bích phản chiếu những bóng cây ven bờ đầm, người không dễ dàng say đắm cảnh vật như cô cũng cảm thấy thần thái bay bổng phiêu diêu hơn hẳn.
Diệp Linh đi một vòng quanh đầm, tỏ ra rất vui sướng, nói nói cười cười với Hướng Viễn, gương mặt trắng bệch cũng ửng hồng lên khỏe mạnh.
“Hướng Viễn, đó là hoa gì thế?” Cô bỗng chỉ vào đóa hoa đỏ mọc lưng chừng triền đồi nhỏ cạnh bờ đầm, hỏi Hướng Viễn.
Hướng Viễn nghiêng người nhìn, “Ồ, hình như là đỗ quyên dại.”
“Đẹp thật.” Diệp Linh cảm thán một tiếng, sau đó nói với Hướng Viễn với vẻ ngượng ngập, “Tôi leo núi không được giỏi lắm, có thể nào phiền chị hái giúp tôi một đóa không?”
Hướng Viễn nhận lời, độ cao này đối với người đã quen leo núi như cô hoàn toàn không là vấn đề gì to tát cả.
“Vậy bạn đứng đây đợi tôi một lúc, tôi về ngay.” Cô nói với Diệp Linh xong, sải vài bước đến dưới chân đồi, vẫn chưa kịp trèo lên đã nghe thấy tiếng sột soạt của đám cây mọc lưng chừng, áo của người nào đó lộ ra một góc.
Hướng Viễn cười, “Trâu Quân, em đến tận đây hái rau cơ à?”
“Chị Hướng Viễn,” Trong đám lá dày đặc phía trên lộ ra gương mặt non nớt nhưng thanh tú của Trâu Quân, “Chị đến đây làm gì thế?”
“Hái hoa.” Hướng Viễn sợ Diệp Linh đợi lâu, nói vắn tắt chỉ vào đóa đỗ quyên dại, bảo với Trâu Quân. Cô quay đầu nhìn, Diệp Linh đã thong thả dạo bộ một mình cách xa đến hơn mười mấy mét.
“Chị thích cái này à?” Trâu Quân ngạc nhiên nhìn Hướng Viễn, “Đừng, đừng, cỏ ở đây trơn trượt lắm, chị đừng trèo lên, em hái cho.” Cậu ló người ra hái hoa xuống một cách dễ dàng, những giọt mồ hôi trên trán cũng lấp lánh như đôi mắt cậu.
Hướng Viễn đưa tay ra đón lấy cành hoa Trâu Quân đưa, vừa quay lại đã nhìn thấy Diệp Linh váy trắng đang đứng lặng lẽ bên hồ, cúi đầu như đang nghĩ ngợi gì đó, sau đó đột ngột nhảy xuống, rồi biến mất không một tiếng động giữa làn nước đầm.
Chỉ trong một tích tắc, Diệp Linh đã mất hút giữa đầm nước sâu. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nếu không phải mặt nước đang gợn lên những đợt sóng, Hướng Viễn còn ngỡ mình đang gặp ảo giác trong buổi chiều nắng này. Bản năng phản xạ trong thoáng chốc đã khiến Hướng Viễn chạy như bay đến bên bờ đầm, vừa định nhảy xuống để cứu thì một cảnh tượng vụt qua thật nhanh trước mắt: Hướng Dĩ căng phềnh những nước đang nổi lờ đờ giữa mặt đầm, gương mặt nhỏ nhắn sưng phồng biến dạng, tím ngắt không một chút sinh khí nào.
Hướng Viễn run lên rất khẽ. Thế giới này tại sao lại kỳ quặc như thế? Có vô số người – như mẹ cô, như Hướng Dĩ, như rất nhiều những người dân vô danh bần cùng như kiến cỏ khác, rõ ràng là rất vất vả đau khổ, nhưng vẫn vật lộn chống cự để tiếp tục được sống, nhưng rồi cũng đành bất lực. Thế mà cô gái tên Diệp Linh này, tuổi còn trẻ, lại xinh xắn, phục trang tinh tế, rõ ràng là cuộc sống rất khá giả, cô ta sống còn tốt hơn những người khác gấp trăm lần, nhưng lại tự nguyện tìm đến cái chết. Thật mỉa mai thay!
Thiện cảm của sự gặp gỡ vô tình mà Hướng Viễn dành cho Diệp Linh thoáng chốc bay biến mất, cô căm ghét những người khinh thường mạng sống của bản thân, thậm chí còn đem cái chết ra để trù tính, loại người này nhu nhược, hèn hạ, bất lực, không đáng được thông cảm. Cô nghĩ, nếu cô gái tên Diệp Linh này đã muốn chết như thế, mình việc gì phải ngăn cản? Chẳng thà để cho cô ta được toại nguyện. Cô đờ đẫn nhìn sóng nước trên mặt đầm mỗi lúc mỗi tĩnh lặng, cho đến khi nghe thấy âm thanh lăn vèo vèo xuống triền dốc gần đó ở phía sau lưng. Rất nhanh, Trâu Quân với chiếc quần bị cào rách mấy đường, trên đùi đầy những vết máu do bị cỏ nhọn đâm vào, thở hổn hển chạy đến bên cạnh cô.
“Chị Hướng Viễn, lúc nãy… lúc nãy chị ấy…” Trâu Quân rõ ràng cũng đã nhìn thấy cảnh Diệp Linh trầm mình khi còn đang vắt vẻo ở lưng chừng sườn núi. Bình thường cậu vẫn trèo cây leo núi nhanh nhẹn linh hoạt như một chú khỉ, chỉ do khi nãy quá hoảng hốt nên mới hụt chân lăn lông lốc xuống dưới. Cậu cuống quýt chạy đến bên Hướng Viễn, nhưng lại bị nét hằn học và thản nhiên thoáng qua trên mặt cô làm giật mình một phen.
Trâu Quân đang vội cứu người, lúc cấp bách quá cũng không nói được gì, lại thấy xung quanh chẳng có một ai, thế là cậu nghiến răng, kéo lê m