Mà ngoài cửa sổ, cũng bắt đầu có mưa bụi, kéo dài tinh tế tựa như một màn sương mù, mùi hoa Tử đằng tỏa ra mông lung trong mưa, lặng lẽ ngưng tụ lại thành u sầu trong lòng…
Tuy rằng không còn lên đi thuyền đánh cá, nhưng sáng sớm mỗi ngày, Mộ Dung Vấn Thiên cùng Mộ Dung Vũ Đoạn cả hai vẫn như cũ trời mờ sáng đã rời giường, sớm ra khỏi nhà đến chợ sáng để chọn nguyên liệu tốt nhất cho món kho.
“Đã mua xong rồi?”
“Đúng rồi, chỉ còn lại thịt bò”.
“Như vậy con trước…”
“Đưa cho hai em họ mang mọi thứ về nhà trước” Mộ Dung Vũ Đoạn ung dung bình thản cướp lời. “Cha ở đây chờ lấy thịt bò, còn con muốn đi mua một ít phấn son cho Mặc Nghiễn Tâm.” Mộ Dung Vấn Thiên nở nụ cười, nụ cười tràn đầy vui vẻ, ông vỗ vai con trai.
“Được! Được! Được! Con đi đi!”
Một lát sau, Mộ Dung Vũ Đoạn đứng lặng yên trước cửa Chu phủ, nhíu mi trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên xoay người phóng lên, từ bên hông phóng vào…
“Nguyệt Phong!”
Đang ở trên giường giật mình tỉnh dậy, đột nhiên ngồi dậy, kinh ngạc nhìn người đang đứng ở trước giường.
“Anh họ? Huynh… Huynh sao lại ở đây?”
“Ta muốn nói chuyện với đệ!”
“Nói chuyện?” Mộ Dung Nguyệt Phong nhíu nhíu mày, tiện đà nhìn lại người bên cạnh.
“Yên tâm, ta đã điểm huyệt ngủ của em dâu!”
Hai hàng lông mày của Mộ Dung Nguyệt Phong chợt hạ xuống, xuống giường mặc thêm áo khoác, sau đó đi theo Mộ Dung Vũ Đoạn ra phòng ngoài, hai người ngồi xuống.
“Được rồi, nói đi, huynh rốt cục tới tìm ta làm chi?”
Mộ Dung Vũ Đoạn chăm chú nhìn hắn thật sâu một lát “Chuyện này ta không dám cho cha biết…”
“Rốt cục là chuyện gì?” Mộ Dung Nguyệt Phong ngáp dài, không kiên nhẫn hỏi lại
“Ngươi cùng Thiên Nhận Đường hợp tác muốn cướp lấy tài sản Chu gia…” Mộ Dung Vũ Đoạn cười khổ “Ta sao dám nói cùng cha!”
Đang ngáp một nửa đột nhiên ngừng lại, Mộ Dung Nguyệt Phong kinh hãi nói “Huynh làm sao có thể biết…” Chợt im miệng, vẻ mặt trầm xuống “Huynh nói chuyện này Nhị thúc không biết?”
“Huynh…” Hai tròng mắt âm trầm gian trá, Mộ Dung Nguyệt Phong chậm rãi hỏi lại “Xác định là nhị thúc không biết sao?”
“Nếu như cha biết, người đã sớm tới tìm đệ rồi!”
“Đúng không?” Tốt lắm nếu anh họ không nói cho Nhị thúc biết, chắc chắn cũng không có nói cho những người khác, nói cách khác chỉ có một mình anh họ biết chuyện này.
Đáy mắt hiện lên vẻ âm ngoan tàn độc, Mộ Dung Nguyệt Phong đột nhiên đứng dậy rót một ly trà cho Mộ Dung Vũ Đoạn, sau làm như không có việc gì ngồi xuống chỗ cũ “Như vậy Nhị thúc có biết huynh tìm đến ta không?”
“Nếu ta đã không dám nói cho cha biết chuyện này, ta làm sao có thể nói cho cha biết ta đến tìm đệ chứ?”
