” Hai mắt đảo quanh trái phải, bắt đầu muốn tìm cái gì để trút hết giận, nhưng là nhìn tới nhìn lui chỉ thấy có một “Phương tiện” duy nhất đứng trước mặt ông là thê tử của ông…
Quên đi!
“Hắn căn bản luôn có ý nghĩ kỳ lạ!”
“Vậy đại tẩu nói như thế nào?” Đỗ Cầm Nương nhíu mày lại hỏi
“Đại tẩu, bà ấy…” Mộ Dung Vấn Thiên thiếu chút nữa lại rống lên, dừng lại, hít sâu vào mấy hơi thở, miễn cưỡng kìm chế to giọng “Đưa ra bằng chứng ở riêng, muốn ta mặc kệ chuyện nhà của bà ấy!”
Đỗ Cầm Nương trầm mặc trong chốc lát, thở dài.
“Vậy chàng cũng đừng xen vào chuyện nhà của bà ấy nữa đi!”
“Nhưng…”
“Chàng cũng không quản được mà!”
“Nhưng…”
“Cha, con biết là người đang lo lắng chuyện gì, nhưng…” Mộ Dung Vũ Đoạn lẳng lặng nói vào “Cha cũng biết rất rõ ràng, chuyện liên quan đến bá mẫu, chúng ta cũng không có biện pháp!”
Mộ Dung Vấn Thiên im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài thực mạnh “Chuyện xảy ra, nhất định sẽ gặp chuyện không may!”
“Con biết, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể chờ gặp chuyện không may, nếu không…” Mộ Dung Vũ Đoạn cười khổ “Chẳng lẽ cha có thể dùng võ lực cưỡng ép bá mẫu làm theo ý mình sao?”
“Cha…” Một chữ mà thôi, Mộ Dung Vấn Thiên im lặng, bởi vì con trai ông nói rất đúng.
“Ôi, thực sự là…Cứ bình yên sống qua ngày như vậy không phải tốt hơn sao? Đỗ Cầm Nương lắc đầu thở dài “Cưỡng cầu danh lợi thì có ý nghĩa gì đâu?”
“Nương!” Mộ Dung Vũ Đoạn lắc đầu, ý bảo mẹ đừng nói thêm nữa, sau đó hai mắt nhìn hướng về cha hắn.
Từ lúc Mộ Dung Vấn Thiên trở về, Mặc Nghiễn Tâm mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm chính mình, cho đến lúc này, nàng mới lặng lẽ ngước đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo nhìn Mộ Dung Vấn Thiên, lại liếc mắt nhìn trượng phu ở bên cạnh, sau đó mới cùng mọi người cùng nhau ăn cơm.
Hàn ý thấm lạnh, gió đêm lạnh run, mùa đông Tô Châu, vẫn lạnh giống như trước.
Tuy rằng trong lòng đang bối rối, nhưng trong lễ mừng năm mới năm đó bọn họ vẫn tạm thời gác lại phiền não, tận lực làm cho chính mình vui vẻ, Nguyên Tiêu cả nhà kéo nhau vào thành xem náo nhiệt, vui vẻ hạnh phúc vượt qua một năm. Năm sau, việc kinh doanh của quán ăn lại càng thịnh vượng, bởi vì Mặc Nghiễn Tâm dùng bí quyết nấu nên món kho cùng thịt bò hương ngũ vị hương, mùi hương ngọt ngào nồng đậm độc đáo, hương vị thơm ngon vô cùng, ăn nhiều mà không ngán, làm cho người ta cứ ăn một miếng lại một miếng, muốn ngừng mà không được, cảm giác tuyệt vời, chẳng những khách đến cửa đều gọi sẵn hai bàn món kho cùng thịt bò ngũ vị hương, khách mua lấy đem về lại càng ngày càng nhiều, bọn họ căn bản là không thể làm hết việc, đành phải thuê thêm hai tiểu nhị đến giúp đỡ.
