ần áo, hoặc là ở phòng bếp phụ giúp mà lại đang ở đó kiên nhẫn chờ đợi, vừa thấy bọn họ về đến, lập tức nhảy nhót chạy đến.
“Đại ca! Đại ca! Tẩu tử thực sự rất lợi hại!”
“Lại làm sao vậy?”
“Buổi sáng sau khi mọi người xuất môn không lâu, con cùng nương cũng đến cửa hàng chuẩn bị, đại tẩu lại rất nhanh nhẹn, quét tước phòng ở xong cũng đi theo chúng ta đến giúp đỡ…” Mộ Dung Tuyết một bên hưng phấn nói, một bên đi theo mọi người vào nhà, còn ân cần châm trà cho mọi người.
“Có thể hôm nay thời tiết tốt, giữa trưa khách đến dùng cơm cũng thật không ít, con cùng nương rất cao hứng, nhưng lại có một bàn khách đập phá dội cho chúng ta một gáo nước lạnh…”
“Hửm, bọn họ làm sao vậy?”
“Nghe giọng của họ là người phương Bắc, mới ăn có hai món liền lớn giọng nói đồ ăn nương làm một chút hương vị đều không có” Mộ Dung Tuyết căm giận nói “Còn bảo chúng ta…”
“Vậy phiền toái rồi!” Mộ Dung Vấn Thiên nhíu mày “Người phương Bắc ăn quan trọng nhất là khẩu vị, khó trách bọn họ nói nương con làm đồ ăn không có hương vị, khi nấu tôm cá Thái Hồ nếu không cẩn thận chế biến khó tạo ra mỹ vị, này… Xử lý không tốt nha!”
“Nói thì đúng, cho nên con và nương thực đau đầu nha, ở trong phòng bếp cứ không biết phải làm sao cho tốt, không nghĩ tới đại tẩu lại làm xong một bàn thức ăn muốn con mang ra ngoài. Trước khi đem lên phía trước, con tò mò thôi, liền ăn vụng một miếng cá bạc…” Mộ Dung Tuyết ngượng ngùng le lưỡi “Thì ra đại tẩu bỏ thêm rất nhiều tỏi băm nhuyễn, hơn nữa thêm vào vừa đúng, mùi tỏi thơm nồng, cũng không hề áp đảo mùi vị của cá bạc, kết quả khách của bàn đó ăn một lần liền khen không ngớt miệng, lúc tính tiền còn cho chúng ta thêm…”
Nàng đưa ra một ngón tay “Một lượng bạc nha!”
“Một lượng? Cả một lượng?” Huynh đệ Đỗ Khiếu Phong trăm miệng một lời kinh hô “Nhiều như vậy?”
“Ừ!” Mộ Dung Tuyết mãnh liệt gật đầu “Sau đó, lại có một bàn khách người Tứ Xuyên, lúc này đại tẩu lại nấu tôm, lại cho thêm ở trên mặt…”
“Hạt tiêu!” Mộ Dung Vũ Đoạn thốt ra
“Đại ca quả nhiên thông minh!” Mộ Dung Tuyết cười tươi “Sau đó là khách đến từ Hồ Nam, đại tẩu lại nấu toàn là cá trắng…”
“Thật lợi hại!” Mộ Dung Vấn Thiên tán thưởng.
“Đúng vậy, đúng vậy! Thật đúng là lợi hại!!!” Mộ Dung Tuyết mặt mày hớn hở “Hôm nay chúng ta tổng cộng nhận được hơn mười hai lượng tiền khách hài lòng cho thêm.”
Phụ tử Mộ Dung Vũ Đoạn ngạc nhiên nhìn nhau, so với bọn họ vất vả cả một ngày kiếm được còn nhiều hơn.!
“Còn nữa, bởi vì buôn bán được, cửa hàng vừa vãn khách, chờ chúng ta dọn dẹp xong, sẽ không có bao nhiêu thời gian giặt quần áo, cũng không dự đoán được…” Mộ Dung Tuyết thán phục thở dài “Xem tay của tẩu tử kia trắng nộn như đậu hủ, con nghĩ tẩu ấy chỉ biết nấu ăn thôi, không nghỉ tới tẩu ấy giặt quần áo so với con và nương đều là thuần thục hơn, động tác lại mau lẹ, con giặt được một món, tẩu ấy đã giặt được ba món, kết quả mới một lát thôi tất cả quần áo đều được giặt sạch, chúng ta còn không rảnh ngồi uống ly trà lại đi làm bữa tối rồi!”
Thật đúng là! Rõ ràng là nhìn qua tựa như tiên nữ xuống thế, lạnh lùng thản nhiên không thích quan tâm người khác, lại làm việc nhanh hơn so với bất kì ai, một đôi tay mềm đẹp nhưng khi làm việc không ai ngăn nổi nàng. Nàng thực có thể quá giỏi hay không!!!?
