“Lỗ tai nào của con nghe được ta nói sáu chữ “Lo lắng nó sẽ gây chuyện” này chứ?”
“À, thật ra không có, bất quá…”
“Ngươi nói đủ chưa? Tính tình nha đầu kia ra sao ta còn không rõ ràng ư, nó chẳng những không thích người ta quan tâm đến chuyện của nó, cũng không thích quan tâm đến chuyện của người ta, cho dù có người hướng nó kêu cứu mạng, nó cũng sẽ làm như không nghe không thấy, mặc dù cố ý đến khiêu khích với nó, nó cũng sẽ không hề phản ứng. Nói nó đi gây chuyện, quả thực so với lên trời còn khó hơn, không bằng kêu tảng đá khiêu vũ cho con xem, cơ hội còn lớn hơn.”
“Đúng vậy thì lão cha lo lắng nàng sẽ gây chuyện để làm chi… Ai… Sao cha lại đánh con, con khóc cho cha xem!!!”
“TA – NÓI – QUA –TA – KHÔNG – LO – NÀNG – SẼ – GY – CHUYỆN!!!”
“Vậy đến tột cùng là sao? Lão cha cũng nên nói cho rõ ràng được không?”
“Nha đầu kia rất lạnh nhạt, không khóc, không cười, không tức giận không thương tâm, gió thổi tám hướng cũng nhúc nhích, băng tuyết mưa gió, lửa cháy gió thổi đều không đến được với nó. Đến hôm nay, trong bảy huynh đệ tỷ muội các ngươi cũng chỉ có nàng cùng Trụy nhi là chưa từng giết người qua…”
“Trụy nhi là không dám.”
“Mà nha đầu kia là khinh thường, mặc dù có người muốn giết nó, nó cũng không thèm động thủ, thậm chí khinh thường để ý tới, luôn quay đầu bước đi, vù một cái liền bay đi không còn bóng dáng, khinh thường ngay cả việc làm rõ người ta đến tột cùng là vì cái gì muốn giết nó.”
“Cho nên?”
“Con là tên tiểu tử ngu xuẩn, còn không hiểu sao? Con thật sự không lo lắng nàng lấy việc của Mộ Dung gia làm cái cớ, kỳ thực là muốn thừa cơ đi tìm một thâm sơn cùng cốc không có người, cô độc một mình cả đời này?”
“…”
Không thể nào?
“Oa? Dượng à, người xem, vị tiểu cô nương kia lại đứng ở nơi đó nha!”
“Tiểu cô nương? Ngươi cho rằng nàng so với ngươi nhất định là nhỏ sao?”
“Vóc dáng nàng ấy thấp hơn ngươi mà!”
“Thẩm thẩm mập của chúng ta cũng thấp hơn ngươi, sao ngươi không gọi nàng là tiểu béo thẩm?”
“…. Đáng giận, ngươi luôn yêu thích trêu ta thôi!”
“Chính xác, ta trời sinh chính là thích trêu ngươi mà!”
“Ngươi thật quá đáng!”
“Thì làm sao? Muốn làm cái gì? Đến đây a,sợ ngươi không làm được!”
Xế chiều, thuyền đánh cá thắng lợi trở về lục tục cập bờ, một đôi huynh đệ song sinh mười lăm mười sáu tuổi trên thuyền xuống bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng còn lao vào đánh nhau. Ở phía sau, một người đánh cá trung niên nhìn thấy lắc đầu: “Thật sự là, lại đánh nhau!” Mắt nhìn thấy đôi tiểu huynh đệ kia luôn một lời không hợp liền đánh nhau cho trời đen kịt, Mộ Dung Vấn Thiên không khỏi vừa bực vừa buồn cười.