Tốt lắm, không có ai biết anh họ đến tìm hắn, sự việc sẽ có thể dễ dàng giải quyết.
“Cho nên huynh tìm ta là muốn nói cho ta biết là ta sai lầm rồi?”
“Đệ đã sai lầm rồi”
“Nhưng huynh cũng biết vì sao ta lại làm như vậy?”
“Mặc kệ lý do ra sao, đệ đều đã sai lầm rồi!”
“Ta là vì Mộ Dung gia thôi!” Mộ Dung Nguyệt Phong oán hận giải thích cho bản thân.
“Đó chỉ là do đệ ngụy biện” Mộ Dung Vũ Đoạn trầm trọng nói “Sự thật là đệ tham lam danh lợi, bắt đầu cũng không có gì đáng trách chỉ cần đệ muốn thì có thể giúp đệ tiến thân. Nhưng mà đệ lại cố tình không đi theo đường ngay, không từ thủ đoạn mưu đoạt tài sản của người khác, Nguyệt Phong đệ muốn hại người sẽ dẫn đến hại mình đó!”
“Mặc kệ anh họ có nói như thế nào, ta thực sự là vì Mộ Dung gia” Mộ Dung Nguyệt Phong kiêu ngạo ưỡn cao ngực “Chờ ta nắm được tài sản của Chu gia, ta sẽ nghĩ cách chuộc lại hết đồ ông nội bán đi, đây là việc ông nội, cha cùng Nhị thúc sớm nên làm, nếu bọn họ không làm được, thì hãy để ta làm đi!”
“Tạm thời không cần biết suy nghĩ của đệ có đúng hay không, đệ không nên âm mưu đoạt tài sản của Chu gia!”
“Đây là biện pháp nhanh nhất!”
“Đệ không nên hại người.”
“Lão Chu cũng không phải là loại người tốt” Mộ Dung Nguyệt Phong cười lạnh “Nói cho huynh biết, hắn là người lòng dạ hiểm độc, đã làm không thiếu chuyện thương thiên hại lý, đây cũng là báo ứng của hắn!”
“Không cần biết như thế nào, hại người là không đúng!” Mộ Dung Vũ Đoạn nghiêm túc kiên trì nói.
“Huynh…” Mộ Dung Nguyệt Phong như muốn chửi ầm lên, nhưng lại chuyển mắt nuốt lại “Huynh rốt cục muốn ta làm như thế nào?
“Đem tài sản của Chu gia trả lại cho con trai của Chu viên ngoại.”
“Nếu ta nói ta làm không được?”
“Như vậy ta sẽ đến quan phủ tố cáo âm mưu của đệ” Mộ Dung Vũ Đoạn dừng một lúc “Ta biết đệ không chỉ tham tiền bạc của Chu gia, lại càng mơ ước mối quan hệ giữa Chu gia với quan phủ, loại quan hệ này không phải nhân vật giang hồ bình thường có thể có được, đệ cho rằng dựa vào các thế lực đặc biệt để làm cho người trong võ lâm hướng về phía đệ cúi đầu, xưng thần với đệ sao? Nói như vậy Thiên Nhận Đường cũng là có mục đích này mới cùng đệ hợp tác cướp của Chu gia, cho nên…”
Hắn kiên định nhìn Mộ Dung Nguyệt Phong “Một khi ta đến quan phủ tố giác, cho dù không có đủ chứng cứ xác thực chứng minh tất cả chuyện này đều là âm mưu của đệ, nhưng nếu xuất hiện việc này, Chu gia sẽ mất đi tư cách mang cống phẩm, đến lúc đó mối quan hệ đặc biệt cùng quan phủ cũng sẽ mất đi, bởi vậy…”
“Đủ rồi!” Mộ Dung Nguyệt Phong trên mặt không có chút biểu tình “Ta biết ý của huynh, không cần biết như thế nào, huynh chính là không thể buông tha cho ta, cho dù là vì Mộ Dung gia??”
“Sai là sai, đệ không thể dùng bất kỳ lý do nào để tự bào chữa!”
“Nhưng ta là em họ của huynh mà!”