Nhưng mà, không lâu sau thì họ phát hiện, cô dâu mới thực siêng năng, có những thời điểm làm người ta không biết nên khóc hay cười. Thí dụ như giờ phút này, tất cả mọi người đã ăn no muốn buông đũa xuống, Mặc Nghiễn Tâm lại vẫn còn ôm đũa vùi đầu vào bàn ăn, chiếc đũa cứ gắp đồ ăn đưa lên miệng, giống như không đem đồ ăn ăn sạch sẽ là không thể được.
Xem nàng tinh tế như vậy, không nghĩ tới sức ăn của nàng lại lớn như vậy, thật giống như heo, không hiểu thức ăn nàng ăn vào trong bụng rốt cục là đi đến nơi nào?
Còn đang ăn.
Mộ Dung Vấn Thiên trợn mắt há mồm.
Lại ăn.
Đỗ Cầm Nương cứng họng.
Vẫn ăn.
Huynh đệ Đỗ Khiếu Phong liều mình nuốt nước miếng.
Tiếp tục ăn.
Mộ Dung Tuyết che miệng, giống như muốn ói ra.
Chỉ có một mình Mộ Dung Vũ Đoạn, giống như đang suy nghĩ điều gì nhìn chăm chú vào nàng một hồi lâu. Sau đó, Tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc đũa nàng đang cầm trên tay “Mặc Nghiễn Tâm?”
Cũng như vậy, trong nháy mắt ngay lúc hắn đụng vào nàng, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong miệng vẫn còn đầy đồ ăn dầu mỡ, bộ dáng trông thật là buồn cười, mà ánh mắt lại…
“Ăn no chưa?” Mộ Dung Vũ Đoạn nhẹ nhàng hỏi, mơ hồ lộ ra ý cười.
Yên lặng một chút, Mặc Nghiễn Tâm gật gật đầu, sau đó nhanh nhẹn buông đũa, đứng dậy, bắt đầu thu dọn bàn ăn, trong miệng vẫn còn tiếp tục ăn.
Mộ Dung Vũ Đoạn nhịn không được, bật cười “Mặc Nghiễn Tâm, nàng thực sự rất đáng yêu!”
Hai gò má của Mặc Nghiễn Tâm lại khẽ ửng lên đỏ hồng, im lặng thẹn thùng thu dọn bát đi về phía phòng bếp dọn rửa.
Nàng vừa đi, Mộ Dung Tuyết liền lập tức hỏi tới “Đại ca, đại tẩu đúng thật là siêng năng nha, nhưng tẩu ấy luôn lạnh lùng thản nhiên không thích quan tâm người khác như vậy, có đôi khi nói chuyện cùng tẩu ấy, tẩu luôn lờ chúng ta đi, sao lại đáng yêu?”
Khóe miệng lại mỉm cười, Mộ Dung Vũ Đoạn lắc đầu “Không, nàng cũng không phải là cố ý không quan tâm người khác, mà là…”
Chỉ chốc lát sau, tiếng cười liên tiếp tuôn ra.
“Không thể nào?”
“Thật sự?”
“Đại tẩu thật là…”
“Ừ, giờ hiện tại chúng ta biết nên làm như thế nào nàng mới có thể quan tâm đến chúng ta!!” Một lát sau thì tất cả mọi người đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Mà Mộ Dung Vũ Đoạn vốn thích đọc sách, cũng chỉ có lúc này mới có thể đọc sách.
“Ta muốn xem sách một chút, nàng ngủ trước đi!”
Mặc Nghiễn Tâm nhìn hắn một chút, trên mặt vẫn không có một chút biểu cảm nào, lại rót ly trà đưa đến trước thư án, sau đó nàng cầm rổ may ngồi vào phía trước cửa sổ, hắn đọc sách, nàng may vá.
Ngẫu nhiên, hắn luôn lơ đãng liếc mắt nhìn xem nàng, sau đó, nàng cũng sẽ ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không ai lên tiếng, hai người chỉ nhìn nhau một lát, sau đó lại quay về với công việc của mình hắn lại đọc sách của hắn, nàng lại may vá của nàng. Lại có lúc, nàng lại ngẩng đầu nhìn hắn trước mà hắn lại bất giác đưa ánh mắt từ trang sách chuyển qua nhìn nàng, hai người nhìn nhau một lát, vẫn như cũ không ai nói gì, sau đó hai người lại tiếp tục trở lại việc của mình, người đọc sách cứ đọc sách, người may vá thì cứ tiếp tục may vá.
Hắn từ đầu đến cuối không nói gì, nàng cũng không có bất cứ phản ứng đặc biệt nào.
Vợ chồng tân hôn im lặng như thế, bình thản như thế, tựa như là cặp phu thê cao niên đã thành thân mười hay hai mươi năm, chuyện này thực sự là có chút kỳ quái.
Mới là ngày thứ hai sau tân hôn, hắn không nên đọc sách, nàng cũng không nên may vá. Nhưng mà, không khí giữa bọn họ trong lúc này cứ tự nhiên như vậy, trong không khí lại tràn ngập bình thản cùng yên tĩnh an ổn, tuy rằng không có không khí vui mừng của tân hôn, lại tràn ngập một cảm giác ấp áp không màn danh lợi.
