Cổng viện vào ban đêm cũng không có nhiều người qua lại.
Anh bước nhanh ra khỏi thang máy, liền thấy xa xa bóng dáng ba người đứng lặng trước cổng.
Tiểu Cố cao nhất, quần áo bác sĩ màu trắng cũng dễ thấy nhất. u Dương Đông Tây tóc màu cam, ở trong bóng đêm cũng giống như cái đèn tín hiệu, nhưng mà ánh mắt anh ngay khắc đầu tiên lại chỉ nhìn thấy người không cao không thấp đứng giữa bọn họ, người có mái tóc đen buộc lại. Từ khoảng khắc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô.
Anh nhanh chóng bước qua.
Trên tay cô quấn một lớp băng gạc rất dày, sắc mặt hơi tái đi.
Dường như có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng mà lại không biết rốt cuộc nên hỏi cái gì.
Một bước hai bước ba bước........
"Vết thương thế nào?" Vấn đề này rất ngu xuẩn, quấn nhiều băng gạc như vậy vẫn mơ hồ thấy màu đỏ máu, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Bốn bước năm bước sáu bước...........
"Có đau không?" Vấn đề này lại càng ngu xuẩn hơn, muốn biết có đau không tự mình cắt thử thì biết.
Bảy bước tám bước chín bước.......
"Sao lại làm như thế?" Đúng, vấn đề này coi như có chút đầu óc, nhưng mà giải thích rất tốn thời gian, mà dáng vẻ của cô hình như rất cần nghỉ ngơi.
Mười bước mười một bước mười hai bước. . . . . .
Các vấn đề liên tiếp lóe lên trong đầu anh, nhưng mà đến lúc người thật sự đứng ở trước mặt cô, gần gũi như vậy nhìn sắc mặt cô mất đi vẻ hồng hào, nhìn tay cô quấn lớp băng gạc dày, tất cả những gì muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, chỉ cảm thấy một sợi dây nhỏ cuốn lấy trái tim anh, kéo một chút kéo một chút là đau đớn đến không thở nổi.
"Hi!" Cô chớp chớp mắt, thấy anh không nói gì, liền giơ tay lên học Dr.Slump [35] chào hỏi trước.
Yết hầu anh giật giật, nghĩ muốn đè nén sự buồn rầu đang nảy lên trong ngực, mà không sao làm được.
"Từ Nam Kinh trở về lúc nào vậy?"
"..........Vừa xong." Anh mơ hồ trả lời.
"Yên tâm yên tâm, tôi đã giúp anh trai anh thuyết phục rồi." Cô vỗ vỗ ngực, rất có tư thế của một lão tướng lão luyện ra trận, nhưng mà ngay lập tức nhận được ánh mắt hình viên đạn của Tiểu Cố, ngoan ngoãn bỏ tay xuống.
"Sao lại thành thế này?" Ánh mắt anh lướt xuống tay của cô.
"Cái này a, ban nãy cùng học trò của anh trai anh gọt táo ăn, không cẩn thẩn thành thế này, rất thần kỳ." Cô lại nở nụ cười vô lại.
Ánh mắt anh trầm xuống. Mấy câu nói này, ai tin? Nhưng mà đợi sau này có thời gian anh sẽ làm rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì.
"Xe tới rồi." Tiểu Cố ôm vai cô, dẫn cô đến Taxi vừa dừng lại bên cạnh bọn họ.
"Tôi đi trước đây." Cô đưa tay lên lần lượt giật giật ngón tay, "Bye."
Trong thân thể không hiểu từ đâu bất ngờ có một dòng cảm xúc buồn phiền khó chịu chảy đến, anh không có cách nào nghiên cứu phân tích, chỉ là bất giác bước từng bước tới trước, giữ thân thể đang sải bước tới Taxi kia lại: "Không bằng để tôi đưa cô về?"