Cuối cùng, bọn họ không có thời gian để ra thuyền đánh cá, lập tức tìm người đánh cá khác mua hải sản làm nguyên liệu nấu ăn, mỗi ngày sáng sớm rời giường phải bắt đầu chuẩn bị món kho cùng thịt bò, công việc vô cùng bận rộn.
Trước tết Đoan Ngọ, Mặc Nghiễn Tâm sinh hạ một tiểu oa nhi mập mạp, mọi người lúc này mới hiểu được Mặc Nghiễn Tâm tại sao lại cố ý làm ra món kho cùng thịt bò ngũ vị hương, hiện nay cho dù nàng không ở trong bếp, thì món kho cùng thịt bò ngũ vị hương kia vẫn làm cho cửa hàng làm ăn phát đạt như cũ, còn càng lúc càng thịnh vượng hơn!
Vì thế Đỗ Cầm Nương nhịn không được đắc ý khoe ra.
“Nương đã nói rồi, Mặc Nghiễn Tâm chính là phúc tinh của nhà chúng ta nha!”
“Đừng nhúc nhích!” Sáng sớm, sau khi Mộ Dung Vũ Đoạn vấn tóc lên cho Mặc Nghiễn Tâm xong, Mặc Nghiễn Tâm đang định đứng dậy, bỗng bị gọi lại, vì thế nàng không nhúc nhích để cho Mộ Dung Vũ Đoạn đeo lên cho nàng một đôi hoa tai trân châu.
“Xong rồi!” Mặc Nghiễn Tâm lẳng lặng nhìn bóng mình trong gương, sau một lúc lâu, nàng đứng dậy, rời đi, hai gò má vẫn như cũ ửng lên hai vầng mây hồng say lòng người.
Trên môi Mộ Dung Vũ Đoạn mang theo ý cười, đuổi kịp theo sau.
Ngày hôm đó, là ngày tôn tử đầy tháng, Mộ Dung Vấn Thiên quyết định không làm ăn một ngày, cả nhà nấu lên một bàn ăn phong phú uống rượu vui vẻ chúc mừng một chút.
“Đứa nhỏ này thực sự là xinh đẹp nha!” Mộ Dung Vấn Thiên ôm ấp cháu nội, thấp giọng tán thưởng.
Không hẹn cùng gặp, mọi ánh mắt đang từ Mộ Dung Vũ Đoạn lại chuyển quay đi, chuyển về phía Mặc Nghiễn Tâm. Sau đó nhìn kỹ mặt đứa nhỏ một hồi, lại nhìn về phía Mặc Nghiễn Tâm, biểu đạt ý tứ thực rõ ràng…
Đứa bé xinh đẹp là vì đứa bé giống mẫu thân.
Mộ Dung Vũ Đoạn lơ đễnh lạnh nhạt không để ý, hắn cũng vẫn biết bộ dáng của mình thực sự bình thường, hắn cũng chưa từng để ý đến. Người nhà Mộ Dung gia, không phân biệt nam nữ, từ trước đến nay luôn luôn có một bộ dáng thực bình thường hắn cũng không phải là người duy nhất. Ở Mộ Dung gia, nam nhân có khuôn mặt đẹp mới là trường hợp đặc biệt, thí dụ như Mộ Dung Nguyệt Phong, đó là bởi vì hắn được di truyền sự xinh đẹp như hoa của mẫu thân, Mộ Dung đại phu nhân!!! Cũng giống như con của hắn, cũng được di truyền sự thanh lệ thoát tục của mẫu thân! Mặc Nghiễn Tâm cùng Mộ Dung đại phu nhân đều di truyền cho con của mình một dung mạo xinh đẹp xuất sắc. Nhưng mà, đối với hắn mà nói, nhi tử có đẹp hay không cũng không quan trọng, nam nhân mà chú ý đến bề ngoài là nông cạn nhất.
“Mặc Nghiễn Tâm, Mặc gia chỉ có một mình con sao?” Đỗ Cầm Nương hỏi.
Mặc Nghiễn Tâm gật đầu.