“Nguyệt Phong…”
Mắt thấy vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng kiên quyết của Mộ Dung Vũ Đoạn, Mộ Dung Nguyệt Phong im lặng không biết nói gì, khép mắt suy nghĩ sâu xa một hồi lâu, rốt cục thở dài thật mạnh.
“Quên đi, việc gì đến sẽ đến!”
Đôi mắt Mộ Dung Vũ Đoạn kinh ngạc vui sướng phát sáng lên “Nguyệt Phong?”
Mộ Dung Nguyệt Phong nhún nhún vai “Huynh muốn ta đem tài sản của Chu gia trả lại cho anh vợ thì ta sẽ trả lại cho hắn, vậy được chưa?”
“Thật tốt quá!” Mộ Dung Vũ Đoạn vui mừng gật đầu.
“Như vậy…” Mộ Dung Vũ Phong lại đi rót ly trà, hướng Mộ Dung Vũ Đoạn nâng chén “Lấy trà thay rượu, cám ơn anh họ đã giúp ta tỉnh ngộ, ta mới có thể kịp thời dừng lại trước bờ vực!”
Ngữ khí của hắn lộ ra có chút ít trào phúng, nhưng Mộ Dung Vũ Đoạn thật sự rất cao hứng, cho nên không cảm nhận được.
“Chúng ta là anh em, đây là việc ta phải làm!” Mộ Dung Vũ Đoạn cũng cầm lên ly trà Mộ Dung Nguyệt Phong rót cho hắn, hai người kính lẫn nhau, sau đó một chén uống cạn. Rồi sau đó, hai người lại trò chuyện vài câu về tình hình gia đình của nhau, rồi Mộ Dung Vũ Đoạn cảm thấy thời gian đã muộn, sợ người nhà sẽ lo lắng, đang muốn đứng dậy cáo từ thì lại cảm thấy chóng mặt, vừa đứng lên khỏi ghế thì lại ngã trở về, càng lúc càng chóng mặt, hắn cảm thấy rất hoang mang.
“Ta sao lại…”
“Anh họ, thật xin lỗi, đây là do ngươi tự chuốc lấy!”
“Sao?”
********************
“Kỳ lạ, Vũ Đoạn tại sao lại còn chưa trở về?” Mộ Dung Vấn Thiên nghi hoặc lầu bầu, đi về phía trước thăm dò chung quanh một chút, lại đi ra cửa sau phòng bếp hét với qua “Cầm Nương, Vũ Đoạn đã về chưa?”
“Chưa!” Đỗ Cầm Nương trả lời, ở trong phòng đi ra ”Rốt cuộc thằng bé này đi đâu thế?”
Mộ Dung Vấn Thiên nhìn Mặc Nghiễn Tâm xuất hiện ở phía sau Đỗ Cầm Nương, ánh mắt lại lộ ra ý cười trêu chọc
“Nó nói muốn đi mua ít son phấn cho Mặc Nghiễn Tâm, ai ngờ mua đến bây giờ, cửa hàng đã sắp đóng cửa vẫn chưa quay lại”
“Có lẽ là nó muốn cẩn thận chọn lựa.”
“Chọn lựa kỹ như thế nào thì cũng không có khả năng chọn đến giờ này nha! Đã qua hai canh giờ rồi!”
“Nói cũng đúng, có lẽ là…” Đỗ Cầm Nương đang muốn nói ra thêm phỏng đoán khác…
“Cô…Dượng! Dượng!” Hốt ha hốt hoảng, nghiêng ngả lảo đảo, Đỗ Khiếu Vân từ quán cơm chạy vào trong kêu thảm thiết “Đã trở lại, đã trở lại, người trong thôn đã đưa đại ca trở lại, nhưng… nhưng… Biểu ca không bình thường!”