"Cái gì?" Lục Phồn Tinh hơi bất ngờ.
"Để cho Tây Tây đưa cô ấy về, tôi có chuyện muốn nói với anh." Tiểu Cố kéo cái tay ngăn cản cô của anh ra, nhét Lục Phồn Tinh vào trong taxi, đóng cửa lại.
"Có chuyện gì?" Anh nhìn xe taxi đang đi xa dần, mặc dù thấy trong cơ thể vô cùng nặng nề, lời nói ra vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ.
"Tinh Tinh có chứng uất ức."
"Cái gì?" Anh chấn động, đột ngột quay đầu lại.
Vẻ mặt Tiểu Cố rất nghiêm túc: "Cho nên nếu không thể cho cô ấy cảm giác an toàn, đừng có tùy tiện trêu trọc cô ấy."
~~~~
Ban đêm, trong xe , trên đường.
--------Tinh Tinh có chứng uất ức. Cái chết với cô ấy mà nói, là một loại hạnh phúc.
Cho nên lần trước cô ấy kéo cô gái kia đi cũng không phải muốn thuyết phục, sự liều mạng đó thật ra chính là muốn chết ? Lần này, chỉ sợ cũng như vậy.
--------Lúc tôi gặp Tinh Tinh, cô ấy đã chịu đói nhiều ngày, đang ăn xin. Cô ấy không có người thân, không có tiền bạc không có giấy chứng nhận sức khỏe, bằng tốt nghiệp đại học cũng không lấy được, tìm không được việc, chỉ còn cách đi ăn xin. Chúng ta có lẽ rất khó tưởng tưởng được, đến tột cùng phải đói tới mức nào, mới có thể từ bỏ tôn nghiêm của mình mà đi ăn xin.
Cho nên mỗi lần Tiểu Cố nghe thấy Tinh Tinh gọi mình là ăn xin mới tức giận như vậy, bởi vì đoạn quá khứ kia, đối với cô ấy mà nói, là tai họa, Tiểu Cố hy vọng cô có thể quên đi. Anh cũng rất hy vọng.
-------cái di động rách nát kia là của một người bạn đã mất để lại cho cô ấy, hình như nó làm cho cô ấy bận bịu giúp đỡ người đó, cho nên cô ấy mới có lý do sống tới giờ. Nếu một ngày nào đó anh không thấy di động của cô ấy, vậy phải cẩn thận. Sao? Chẳng lẽ anh không phát hiện cô ấy sống như là mỗi ngày đều là ngày cuối cùng mình còn sống trên đời sao?
Anh thật sự không hề phát hiện. Chỉ biết cô muốn làm gì lập tức sẽ làm ngay, dường như sợ sẽ không kịp vậy. Ở Phượng Hoàng cũng vậy, đi Thượng Hải cũng vậy.
Cô gái thẳng thắn từng làm cho anh vô cùng hâm mộ đến tột cùng là người như thế nào?
Ngực Lôi Húc Minh bỗng chốc giống như bị lôi kéo thít chặt lại.
-------cho nên nếu không thể cho cô ấy cảm giác an toàn, đừng tùy tiện trêu trọc cô ấy.
Mẹ nó, chỉ là bạn bè mà thôi, trêu trọc cái gì chứ?
Anh khó chịu đấm xuống tay lái.
Thật sự chỉ là bạn bè thôi sao? Trong lòng có giọng nói vang lên rất rõ ràng. Nếu chỉ là bạn bè, vậy ngươi buồn bực cái gì chứ,lúc thấy Tiểu Cố ôm cô, tức giận cái gì chứ?
Anh thích hơn người! Anh biết cảm giác thực sự thích một người là như thế nào!
Phải, phải là khi không gặp được cô ấy thì muốn gặp cô ấy, khi gặp rồi vẫn cảm thấy nhìn không đủ, ở bên cô ấy, tim sẽ không kìm chế được mà đập nhanh hơn.