“Như vậy…” Đỗ Cầm Nương nhanh chóng cùng chồng trao đổi ánh mắt một chút. “Đứa con tiếp theo không cần biết là trai hay gái đều cho nó mang họ Mặc đi!” nói xong, bà lấy ra từ trong lòng vòng tay Dạ Phượng đeo vào cổ tay Mặc Nghiễn Tâm, rồi lấy Thương Long bội nhét vào trong tay Mặc Nghiễn Tâm. “Thương Long bội là đồ gia truyền của Mộ Dung gia, vòng tay Dạ Phượng là đồ gia truyền của Mặc gia, tất cả đều giao cho con cất giữ!!!”
Bà làm như vậy đại biểu cho một ý nghĩa thập phần đơn giản: Trách nhiệm kéo dài Mộ Dung gia và Mặc gia tất cả đều giao trên tay Mặc Nghiễn Tâm.
Tuy rằng lúc đính hôn ước cũng không hề đề cập tới việc này, bởi vì lúc ấy Mặc gia có rất nhiều con trai, nhưng hiện nay Mặc gia chỉ còn có một người, mà Mặc Nghiễn Tâm lại không chê gả đến Mộ Dung gia nghèo túng thất vọng chịu khổ, Mộ Dung gia cũng nên suy nghĩ vì Mặc gia một chút.
Mắt Mặc Nghiễn Tâm nhìn thẳng vào Thương Long bội trên tay một hồi lâu, ngước mắt lên, gật gật đầu.
“Tốt! tốt! mọi người nhanh ăn đi!!!” Đỗ Cầm Nương vui vẻ tiếp đón mọi người dùng bữa,lại không dự đoán được cái gật đầu của Mặc Nghiễn Tâm là hứa hẹn, hứa hẹn một trọng trách rất quan trọng. Người nói vô tâm, người nghe lại có ý.
Đỗ Cầm Nương nói là giao việc kéo dài hương hỏa của Mặc gia và Mộ Dung gia cho nàng, còn cái gật đầu của nàng là hứa hẹn mang trọn tương lai của Mộ Dung gia trên vai!!!
Mộ Dung gia, ở tương lai không xa, lại một lần nữa trở thành danh môn thế gia trên giang hồ!!!
Sau bàn sách, Mộ Dung Vũ Đoạn cầm sách trên tay, ánh mắt lại cũng không ở trên trang sách, mà là theo bóng dáng di động của thê tử, nhìn nàng cho đứa nhỏ ăn no, nhìn nàng thay tã cho đứa nhỏ, nhìn nàng phe phẩy dỗ đứa nhỏ ngủ, nhìn nàng để đứa nhỏ vào trong nôi, nhìn nàng trở lại ngồi xuống ở phía trước cửa sổ, nhìn nàng cầm lấy đồ may vá, nhìn nàng…
Đang nhìn về phía hắn!
Bốn mắt nhìn nhau
Hồi lâu, hồi lâu…
Sau đó, bọn họ lại nhìn trở về chuyện của mình, hắn đọc sách, nàng may vá, thời gian an ổn lẳng lặng trôi qua…Đột nhiên, hắn buông sách vở, đứng dậy đi đến bên cạnh của nàng, trước tiên đè nhẹ vai của nàng, khiến nàng ngước mắt nhìn hắn, sau đó đem hai tay chắp ra sau lưng, hai mắt chăm chú nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, sắc mặt trầm trọng suy tư một hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Ngày hôm qua, ta vào thành mua sách, trong lúc vô tình nghe được một chuyện” Hắn nói nhỏ “Hơn ba tháng trước, Chu viên ngoại đột nhiên té xỉu, sau khi tỉnh lại trở thành si ngốc, đại phu nói là do tà khí xâm nhập vào não, nên bó tay bất lực. Sau đó, tiếp quản công việc của Chu viên ngoại lại không phải là con trai ông ta mà là đệ đệ Nguyệt Phong…”
Hắn khẽ liếc mắt về phía nàng, vừa lúc đón lấy ánh mắt nàng.
“Nàng nói xem, việc này có kỳ quái hay không?”
