"Thật khó quá, nhà hàng của anh không bằng anh giới thiệu....." Cô ngẩng đầu khỏi tờ thực đơn, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt anh, "Sao lại nhìn em như vậy? Này, đừng nói với em là anh đã thầm yêu em rất lâu rồi nha."
Anh đưa thực đơn cho người phục vụ vẫn đợi bên cạnh: "Bảo nhà bếp làm hai phần đồ ăn cá nhân mang lên, làm nhanh một chút." Sau đó chăm chú nhìn cô, không hề mở miệng nói chuyện, đến tận lúc cô gần như mất hết kiên nhẫn, mới chậm rãi lên tiếng: "Em nói đúng rồi."
"Cái gì?" Cô ngẩn người.
"Anh thầm yêu em rất lâu rồi." Anh dường như hoàn toàn không biết mình vừa ném quả bom như thế nào.
Cô bứt rứt đứng dậy: "Lôi.........Em, em luôn coi anh là bạn tốt.......Em, cuối tuần sau em sẽ kết hôn.......Anh cũng biết......Thật xin lỗi......."
"Từng." Anh lành lạnh bỏ thêm một chữ, thêm vào đó là một nụ cười bỡn cợt.
"Cái gì?!" Cô lại ngẩn người, nhìn như sắp phát điên, "Anh đùa giỡn em?!"
"Không phải." Anh rũ mắt nhìn chén trà trong tay cười: "Anh từng thầm yêu em, rất lâu, lâu đến mức anh tưởng rằng nó sẽ kéo dài đến lúc sinh mệnh của anh kết thúc."
Cô buông chén trà xuống, có chút hốt hoảng: "Thật xin lỗi....."
"Không cần phải xin lỗi." Anh cười cười.
"Cho nên......" Cô nhìn nụ cười thanh thản của anh, biết rằng những lời anh nói đều là thật, cố đoán dụng ý của anh, "Anh bây giờ đã tìm được một nửa của mình rồi?"
Tầm mắt anh dừng trên người cô, lại giống như không hề nhìn cô: "Từng có lúc cứ nhìn em như bây giờ sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, mong rằng cứ mãi mãi như thế, đến năm tháng cuối cùng. Bây giờ....."
"Bây giờ như thế nào?" Cô mỉm cười đón nhận ánh mắt dịu dàng xuyên thấu của anh, tiếp lời anh nói.
Bây giờ?
Bây giờ, anh chỉ nhìn thấy bóng dáng kia, muốn đem cô in thật sâu vào sinh mệnh của mình.
Trái tim anh rất nhỏ, không thể cùng một lúc chứa được hai người, cho nên nhất định phải kết thúc một đoạn tình cảm trước kia.
Anh cáo biệt với người kia, đem tất cả chuyện xưa nói hết một lần, không có tiếc nuối.
Từ nay về sau, tất cả tình cảm của anh, sinh mệnh của anh đều thuộc về anh, chờ một ngày cô quay đầu lại, chờ một ngày cô nhìn thấy anh.
~~~~
Ngươi không đáng yêu bằng ta, ngươi không đáng yêu bằng ta.
Lục Phồn Tinh nhàm chán đùa giỡn trước tủ kính nhảy tới nhảy lui khiêu khích một con thỏ, còn thường thường bĩu môi làm mặt quỷ. Chính là đại gia thỏ thật ương ngạnh, cô nhảy nửa ngày cũng không thèm để ý đến cô.
Nhưng mà nếu nó để ý đến cô, cô chắc là bị dọa chạy mất dép đi?
Lục Phồn Tinh vuốt cằm tưởng tượng cảnh tượng kia, bật cười hắc hắc. Cô vừa hoàn thành một bản thiết kế, nên muốn đi mua vài thứ linh tinh tự khao chính mình.
Luôn cảm thấy có tầm mắt dính lấy người mình, là lạ. Giác quan thứ sáu của cô từ trước tới nay không linh nghiệm, nhưng mà đây là cảm giác của cô.
Cô bỗng nhiên quay đầu, cái tai thỏ cùng mái tóc dài bay lên trong gió, lúc chúng nó một lần nữa rớt xuống người cô, cũng là lúc cô thấy anh.
Anh ở ngay đường đối diện, ánh tà dương lưu luyến trên mái tóc đen, phản chiếu như tơ lụa bóng láng, khuôn mặt thanh tú ẩn sau gọng kính, áo len đen cao cổ tùy ý phối hợp với áo gió màu xanh đen, nghiêng người dựa vào tường , gió thổi tung một góc áo anh , thổi qua nụ cười tủm tỉm của anh.