Mà đối với Lục Phồn Tinh, lúc không gặp được muốn gặp, có.
Gặp rồi vẫn cảm thấy nhìn không đủ, không có.
Tim đập nhanh hơn, không có.
Ở bên cô ấy, chỉ là......... chỉ là cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến mức không muốn rời đi mà thôi.
Nhưng mà hôm nay sao lại thành như vậy?
Trong nháy mắt khi nghe thấy cô bị thương, cái cảm giác như sóng lớn dâng trào kia là vì cái gì? Cái cảm xúc hỗn loạn mất bình tĩnh kia là vì cái gì? Khoảng khắc đó chỉ có câu hỏi "Vì sao cô lại bị thương" không ngừng khuếch chương trong đầu óc anh, chiếm giữ mọi cảm xúc của anh, lại là vì sao?
Vì sao mình lại trở lên phiền muộn như thế?
Di động rung hồi lâu cuối cùng cũng lấy được sự chú ý của anh.
Tùy tay nhét tai nghe điên thoại màu lam vào trong tai, ấn nút trả lời, trầm thấp nói: "A lô."
"A lô?" Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ quen thuộc.
Xe vội vàng thắng lại, giọng nói anh căng thẳng: "Làm sao vậy? Miệng vết thương có vấn đề gì? Hay là Taxi có vấn đề gì? Đều tại tôi, lúc nãy nên kiên quyết đưa cô về. Bây giờ đang ở đâu?"
"........." Đầu dây bên kia hình như bị dọa rồi, nhất thời nói không nên lời, "Lôi, anh không phải nhận nhầm ai rồi chứ?"
Anh bị một cái chùy lớn vô hình tàn nhẫn đánh một cái, đầu óc nháy mắt trống rỗng, không nghĩ được cái gì.
Phồn Tinh sẽ không gọi anh như thế, gọi anh như này chỉ có một người mà thôi. Người kia từng làm anh yêu thật sâu suốt năm năm, người kia từng làm anh nhớ thương tới mức tưởng như cả đời sẽ không quên được.
Nhưng mà mình đã bao nhiêu lâu không nghĩ về cô? Vì sao đã lâu như vậy rồi mà không hề nghĩ tới cô? Thậm chí khi nhận điện thoại nghe giọng nói ấy cũng không hề nhớ tới cô.
" A lô, A lô, A lô? Làm sao vậy? Lôi, anh còn đó không?"
Anh lấy lại bình tĩnh: "Ừ."
"Tháng sau em kết hôn, anh có rảnh không?"
"Có a." Anh cười yếu ớt, biết không phải Phồn Tinh gặp chuyện không may khiến anh nhẹ nhàng thở ra, cô kết hôn cũng không gợi lên cho anh chút cảm giác nào, "Nhưng mà làm gì có ai muốn phát thiếp mời lại hỏi người khác có rảnh không, hay định ai đến được thì mới phát thiếp mời, ai không đến đành phải tự nhận mình xui xẻo thôi."
"Ai nha, học theo anh, hỏi trước rõ ràng, đỡ lãng phí tiền thiếp mời." Cô sang sảng cười nói.
Anh cười một tiếng.
"Đến lúc đó em bảo Tô mang thiếp mời đến cho anh."
"Được." Anh sau khi nói tạm biệt với cô, cất tai nghe, cũng không vội vàng khởi động xe, hạ kính, để cho khí lạnh tràn vào trong xe, làm lạnh đầu óc rối loạn của anh.
Anh nhắm mắt rồi mở ra, ánh mắt trấn tĩnh hơn nhiều.
Phồn Tinh. Phồn , Tinh.
Nhớ kỹ tên cô như vậy, tim đập vẫn bình thường như cũ, chỉ là nơi gần sát ngực không rõ có cái gì nóng lên, tại nơi ban đêm lạnh lẽo này lại đặc biệt ấm áp.