Đó là hậu nhân của bên nhà nhạc mẫu, hai cậu con trai của em vợ. Khi gia đình của nhạc mẫu lần lượt qua đời, Đỗ Khiếu Phong cùng Đỗ Khiếu Vân liền tìm đến ông làm nơi nương tựa, ông cũng không phản đối tiếp nhận trách nhiệm giáo dưỡng bọn họ, vì là báo đáp nhạc phụ không nhìn cảnh ngộ khốn khổ của ông, dứt khoát đem nhi nữ gả cho ông, hơn nữa dù là báo đáp, thê tử ông cũng không oán không hối chịu khổ cùng ông, nửa đời tới nay, ngay cả một ngày an lành cũng chưa từng được thử qua, bà lại ngay cả nửa câu oán hận cũng không có.
Hiền thê, hiền thê cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
“Được rồi, được rồi, hai người các ngươi, còn không tới thu thập cá bắt được đi!”
Nhưng hai tiểu tử nóng nảy đang sôi trào máu chiến đấu này hoàn toàn không nghe thấy dượng kêu gọi, hồn nhiên chiến đấu càng oanh oanh liệt liệt, lúc nào cũng đều chuẩn bị lừng lẫy xả thân, ngay cả Mộ Dung Vấn Thiên còn thật sự lo lắng muốn đem hai tiểu tử kia ném vào hồ nước cho bình tĩnh lại một chút, thì có một vị cũng rời thuyền đánh cá đi vào phía sau hắn. Đó là một nam nhân khoảng hai bốn hai lăm tuổi, ngoài vóc dáng cao lớn, bộ dáng hắn xem ra thực bình thường.! Bộ dáng cùng lão đánh cá trung niên giống nhau, là loại người mà cho dù gặp qua nhiều lần cũng đều không nhất định sẽ nhớ rõ diện mạo của hắn.
Nhưng bên ngoài bình thường như vậy lại ẩn ẩn tản mát ra một loại khí chất thâm trầm ý vị bất phàm, rõ ràng là một thân xiêm y áo vải thô lộ ra nồng đậm mùi cá, lại tràn đầy một cỗ phong thái nho sĩ thong dong tự tại, ung dung, lỗi lạc khiến cho mọi người bất luận kẻ nào khi nhìn về hướng này đầu tiên chú ý đến sẽ là hắn. Mà chỉ cần liếc mắt nhìn thấy hắn, sẽ là một ấn tượng ghi khắc trong lòng. Một người bình thường không hề tầm thường chút nào.
Hắn là Mộ Dung Vũ Đoạn, trưởng tử Mộ Dung gia. Trưởng tôn lần lượt qua đời, hắn liền cùng phụ thân Mộ Dung Vấn Thiên lãnh trách nhiệm hợp lực chống đỡ Mộ Dung gia, Tại Thái Hồ này bắt tôm bắt cá mà sống, Mẫu thân hắn thì mở một quán cơm nhỏ đơn sơ, cung cấp bữa trưa cho lữ khách qua đường, tuy rằng cuộc sống có chút kham khổ, nhưng cuối cùng có thể an ổn sống qua ngày.
Giờ phút này, người của hắn mặc dù đứng ở phía sau phụ thân, ánh mắt lại không tự chủ được mải miết về hướng bóng dáng phiêu nhiên tinh tế lạnh lùng kia.
Biểu đệ nói không đúng, vị cô nương kia không coi là nhỏ, cũng là mười bảy mười tám tuổi rồi. Hơn mười ngày nay, mỗi khi đến lúc chạng vạng, nàng sẽ xuất hiện ở Thái Hồ này, một mình một người lẳng lặng ngóng nhìn Thái Hồ, sa áo màu trắng kia theo gió cuốn lên, bóng dáng nhỏ nhắn thanh tú mềm mại phiêu dật, phảng phất khí chất như Thiên nữ, chỉ tiếc kia khuôn mặt thanh lệ thoát tục lại luôn lạnh lùng thản nhiên không chút biểu tình, giống như bị ngàn năm băng tuyết đông lại, thật làm cho người tiếc hận.
