Trong thư phòng có một gian riêng, bên trong cũng để dự phòng hai bộ xiêm y, Tống Mạch qua bên kia thay xong rồi mới về phòng chính.
Tống Lăng đã nằm xuống, còn chưa ngủ, nằm sấp trong chăn đọc sách. Thấy Tống Mạch đi vào, gã nhanh chóng giấu sách vào trong chăn, nằm nghiêng lại, buồn bực hỏi: “Sao hôm nay đại ca đi ra ngoài lâu vậy?”
“Trời nóng, bơi một vòng quanh hồ.” Tống Mạch ngồi ở một đầu khác của kháng, cúi đầu lau tóc ướt sũng, soàn soạt, nghiêng đầu nhìn Tống Lăng: “Vừa mới đi vào hình như thấy đệ đang xem sách? Lại là cái đồ linh tinh gì đó phải không?”
Tống Lăng cười hắc hắc, toàn thân co rúc trong ổ chăn, chỉ lộ ra một cái đầu hướng về phía hắn: “Đại ca huynh không hiểu, nam nhân mà, có mấy người không thích xem cái này, cũng chỉ có huynh. Đúng rồi, đại ca, nhiều năm như vậy huynh ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có, thật sự không nghĩ tới?” Hai người đều hơn hai mươi tuổi, lúc gã mười ba tuổi đã thử qua cùng nha đầu hầu hạ trong phòng rồi, đại ca lại thủy chung một mình.
Cả ngày cũng không nói được một câu đứng đắn, Tống Mạch hừ một tiếng, không để ý đến gã.
Khi còn nhỏ đi theo bên cạnh phụ thân học xử lý chuyện làm ăn, sau này phụ thân đặt cả trọng trách trong nhà lên người hắn, người ngoài thấy hắn còn trẻ, không ngừng tìm phiền toái cho Tống gia, muốn chèn ép suy sụp cửa hàng nhà hắn. Hắn bận rộn đối phó với những người đó, nào có tâm tư làm việc khác? Sau thì khó khăn lắm mới rảnh rỗi, lại bởi vì chuyện nữ nhi Trương đậu hủ mà phá hỏng danh tiếng của hai huynh đệ, không có người sẵn lòng gả, hắn cũng hoàn toàn không có ý nghĩ thành thân trong đầu.
*,tất nhiên từng có, nhưng hắn không muốn đụng vào những nữ nhân này. Tống Mạch cảm thấy, hoặc là không làm, nếu làm cũng sẽ chỉ làm với một mình thê tử. Nếu có thể gặp được một nữ nhân làm cho hắn động tâm quyết bất chấp thú về làm thê tử, vậy là phúc khí của hắn, không gặp được, hắn cũng sẽ không tùy tiện tìm nữ nhân tạm bợ cho qua. Cùng một nữ nhân không có tình cảm làm chuyện thân mật nhất, ngẫm lại đã cảm thấy phản cảm.
Phản cảm…
Động tác của Tống Mạch chợt khựng lại, trong đầu hiện lên một màn dưới nước kia.
Cánh môi đầy đặn đỏ tươi của nữ nhân, thân thể mềm mịn đẫy đà, kề nhau thật chặt, nàng cuốn lấy hắn hắn ôm nàng, tựa như nàng vốn là một bộ phận trong cơ thể hắn, không thể dứt bỏ.
Sao lại có thể có loại cảm giác này?
Nàng rõ ràng là đệ muội của hắn.
Tống Mạch lắc đầu, liếc mắt một cái về phía đệ đệ đang quay lưng tiếp tục xem sách, phiền chán cào tóc.
Lúc nằm xuống, Tống Mạch còn đang suy nghĩ, ngày mai gặp mặt nên làm thế nào bây giờ?
Sau đó sáng sớm ngày hôm sau, Lập Hạ vô cùng lo lắng chạy tới, nói Nhị nãi nãi bị bệnh, cả người rét run.