Khi xưa thích người kia, trái tim vẫn trống rỗng, cho nên sau khi liếc mắt một cái , đã bị đánh gục, trong lòng trong mắt đều là cô ấy, không có chỗ cho những người khác. Yêu rất mãnh liệt, vì thế rất dễ dàng hiểu được mình thích cô ấy.
Phồn Tinh thì khác.
Phồn Tinh từng chút từng chút thấm vào tim anh, từng chút từng chút dồn cái người vốn ở trong đó ra ngoài.
Lặng yên không tiếng động, khiến cho anh không biết mình đã thích cô từ bao giờ.
Con đường tình yêu này, rất nhiều lúc không có xe tốc hành, có lẽ vào cái ngày gặp cô ở bến xe, cũng là lúc anh cần phải thay đổi đón chuyến xe thong dong chậm rãi.
Trong lúc giật mình, lại nhớ tới những ngày tháng đẹp đẽ ở Phượng Hoàng.
~~~~
Đi ra từ công ty cung cấp thực phẩm, một mái đầu hơi trướng mắt thu hút tầm mắt của Lôi Húc Minh, liếc mắt một cái anh đã nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực bên kia đường.
Dạo này cứ hay gặp gỡ một cách quỷ dị như này.
Vốn còn đang nhồi đầy đầu số má, thoáng cái đầu óc liền trở lên nhàn nhã thoải mái, khiến anh bất giác mỉm cười, hai tay theo thói quen đút vào túi quần, dựa lưng vào tường, đầu hơi cúi về phía trước quan sát xem cô đang làm gì.
Mọi người ai ai cũng vội vàng qua đường, thỉnh thoảng có một hai ánh mắt lướt qua anh, nhưng cũng không có ai thật sự để ý.
Cô mặc một cái áo bông đỏ kiểu Trung Quốc đầy túi phồng lên, mái tóc thật dài vẫn buộc thành hai bím---- thật ra tóc của cô rất mềm, ngày trước để buộc thành hai cái bím tóc vểnh lên bướng bỉnh kia chắc phải dùng không ít keo vuốt----lưng vẫn là cái túi lớn siêu cấp vô địch vũ trụ kia, mấy thứ đó đều coi như bình thường, toàn thân trên dưới khoa trương nhất có lẽ là cái mũ con thỏ đội trên đầu cô, hai cái tai thỏ thật dài thõng xuống sau đầu cô, cùng với động tác nhảy qua nhảy lại trước tủ kính nhà người ta của cô, đúng là rất đáng yêu, chỉ là hình như cô đã sớm quên tuy rằng dáng vẻ mình nhìn như học sinh nhưng thực ra đã gần 30 tuổi rồi.
Dường như cô mỗi năm đều dần dần ngừng trưởng thành, giống như Peter Pan vậy.
Ngày đó, sau khi nhận ra người mình thật sự yêu là ai, anh đã đi tìm gặp người đầu tiên mình yêu kia.
"Sao tự nhiên lại mời em ăn cơm?"
"Muốn mời người khác ăn cơm còn phải tìm lý do sao?" Anh nhìn lại cô. Tóc của cô vẫn để qua bả vai như trước, tùy ý cười rộ lên, vẫn giống hệt như trước kia, không có gì khác biệt.
"Làm gì mà nhìn chằm chằm em như vậy?" Cô sờ sờ mặt, "Cảnh cáo anh, không được phép nói đến nếp nhăn linh tinh."
Anh nở nụ cười , hơi nghiêng người về phía trước, đưa thực đơn qua: "Gọi món đi."
"A." Cô cầm lấy, vùi đầu vào nghiên cứu.
Anh lẳng lặng nhìn cô.
Thật sự, cô không thay đổi chút nào. Anh biết.
Người thay đổi là anh. Là trái tim của anh.
Người ngồi trước mặt anh đây vẫn là người con gái trước kia, nh