Đại biểu đệ nói nàng trời sinh là lãnh tình, nhị biểu đệ nói nàng rất ngạo mạn, nhưng không biết vì sao, trực giác của hắn nhận thấy bọn họ là sai lầm rồi. Nàng không lãnh tình, không ngạo mạn, mà chính là…
“Vũ Đoạn, con xem, tiểu cô nương kia, nàng không phải muốn…” Mộ Dung Vấn Thiên lo lắng nhìn cô gái đứng ven hồ “Tự vẫn chứ?”
“Không phải!” Không cần suy nghĩ, Mộ Dung Vũ Đoạn nói, nói xong mới phát hiện chính mình trả lời quá mức tùy tiện. Hắn không biết nàng, sao lại có thể biết nàng muốn làm gì? Nhưng kỳ quái là ở trong đáy lòng hắn, lại có thể khẳng định nàng cũng không có ý nghĩ muốn xem thường mạng sống của mình, thậm chí muốn làm tổn thương mình đều không có, nàng chính là đang…
—-Suy nghĩ—
Suy nghĩ gì?
Hắn không biết, nhưng hắn biết là nàng không muốn tự vẫn, nàng chỉ đang suy nghĩ, có lẽ là đang suy nghĩ chuyện chung thân đại sự, hoặc là một vấn đề khó giải quyết nào đó, cũng có thể là…
Một ước định?
“Sao con biết?”
“… Nếu muốn tự vẫn, sẽ không lựa chọn địa phương có nhiều người như thế này”
“Nói cũng đúng”
“Có lẽ, nàng là đang suy nghĩ một vấn đề khó khăn!”
“Ừ, xem bộ dáng đó của nàng thật giống, nếu là như thế, chúng ta sẽ không nhiều chuyện” Dứt lời, Mộ Dung Vấn Thiên liền quay đầu đi, rống to: “Đủ rồi! Hai người các ngươi, trời đã sắp tối, mau trở về nhà!”
Vừa nghe nói đến phải về nhà, hai tiểu tử bướng bỉnh liền dừng tay, một người đặt trên vai hai giỏ cá quan trọng, đó là tôm cá cung ứng cho quán cơm, còn mấy giỏ cá còn lại là muốn đưa đi bán, về phần nhà mình dùng ăn tối là không quan trọng, giờ phút này, tiền mới là chuyện cần lo lắng nhất, bởi vì…
Mộ Dung đại phu nhân lại muốn đổi nệm chăn mới, còn phải là loại sang quý.
Không lâu, cả nhà Mộ Dung gia liền lục tục bước đi về, đi cuối cùng là Mộ Dung Vũ Đoạn bất giác quay đầu lại nhìn một lần cuối cùng, lụa trắng kia bay bay, ở trước Thái Hồ tung bay như vậy.
Nàng đến tột cùng là đang suy nghĩ gì thế?
Đột nhiên, như phát hiện tia nhìn chăm chú của Mộ Dung Vũ Đoạn nàng quay đầu, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đồng thời bắn thẳng tắp lại hắn, ngay lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt đạm bạc trên đôi má lúm đồng tiền lặng yên hiển hiện lên một chút thần sắc mơ hồ, mà Mộ Dung Vũ Đoạn mất hồn sửng sốt… Hồi lâu, hồi lâu…
“Vũ Đoạn, sao con còn đứng đây? Về nhà!”
Mộ Dung Vũ Đoạn chấn động hoàn hồn, mới bước nhanh đuổi theo: “Đến đây!”
Mà cặp mắt mơ hồ kia, vẫn cứ đi theo hắn, thẳng đến khi bóng dáng thon gầy kia biến mất, mới thu hồi ánh mắt về, lại chuyển sang đạm bạc, lẳng lặng chăm chú nhìn chút ánh nắng chiều sót lại.
Từng là võ lâm đại hào Mộ Dung gia, nay gia đạo sa sút, lưu lạc đánh cá tại Thái Hồ. Nhưng mỗi người Mộ Dung gia đều vui vẻ hài lòng, cam tâm vì chính nghĩa, vì chân lý bỏ qua ích lợi cùng hư danh thế tục mà không một câu oán hận.