Trong nháy mắt đó, có cảm giác gì đó tưởng như đã vĩnh viễn bị chôn vùi, nhân lúc cô lơ đãng mà tách ra một khe hở nhỏ bé, thấm ra, thấm ướt khuôn mặt bị gió thổi khô cạn nghiêm trọng.
Khoé miệng còn chưa kịp nhếch lên, ánh mắt đã tràn đầy ý cười ẩm ướt. Từ trước đến nay, cô luôn không e dè thể hiện sự vui vẻ của mình, dù cho chỉ có một chút mà thôi.
"Sao anh lại ở đây?"
"Đi ngang qua." Anh đáp ngắn gọn, đưa tay sờ sờ cái gọng kính màu đen nặng nề không có mắt kính, "Đây là cái gì?"
Cô vội đỡ lấy cái gọng kính không to quá khổ chuẩn bị rơi xuống: "Cosplay a."
"Harry Potter?"
Thật đáng tiếc, giác quan thứ sáu của anh ở phương diện này chưa bao giờ chuẩn xác. Cô trợn trắng mắt phẫn nộ: "Dr Slump đó."
"Ai?"
"Dr Slump cũng không biết, anh có tuổi thơ không a?" Ách, đoạn đối thoại này sao nghe quen vậy, cô theo bản năng tự mình thốt lên: "Tuổi thơ thế nào? Nếu giống cô như thế này, thật xin lỗi, quả thật không có........."
Hai người trăm miệng một lời nói xong, liếc nhìn nhau, cười ha ha.
"Thật là," cô đè ép ý cười, lại trợn trắng mắt, "Đứng trên đường cười như điên, khí chất thục nữ của tôi bị anh làm hỏng hết rồi."
"Thục nữ?" Anh sợ hãi than, sáp lại gần cô, lôi kéo mái tóc trước ngực cô.
"Không được nghịch linh tinh, tôi mà rụng tóc đều là tại anh hết." Cô giật lại mái tóc của mình, người đàn ông này, không biết sao lại thành thế này, sau có một đêm liền trở lên phong lưu phóng khoáng, rõ ràng vẫn là anh ta, lông mi mắt mũi đều không thay đổi gì, nhưng mà cái loại ánh mắt và giọng điệu này, đều trở lên thân thiết hơn nhiều, hại cô thường xuyên hiểu lầm.
Chính là, làm sao có thể? Anh có lẽ chính là người đàn ông khó thay lòng đổi dạ nhất thế giới này đi.
"Không phải cô đang gấp rút hoàn thành thiết kế sao? Sao lại ở chỗ này?" Vài ngày không nhìn thấy cô, người ở Đương Quy nói cô bế quan thiết kế đến trời đất tối tăm mù mịt, không tiếp khách.
"Người ngoài hành tinh bắt cóc tôi, sau khi nghiên cứu xong phát hiện tôi cũng bình thường giống như người trái đất, liền đem tôi thả về đây----ngu ngốc, thật rõ ràng là tôi xuất quan nha." Cô vô cùng đắc ý, nhảy loi choi đến đường cũng bắt đầu lắc lư.
"Luyện thành tuyệt thế thần công?" Anh ở bên phụ hoạ cô, chậm rãi tiêu sái.
"Dốc lòng nghiên cứu ra một quyển hướng dương bảo điển, anh muốn luyện không?" Cô tà nghễ nhìn anh, chợt cười ra tiếng, "Không đúng không đúng, anh luyện đồng tử công thì thích hợp hơn."
"Cười tôi?" giọng điệu anh đầy uy hiếp, cầm khuỷa tay cô kéo cô vào trong lồng ngực mình, lời nói và hơi thở nóng hổi của anh vờn bên tai cô, "Cô , cười , tôi?"
Mặc dù cách tầng tầng quần áo, nhiệt độ cơ thể anh vẫn như cũ vờn trên cái cổ tinh tế trắng nõn của cô, theo nguyên lý truyền nhiệt, mặt cô nóng lên.
Cô hoảng hốt, giãy khỏi sự giam cầm của anh, không xoay người lại, sợ anh thấy khuôn mặt như rặng mây đỏ trên không trung của mình: "Tiếp theo vị lão huynh kia, có muốn cùng tôi đi ngắm hạnh phúc không?"
"Ngắm hạnh phúc?" Hạnh phúc có thể ngắm được sao?
"Phải." Cô gật gật đầu, " Muốn thì đi theo tôi."
Anh nhìn cô chậm rãi chạy nhảy về phía trước, hai cái tai thỏ sau đầu nhẹ nhàng lắc lư, cúi đầu cười cười, nhanh chóng đi theo.
Cô dẫn anh tới một cây cầu, cô ngồi trên lan can, hai chân đung đưa giữa không trung.