Tống Mạch lập tức phái người đi mời lang trung, Tống Lăng thì quang minh chính đại tới hậu viện. Tống Mạch có chút lo lắng, nhưng lấy thân phận của hắn, như thế nào cũng không tiện đi cùng, cũng không có lý do gì ngăn cản đệ đệ.
Trong sương phòng hậu viện, Đường Hoan nằm trên kháng, quấn lấy mình thật chặt. Nàng đương nhiên không bệnh, chỉ là muốn giả bộ hai ngày, vừa vì kích thích lòng ham muốn của Tống Mạch một chút, cũng vì tránh né ba ngày lại mặt ngày mai. Nhà mẹ đẻ gì đó, nàng mới lười lãng phí tinh lực, hơn nữa về nhà mẹ đẻ có nghĩa là phải một mình chung đụng một đường cùng Tống Lăng, cứ thế mãi, đánh chết nàng nàng cũng không tin Tống Lăng có thể quy quy củ củ.
Rèm cửa chợt vang lên tiếng động, có người đi đến, Đường Hoan miễn cưỡng liếc nhìn ra, chỉ thấy một nam nhân mặc dù đã cố giả bộ lo lắng nhưng ánh mắt vẫn không giấu được cảm giác may mắn, liền đoán ngay ra người nọ là Tống Lăng. Không còn cách nào, qua lại trong mộng với Tống Mạch nhiều như vậy, nếu nói người quen thuộc nhất với một người chính là kẻ thù của hắn, vậy nàng đối với Tống Mạch cũng chính là loại cảm giác này, trừ phi Tống Lăng có thể giả bộ, nếu không phân biệt hai huynh đệ nhà này đối với nàng mà nói chỉ đáng một bữa ăn sáng.
“Hải Đường, chỗ nào không thoải mái?” Tống Lăng không chút khách khí cởi giày lên kháng, nằm nghiêng bên cạnh Đường Hoan, vươn tay sờ vào trong chăn.
“Nhị gia nếu quan tâm ta thật, cũng đừng thừa dịp này đến quấy rầy ta.” Đường Hoan dùng thân mình đè góc chăn không cho gã tiến vào, quay đầu về phía vách tường nói.
Nàng chỉ mặc trung y bên trong, vừa nghiêng đầu như vậy, cái cổ thon dài bị lộ ra. Tóc dài tựa như gấm, da thịt sánh với tuyết, Tống Lăng thấy vậy tâm thần nhộn nhạo, thơm trộm một cái thật nhanh. Đường Hoan chợt tránh sang bên cạnh, trợn mắt nhìn gã. Tống Lăng biết không thể một lần dồn ép người quá mức, cũng không tiếp tục bắt nạt mỹ nhân nữa, chỉ vươn tay đè bả vai nàng lại, dịu dàng nhìn nàng chăm chú: “Đừng sợ, ta chẳng qua là rất nhớ nàng, nhất thời không nhịn được, nàng đã bị bệnh, ta nào có tâm tư làm chuyện khác?”
Đường Hoan liếc gã một cái, không đáp lời.
Tống Lăng dém góc chăn cho nàng xong, nâng cằm thân thiết hỏi nàng: “Đang yên đang lành sao lại bị bệnh? Có phải ban đêm ngủ không ngoan lại đá chăn không ?”
Thái độ của gã mềm đi, Đường Hoan lạnh nhạt với gã cũng không hay, nghĩ một chút, thở dài, có chút cầu xin nhìn gã nói: “Nhị gia đừng náo loạn, ta là thật sự không thoải mái, nói chuyện cũng không có sức. Nhị gia nếu là quan tâm ta, thì ở bên cạnh thăm nom, đừng lên tiếng được không?”
“Được, được, ta đều nghe lời nàng hết, nàng mau nghỉ ngơi đi, ta ở ngay đây trông giữ nàng.” Cuối cùng cũng nghe được một câu nói mềm từ trong miệng nương tử, trong lòng Tống Lăng thật sự sung sướng, chỉ trông đợi lần này biểu hiện tốt, sớm ngày giành được sự tin cậy của mỹ nhân, sớm ngày viên phòng.