Mộ Dung đại phu nhân, đại tẩu của Mộ Dung Vấn Thiên, bá mẫu của Mộ Dung Vũ Đoạn, từ nhỏ chính là thiên kim đại tiểu thư cơm bưng nước rót, đừng nói đến chịu khổ, bà ngay cả chuyện gì nữa điểm không hài lòng cũng chưa từng trải qua, là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, không hề nghi ngờ, bà ta hoàn toàn sẽ không nghĩ gả đến chịu khổ ở Mộ Dung gia nghèo túng thất vọng.
Nhưng rất không may, cha bà từng được Mộ Dung lão gia cứu một mạng, vì không muốn mang tội danh vong ân bội tín nên thực hiện hôn ước đem bà gả đến Mộ Dung gia.
Có thể nghĩ, đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng vô luận như thế nào cũng đều không thể nhìn nhận sự thật này, chẳng những đánh chết cũng không chịu làm nửa điểm công việc, ngay cả việc phụng dưỡng cha mẹ chồng đều không muốn, trái lại còn kiên trì muốn hưởng thụ cuộc sống xa hoa như ở nhà mẹ đẻ. Đương nhiên, Mộ Dung gia không có cách thỏa mãn tham lam của bà ta, vì thế nên bà ta lấy việc chanh chua trào phúng tức giận mắng người làm lạc thú duy nhất trong cuộc sống.
Cho nên đến khi cha mẹ chồng cùng trượng phu lần lượt qua đời, bà vẫn như cũ không thay đổi bản tính tham hưởng thụ, cường ngạnh mệnh lệnh em chồng phải thỏa mãn đủ loại yêu cầu xa xỉ của bà.
“Cái ta muốn đâu?” Em chồng, cháu vừa mới bước vào cửa nhà, Mộ Dung đại phu nhân liền cật vấn
“Đại tẩu, qua hai ngày nữa là có thể mua.” Mộ Dung Vấn Thiên ăn nói khép nép trả lời.
“Qua hai ngày nữa! Qua hai ngày nữa! Ngày hôm qua ngươi cũng nói như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng chỉ có một câu như vậy trả lời ta cho có lệ sao?” Bản tính nóng nảy không nhẫn nại của Mộ Dung đại phu nhân lập tức phát hỏa: “Đừng quên, không có đồ cưới ta mang đến, Mộ Dung gia các người có thể duy trì đến hôm nay sao?”
Là chính bà đã quên sao?
Đồ cưới của bà ta mang đến trong vòng hai năm khi bà gả đến đã bị bản thân bà ta vui vẻ chi tiêu hết! Mộ Dung gia ngay cả một phân tiền cũng không hề dùng đến, bắt đầu từ năm thứ ba, Mộ Dung gia còn phải khổ sở kiếm tiền đến hiếu kính bà ta, thỏa mãn tham lam hưởng thụ của bà. Kỳ thực chính bà ta hẳn phải rõ ràng nhất, bởi vì đồ cưới bà ta mang đến đều do chính bà ta nắm giữ ở trong tay, người khác muốn đụng cũng không thể đụng đến.
Xem ra bà ta đang dùng sức đem tất cả quên hết!!!
“Đại tẩu…” Mộ Dung Vấn Thiên bất đắc dĩ cười khổ.
“Sao? Không phục hả?” Mộ Dung đại phu nhân hùng hổ phun ra miệng đầy nước miếng.
“Không dám, đại tẩu, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Muốn nói với ta cái gì lời nói đại nghịch bất đạo sao? Cũng đừng quên, trưởng tẩu như mẹ, không nghe lời ta chính là bất hiếu!” Đúng rồi, trưởng tẩu như mẹ, đây là lý do của Mộ Dung đại phu nhân dựa vào, bởi