Nàng gật đầu.
“Có nên nói cho cha không?”
Nàng lắc đầu.
“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng…” Mắt hắn trở nên thâm trầm “Việc này rõ ràng là do âm mưu của Nguyệt Phong cùng Thiên Nhận Đường muốn chiếm đoạt sản nghiệp khổng lồ của Chu gia, ta có thể không quan tâm sao?”
Nàng không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ nhìn hắn.
Hắn thở dài “Chính xác, ta nghĩ muốn quản cũng không quản được. Chỉ là ta trơ mắt nhìn em họ Nguyệt Phong vì tham lam mà lạc lối, ta lại bất lực không giúp được…” Hắn bất đắc dĩ cười khổ “Ta thực sự là vô dụng!”
Nàng lắc đầu.
“Ta nên ngăn cản hắn!”
Nàng lại lắc đầu.
“Ta không nên làm?”
Nàng gật đầu.
“Vì sao?”
Nàng cụp mắt xuống, đột nhiên đem kim may đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi lập tức chảy ra, rơi xuống.
“Nàng làm gì vậy?” Hắn hô to, lập tức quỳ một bên gối, thương tiếc cầm lấy tay nàng, không cần nghĩ ngợi đưa lưỡi liếm đi chỗ máu đó, ngay sau đó hắn bừng tỉnh hiểu ra.
“Nàng là muốn nói Nguyệt Phong sẽ muốn giết ta?”
Nàng lắc đầu.
“… Thiên Nhận Đường?”
Nàng gật đầu.
“Sợ ta phá hư chuyện của bọn họ?”
Nàng lại gật đầu.
“Nói như vậy…” Hắn trầm ngâm “Nếu ta muốn cứng rắn ngăn cản Nguyệt Phong, chỉ sợ sẽ liên lụy cha mẹ, tiểu muội cùng…” Hắn còn chưa nói xong, nàng lại bắt đầu gật đầu. Vì thế, Mộ Dung Vũ Đoạn lại trầm mặc một lần nữa, kỳ thực những vấn đề này hắn đã sớm hiểu ra rồi, nhưng ngay cả như vậy, hắn có thể buông tay mặc kệ sao?
Nhưng mà nếu hắn nhúng tay can thiệp, sẽ có khả năng liên lụy người nhà vô tội, hắn có thể làm sao?
Cho nên hắn do dự, tuy rằng trong lòng đã sớm có đáp án, cho nên hắn mới có thể đem phiền não trong lòng tâm sự nói ra, cố ý hỏi ý kiến của nàng.
Hắn cần biết được suy nghĩ của nàng.
“Việc làm vi phạm đạo đức lương tâm này Nguyệt Phong đệ không nên làm…”
Nàng gật đầu.
“Hơn nữa, Thiên Nhận Đường chỉ là muốn lợi dụng Nguyệt Phong, đến cuối cùng xong việc hắn cũng sẽ bị xử lý…”
Nàng lại gật đầu.
“Không chỉ có như vậy, Nguyệt Phong đệ sẽ còn liên lụy đến mẹ hắn cùng vợ con…”
Nàng lại gật đầu.
“Ta thực sự có thể mặc kệ sao? Không, không, đừng gật đầu!” Nàng bất động, nhìn hắn. Mà hắn nhìn thấy đầu ngón tay nàng không còn chảy máu nữa, mới rút tay lại, sau đó đứng dậy, tiếp tục khoanh tay nhìn ra cửa sổ, tuy rằng ngoài cửa sổ là một mảng tối đen, cái gì cũng không thấy. “Năm đó, Mộ Dung gia từng là một gia tộc hùng bá một phương nổi danh trên võ lâm, nay lại đến làm người đánh cá ở Thái Hồ, làm chủ quán cơm, nhưng mà… Mộ Dung gia chưa từng hối hận qua, bởi vì ông nội đã làm chuyện đúng, chỉ cần trong lòng không hổ thẹn, kết quả như thế nào cũng không quan trọng, chuyện này… Nàng biết không?”