“Trống đã điểm canh một, chúng ta ngủ đi!” Rốt cục, hắn hạ cuốn sách xuống, sau đó thực tự nhiên đỡ thê tử lên giường, tự nhiên nghiêng người qua, rất tự nhiên vòng tay ôm thân thể mềm mại của nàng, lại rất tự nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng, rất tự nhiên thuận tiện cởi bỏ nội sam của nàng, cuối cùng, rất tự nhiên…
Nhiệm vụ đêm tân hôn, bọn họ lại hoàn thành thêm một lần, chỉ là lần này sẽ không có đau đớn.
Sau đó, giống như lúc chưa lập gia đình, theo thói quen nàng định quay nghiêng người qua ngủ, hắn lại thực tự nhiên đưa tay ôm lấy eo của nàng, đem nàng kéo về phía hắn, làm cho lưng của nàng dán vào trước ngực của hắn. Sau đó, hai người yên ổn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Mới cưới được vài ngày, Mộ Dung Vũ Đoạn liền cảm thấy Mặc Nghiễn Tâm là một người thê tử rất thích hợp với hắn, bởi vì hắn không thích nói chuyện, mà nàng lại đúng là một người câm điếc. Tuy rằng hai người không có cách nào giống một cặp vợ chồng bình thường dùng nói chuyện cùng nhau để thông hiểu lẫn nhau. Nhưng không biết vì sao, hắn luôn có thể theo ánh mắt cùng động tác của nàng đoán ra được ý của nàng, mà nàng cũng tựa hồ như không cần hắn nói với nàng, nàng cũng có thể hiểu được hắn cần gì. Bọn họ trong lúc ở chung với nhau tựa hồ như không cần nói lời nào.
Nhưng mà, Đỗ Cầm Nương lại không suy nghĩ như vậy, Nhi tử cùng vợ ở trong phòng như thế nào, bà không rõ ràng lắm, cũng không hỏi nhiều. Nhưng khi bọn hắn ở ngoài, bà là người câm điếc không nói, nhưng nhi tử thế nhưng lại không cùng vợ nói chuyện mấy câu, cái này hơi quá đáng.
Nhìn họ thờ ơ lạnh nhạt nửa tháng sau, bà rốt cục không nhịn được nữa.
“Vũ nhi, đến đây, Nương có chuyện muốn nói với con!”
Ngày hôm đó, vừa ăn xong bữa tối, Mặc Nghiễn Tâm cùng Mộ Dung Tuyết đi đến phòng bếp rửa chén, Đỗ Cầm Nương liền lôi kéo nhi tử đến phòng ngoài để “Nói chuyện!!!”
“Nương?” Mộ Dung Vũ Đoạn có điểm hoang mang, là chuyện gì không thể nói chuyện trước mặt của mọi người chứ?!
“Ta nói con Vũ nhi à, nương biết con không thích nói chuyện, nhưng …” Đỗ Cầm Nương vỗ vỗ tay nhi tử “Con phải suy nghĩ cho Mặc Nghiễn Tâm một chút chứ, nàng một mình gả đến nhà chúng ta, chỗ ở không quen, người cũng xa lạ, đó đúng thực là cô đơn tịch mịch, mà càng không xong là nàng cũng không nói chuyện được. Cho nên…”
Bà liếc mắt về hướng phòng trong một cái “Con phải thường xuyên trò truyện cùng con bé, để cho con bé mau chóng quen thuộc với con, quen thuộc với chúng ta, con hiểu không?”
Mộ Dung Vũ Đoạn nghiêm túc cẩn thận nghe xong, đứng đó suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi lại một câu: “Nói cái gì ạ?”
Vẫn hoang mang như cũ, hắn cũng không biết là hắn cùng vợ mới cưới của mình trong lúc đó cần nói cái gì nha!!!
Nói cái gì? Dám hỏi lời này? Bà giơ nắm tay lên, hướng về hướng hắn: “Đương nhiên là nói cho con bé biết một ít chuyện về nhà của chúng ta nha!!!” Đỗ Cầm Nương nghiến răng nghiến lợi nói “Cố gắng làm con bé hiểu thêm về nhà của chúng ta, còn có người trong nhà, con bé mới có thể sớm một chút xem nhà chúng ta cũng y như nhà nó, đem người nhà chúng ta xem như người nhà của nó, đã hiểu chưa?”
Hai mắt nhìn chằm chằm vào nắm tay đang giơ cao trên không trung, Mộ Dung Vũ Đoạn thật cẩn thận di chuyển từng bước, tận lực tránh đi khỏi phạm vi công kích của mẫu thân, sau đó còn suy nghĩ rất nghiêm túc một lát.
“Có lẽ con… Đã hiểu!”
Ngữ khí không nắm chắc, làm người ta nghe xong một chút tin tưởng đều không có, tuy nhiên, lời này cũng tỏ ra là hắn ít nhất cũng biết được phải cùng vợ trò chuyện nhiều một chút, vậy là đủ rồi.