Ngừng một chút, bóng dáng Mộ Dung Vấn Thiên biến mất, Đỗ Cầm Nương cũng vội vàng quýnh lên chạy ra…
“Tôi ở trong thành trở về, thấy hắn đứng ở ven đường một mình, nên đem hắn trở về quán cơm” Bá bá A Kiến giải thích xong liền rời đi. Mộ Dung Vấn Thiên nhìn chằm chằm Mộ Dung Vũ Đoạn, sắc mặt nghiêm trọng, một câu cũng không nói, Đỗ Cầm Nương cũng không biết làm sao đi vòng quanh con trai.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Vũ nhi bị làm sao vậy?”
Chỉ thấy Mộ Dung Vũ Đoạn đứng thẳng tắp, trên người mặc dù có chút bẩn thỉu, nhưng một chút vết thương cũng không có, không thích hợp nhất là vẻ mặt của hắn, không, hắn hoàn toàn là không có chút cảm xúc nào, trên mặt chỉ là vô hồn, đôi mắt trống rỗng, chỉ có hư vô, thật giống như ngây ngốc choáng váng… Không, không đúng! So với ngu dại cũng không được, sự ngu dại ít nhất còn có bộ dáng ngu ngốc, nhưng bộ dáng hắn hoàn toàn là gì cũng không có, giống như là mất hồn mất phách…
“Tang hồn đan! Tang hồn đan của Đường Môn!” Mộ Dung Vấn Thiên rốt cục cũng mở miệng.
“Ta cũng không biết nó sao lại gặp phải Đường Môn, nhưng…” Mộ Dung Vấn Thiên dứt khoát nhìn về phía thê tử “Ta đây liền đi đến Đường Môn tìm giải dược!!”
“Bọn họ sẽ cho sao?”
“Sẽ không, nhưng Đường Môn thiếu cha một món nợ ân tình, bọn họ không thể không cho!”
“Vậy chàng mau đi đi!”
“Ta sẽ mang hết toàn lực chạy đi, nhanh nhất là bảy ngày, chậm nhất là mười ngày sẽ trở về, trong lúc này…” Ánh mắt cảnh cáo liền đảo qua thê tử, con gái, cháu của vợ, Mộ Dung Vấn Thiên thận trọng nói “Cửa hàng nên đóng cửa, không được mở cửa buôn bán, bảo vệ tốt cho Vũ Đoạn cùng chính mình!”
Mặt Đỗ Cầm Nương nghiêm túc
“Vâng!”
Rồi sau đó, Mộ Dung Vấn Thiên không hề lãng phí thời gian, phi thân rời đi, nháy mắt bóng dáng liền biến mất. Vì thế, Đỗ Cầm Nương cố gắng phấn chấn tinh thần, quay đầu bắt đầu ra lệnh “Khiếu Vân, đi viết bảng dán trước cửa hàng, nói chúng ta có việc ngừng kinh doanh một tháng.”
“Vâng, thưa bác!”
“Tuyết nhi cùng Khiếu Phong hai người đem những gì có thể ăn được từ cửa hàng mang hết vào nhà chúng ta, cho đến trước khi cha con trở về, chúng ta phải dựa vào đó mà sống!”
“Vâng, nương!”
Cuối cùng, Đỗ Cầm Nương hướng về phía Mặc Nghiễn Tâm đang ôm con “Mặc Nghiễn Tâm, con thì chuyên tâm chăm sóc đứa nhỏ…” Nói còn chưa xong, đứa nhỏ đã được đặt vào trong lòng bà, bà giật mình ngạc nhiên nhìn con trai bị con dâu kéo đi “À, được rồi, đứa nhỏ ta sẽ chăm sóc, Vũ Nhi liền giao cho con!”
Bà thở dài, nhìn xem đứa nhỏ trong lòng, đang an ổn ngọt ngào ngủ say, mà cha hắn lại…
Cứ tưởng rằng cực khổ đã qua đi, tìm ra được con đường mới, lại vô duyên vô cớ xảy ra tai hoạ, chẳng lẽ Mộ Dung Gia quả thực không thể thoát khỏi bất hạnh cứ dây dưa sao?
Để chăm sóc một người ngoại trừ tự mình hô hấp, cơm phải đưa đến trong miệng hắn hắn sẽ ăn, sẽ nuốt, ngay cả đại tiểu tiện cũng không thể làm, căn bản là không hề có năng l