Lang trung tới đây rất nhanh, sau khi xem mạch, cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng trong miệng bệnh nhân cứ nói khó chịu mãi, lang trung liên tưởng tới bản tính của Nhị gia Tống gia, đoán vị Nhị nãi nãi này đại khái là đang giận dỗi với Nhị gia, bèn kê đơn đơn thuốc điều dưỡng bình thường.
Kê xong rồi, Đường Hoan thúc giục Tống Lăng đưa lang trung đi, sau đó thấp giọng phân phó Lập Hạ gửi lời cho Tống Mạch, để buổi tối Tống Mạch nhớ gọi Tống Lăng qua.
Tống Mạch nghe Lập Hạ nói xong, không cần nghĩ cũng có thể đoán được nguyên nhân trong này, gật đầu đáp ứng.
Buổi trưa Tống Lăng mặt dày mày dạn muốn chăm sóc Đường Hoan dùng cơm trưa, buổi chiều cũng lại ở trong phòng không chịu đi, mặc dù biểu hiện rất thành thật, nhưng Đường Hoan là loại người nào? Chỉ có nàng lừa nam nhân, chứ làm gì có chuyện nam nhân ở nàng trước mặt còn có thể giấu những tiểu tâm tư kia. Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Tống Lăng, Đường Hoan cười trộm trong lòng, chẳng qua cũng có mấy phần thấp thỏm, nếu như Tống Mạch ê ngại tình cảm huynh đệ…
Sẽ không, hắn chính là người nói được thì làm được.
Quả nhiên, giờ cơm lúc gần tối, Tống Mạch phái người gọi Tống Lăng ra phía trước dùng cơm.
Tống Lăng đứng ở cửa, không kiên nhẫn xua tay với gã sai vặt: “Đi đi đi, bảo với Đại gia, buổi tối ta ở bên cạnh chăm sóc Nhị nãi nãi, bảo huynh ấy ăn một mình đi, ăn xong rồi ngủ, không cần chờ ta đâu.”
Gã sai vặt cúi đầu: “Nhị gia, Đại gia nói, nếu ngài không chịu đi, lát nữa ngài ấy sẽ tự mình tới mời ngài.”
Tống Lăng có chút không thể tin được lỗ tai mình, muốn trút giận lên gã sai vặt, lại cảm thấy vẫn không đủ hả giận, liếc mắtnhìn vào trong phòng, nổi giận đùng đùng chạy ra đằng trước. Rẽ đến cửa phòng, chỉ thấy đại ca gã đang ngồi ở trên ghế chủ tọa uống trà, nghe thấy tiếng động cũng chỉ hơi giương mắt một chút, cái dáng vẻ khí định thần nhàn kia, Tống Lăng nhìn thấy lửa giận trong lòng càng lúc càng vượng, đi ra đóng cửa, trừng mắt chất vấn: “Đại ca, huynh đây là ý gì? Hải Đường sinh bệnh ta ở lại bên cạnh chăm sóc nàng không đúng sao? Hải Đường còn chưa phản đối, huynh gấp cái gì?”
Tống Mạch buông ly trà, ngẩng đầu nhìn gã: “Nàng thật sự không phản đối?” Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như có thể nhìn thấu tất cả tâm tư của đối phương.
Tống Lăng ủ rũ, ủ rũ ngồi bên dưới Tống Mạch, một lát sau, năn nỉ nói: “Đại ca, nữ nhân dỗ hai ngày là được, không thể nuông chiều mãi. Huynh yên tâm, chỉ cần đêm nay huynh để đệ ở lại bên kia, ngày mai đệ sẽ trả lại huynh một đệ muội tốt ngoan ngoãn nghe lời.”