"Hạnh phúc ở chỗ nào?" Anh nhìn cô. Cứ cảm thấy câu hỏi này dường như là ở ca khúc nào đó, mùa xuân ở nơi nào a mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở trong tim bạn nhỏ kia.... Lâu lắm rồi, nhớ lầm ca từ không phải lỗi của anh, anh cũng là có tuổi thơ.
"Lập tức có giờ." Cô nhìn về một phương hướng, không yên lòng trả lời.
"Đến rồi đến rồi." Cô chỉ về phía tòa cao ốc gần cây cầu, "Nhìn mau nhìn mau."
Anh theo hướng cô chỉ nhìn qua, cũng không phát hiện ra cái gì kỳ quan thứ tám của thế giới a, cái gì phong cảnh đẹp đẽ và vân vân, chỉ nhìn thấy một cô gái bình thường hơi mập mạp và một người đàn ông tuấn tú mặc quần áo bác sĩ. Người đàn ông gần như dựa hẳn vào cô gái mập mạp, hình như là làm nũng. Cô gái bị anh ta quấn lấy vẻ mặt có chút ảo não, nhưng mà có thể thấy được cũng không phải chán ghét, chỉ là thẹn thùng mà thôi.
"Hạnh phúc đâu?"
"Chính là đó a." Thật sự là thai phàm mắt thường, hạnh phúc cũng không nhìn ra. Cô nhảy khỏi lan can xoay người, phía trước cầu trống trải, có thể nhìn thấy được ráng chiều vô cùng xinh đẹp, "Ráng chiều nơi này vô cùng xinh đẹp."
"Có một thời gian tôi rất thích đến đây ngắm trời chiều. Ngày nào cũng đến, sau đó lại phát hiện mỗi ngày cứ đến thời gian tan tầm, hai người kia sẽ xuất hiện, cảm thấy ngắm nhìn hành động của bọn họ rất vui vẻ, còn hay hơn là ngắm nhìn trời chiều, liền chú ý đến bọn họ. Ngắm suốt một thời gian, mới biết được, cô gái kia làm việc trong tòa cao ốc. Phòng khám đối diện tòa cao ốc chính là của bác sĩ kia, chỉ cách một đoạn đường ngắn như vậy, chính là ngày nào anh ta cũng phải đi đón bà cố của anh ta. Cảm thấy cô gái kia thật là hạnh phúc. Tiếp sau đó, mới nghe nói bác sĩ kia là người mù, để có thể đón cô ấy, phải trả rất nhiều tiền để thuê cửa hàng đối diện kia, lại càng cảm thấy cô ấy đúng là vô cùng hạnh phúc." Cô nhìn về phía xa, mỉm cười, "Nói cho anh biết một bí mật nha, bọn họ với tôi mà nói chính là hạnh phúc của thế gian này, anh với tôi mà nói, chính là hy vọng."
"Hy vọng?" Trái tim anh không khống chế được đập điên cuồng , liệu có phải như những gì anh nghĩ không?
"Đúng , hy vọng." Cô không chú ý tới lời nói của anh có chút khẩn trương, một mạch nói hết, "Trong những người mà tôi gặp, còn sống có lẽ chỉ có anh là một lòng một dạ nhất. Thấy anh, mới cảm thấy , có lẽ thế giới này vẫn còn một tia ánh sáng nhạt." Cô cười, quay lại vỗ vỗ vai anh, hô khẩu hiệu cổ vũ, "Cho nên, anh nhất định phải giữ gìn thật tốt nha, không nên phụ lại sự kì vọng của Đảng và nhân dân."
Trái tim giống như mặt trời lặn cùng nhau rớt xuống, sắc trời tối sầm lại.
Anh nghe cổ họng khô khốc của mình khó khăn lắm mới phát ra âm thanh: "Nếu....."
"Nếu ...... tôi nói........tôi đã thay đổi thì sao....." Anh dựa lưng vào lan can, nghiêng đầu nhìn cô cười khổ.
Cô kinh ngạc đến mức không thể nhúc nhích.
"Nếu, tôi nói người đó là cô thì sao?" Ngay sau đó, anh ném quả bom thứ hai.
~~~~
Màn đêm mở ra. Dùng màu sắc tối tăm vẽ lên khoảng cách giữa anh và cô.
Vì sao có thể nhìn rõ ràng như vậy, mà khoảng cách lại xa xôi như thế?
"Oa ha ha ha ha ha ha ----" Lôi Húc Dương ngồi trên bàn làm việc vô cùng kích động cất giọng cười lớn: "Lão Nhị, mày cũng quá kém đi, oa ha ha ha ha ha ha ha, lần đầu tiên động lòng thổ lộ người ta hoàn toàn nghe không hiểu, lần thứ hai rốt cuộc nói người khác nghe hiểu, cư nhiên dọa người ta chạy mất......"