“Không được, trước đó ta đã đồng ý với muội ấy coi chừng đệ một tháng, trừ phi muội ấy chủ động nói với ta chấp nhận đệ, đệ nhất định phải đợi một tháng sau mới có thể chung phòng với muội ấy. Nhị đệ, đệ đừng vội, một tháng trong nháy mắt sẽ trôi qua, đệ an phận một tháng, đến lúc đó muội ấy thấy đệ thuận mắt, hai người cùng hoà hoà thuận thuận thật tốt.”
“Đại ca…”
Tống Mạch không có hành động gì khác, thấy trên mặt đệ đệ lộ vẻ không cam lòng, hắn nhanh chóng chuyển hướng đề tài: “Ngày mai là ngày lại mặt. Xem một chút đi, nếu sức khoẻ đệ muội khá hơn, các đệ cùng nhau trở về, nếu đệ muội còn bệnh, thì tự đệ đi một chuyến, giải thích nguyên do cho Trình gia, tránh cho bọn họ lo lắng. Còn nữa, đệ ở bên kia dùng cơm trưa là có thể, nhưng chậm nhất đầu giờ Thân phải trở về, về chậm một khắc, thời hạn một tháng sẽ nhiều hơn một ngày.”
Tống Lăng đang nghĩ tới thừa cơ ra cửa lại đi đánh bạc một lần, nghe đến đó nhịn không được vỗ bàn: “Đại ca, ta không phải là tiểu hài tử, không cần huynh phải quản nghiêm như vậy!”
Vừa dứt lời, Tống Mạch cũng đứng lên, lạnh mặt dạy dỗ gã: “Không phải tiểu hài tử? Vậy ngươi cũng làm cho ta mấy việc chứng minh ngươi không phải là tiểu hài tử đi! Trừ ăn uống chơi gái đánh bạc, ngươi còn có thể làm cái gì? Giúp ngươi thú nữ tử tốt cũng bị ngươi làm loạn thành như bây giờ, cút, về phòng mà nghĩ cho kỹ lại!”
“Huynh, huynh chờ xem!” Tống Lăng không thể phản bác, ngạnh cổ rống lên một câu, phất tay áo bỏ đi.
Tống Mạch trong lòng tức giận, cơm chiều chỉ dùng một bát. Sau khi ăn xong muốn đi dạo bên hồ một lát, lại nhớ tới đủ loại hôm qua, bèn quay về phòng. Sau khi vào phòng, thấy Tống Lăng nằm nghiêng ở trong chăn, trước gối để lộ một tập tranh đang mở. Hắn tò mò nhìn sang, lại là một quyển đông cung, bên trên là một đôi nam nữ núp ở trong góc vườn hoa đang làm chuyện tằng tịu, nữ tử vịn vào núi đá, nam nhân đỡ thắt lưng của nàng đứng ở phía sau, cả bức họa rõ ràng nhất chính là bộ mông trắng như tuyết đầy đặn của nữ tử, còn có vật to thẫm màu khoa trương rõ ràng của nam tử kia…
Đập vào mắt quá rõ ràng , Tống Mạch lập tức giật lấy tập tranh vứt xuống đất, đang định mắng chửi người, Tống Lăng chợt nhắm mắt lại, trong miệng vội kêu hai tiếng Hải Đường, ngay sau đó thở dài một hơi, khuôn mặt ửng hồng chỗ nào đó ngẩng lên, ồ ồ thở dốc.
Nếu thế này vẫn chưa đủ, trong không khí đột nhiên tràn ngập mùi vị nam nhân nhàn nhạt cũng đủ để cho Tống Mạch hiểu được, đệ đệ tốt của hắn vừa mới làm cái gì.
Hắn tức giận đến mức cũng không biết nên mắng cái gì cho tốt.
Nam nhân vẫn không nhúc nhích đứng ở trước mép kháng, Tống Lăng thở gấp đủ rồi, chậm rãi mở mắt ra, nhìn đại ca nhà mình mệt mỏi cười một cái: “Sao vậy, đại ca không cho ta chạm vào nữ nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, không phải ngay cả ta tự mình thống khoái một chút cũng muốn quản chứ?”
Tống Mạch không còn lời nào để nói với gã, tắt đèn, y