Tống Lăng ném khăn lau xuống đất, chủ động nói với hắn: “Đại ca, ta biết trong lòng huynh oán ta, nhưng huynh chưa từng chạm vào nữ nhân, huynh không hiểu. Ngày nào đó chính huynh hưởng qua rồi, có thể thông cảm cảm giác bây giờ của ta. Hải Đường là nữ nhân cực phẩm như vậy, đổi là ai kẻ đó cũng nhớ thương trong lòng, hận không thể sớm một chút…”
“Câm miệng, nàng là thê tử của ngươi, không phải những nữ nhân linh tinh bên ngoài, ngươi phải tôn trọng nàng.”
“Ta là tôn trọng nàng mà, đây không phải chỉ nói với một mình đại ca thôi sao. Đại ca, hai chúng ta là song sinh, chẳng khác gì cùng một người, ta không có gì không thể nói với huynh. Đúng rồi, đại ca huynh vừa rồi cũng thấy tập tranh kia chứ, theo ta thấy à, Hải Đường cởi xiêm y ra, khẳng định so với nữ nhân kia còn…”
“Quên đi quên đi, nói chuyện cùng loại người đứng đắn này như huynh thật không chung chí hướng!” Tống Lăng rất là ghét bỏ nói, xoay người ngủ.
Tống Mạch lại ngủ không được.
Ban đầu là bị Tống Lăng chọc giận, càng về sau vất vả lắm mới bình ổn, hắn nhắm mắt lại, trong đầu cũng không chịu khống chế vẽ ra một màn kia, sau đó, hình ảnh vừa chuyển, bỗng trở về chạng vạng ngày hôm qua.
Bên hồ mờ tối, trên người nữ nhân chỉ mặc một cái yếm, eo nhỏ mông tròn chân dài… Nàng khiếp sợ quay lại, một đôi no đủ trước ngực lắc lư theo động tác của nàng, sau đó, hắn liền nhào tới trên người nàng, dính vào nhau chặt chẽ… Hắn không biết nàng có phát hiện ra không, tự hắn lại biết, khi đó, nơi đó của hắn cứng lên. Có lẽ, ngay từ lúc ngoài ý muốn tụt quần nàng nhìn thấy tuyết trắng dưới người nàng, thân thể đã xảy ra biến hóa.
Không thể lại muốn …
Tống Mạch hung hăng bấm đùi một cái, bắt buộc mình đi vào giấc ngủ nhanh lên một chút.
~
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Lăng lên đường dưới sự dặn dò không ngừng của Tống Mạch.
Nhìn xe ngựa đi xa, Tống Mạch suy nghĩ, trên người Nhị đệ không có bạc, hẳn là sẽ không chạy đi gây chuyện đâu?
Hắn xoay người trở về, chuẩn bị thu thập một chút rồi ra cửa hàng.
Ai ngờ vừa mới quay đầu lại, đã thấy nàng mặc một thân trang phục màu đỏ từ phía sau vòng ra đây, một thân một mình. Váy đỏ thẫm thêu cành hải đường quấn lấy nhau, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào cũng tươi đẹp tựa như hoa của nàng. Ánh mắt chạm vào nhau, nàng giật mình tại chỗ đó, khẽ nghiêng đầu quan sát hắn, trong mắt hiện lên nghi hoặc, dường như đang phán đoán cái gì, hai má càng ngày càng đỏ.
Nghi hoặc như vậy Tống Mạch cực kỳ quen thuộc, khụ khụ, hắn đi về phía nàng, cuối cùng ở chỗ cách chừng hai mươi bước thì dừng lại, nhìn bên cạnh nàng nói: “Đệ muội, là ta, muội, thân thể tốt rồi sao?”
“A, thì ra là đại ca…”
Đường Hoan đỏ mặt lui về phía sau vài bước, đứng quay lưng về phía hắn cúi đầu, tay khẩn trương nắm chặt khăn vò vò, thanh âm xấu hổ lẫn e sợ: “Đa tạ đại ca quan tâm, ta, ta đã tốt hơn nhiều. Đại ca, Nhị gia đâu? Ta nghĩ lại, để hắn một mình trở về cũng không tốt, khụ khụ, ta nên đi theo thôi, tránh cho ở nhà suy nghĩ nhiều, khụ khụ…” Lời còn chưa dứt, đã nhỏ bước chạy đến dưới một gốc cây quế phía trước, chống vào cây ho không ngừng.
Rõ ràng còn chưa khoẻ!
Ánh mắt quét một vòng, xác định xung quanh không có người, Tống Mạch bất đắc dĩ theo tới, vẫn như cũ tới chỗ xa xa thì dừng lại, thấp giọng khuyên nàng: “Đệ muội, Nhị đệ đã xuất phát rồi, muội xem muội, mau trở về nghỉ ngơi đi, chờ muội hoàn toàn khoẻ rồi, ta lại để Nhị đệ cùng muội về nhà một chuyến.”
“Aiz, Nhị gia cũng đi rồi, cũng chỉ đành như vậy.” Đường Hoan dùng khăn lau khóe miệng, liếc mắt nhìn về phía Tống Mạch, ánh mắt chạm vào nhau, trước khi Tống Mạch tránh đi, nàng nhanh chóng thu lại ánh mắt, trên mặt đỏ bừng một mảng, dừng một chút, nói: “Vậy đại ca đi làm việc đi, ta đi ra phía sau, khụ khụ, lúc trước cho là đi cùng Nhị gia, bèn để lại Lập Hạ ở trong phòng trông nom.”
Trách không được một mình tới tiền viện.
Tống Mạch qua loa gật đầu một cái, đang muốn rời đi, trong dư quang thoáng thấy thân hình nàng lung lay, một tay nâng trán, mắt thấy sắp ngã xuống. Hắn giật mình, người đã tự chủ trương chạy qua, đúng lúc đỡ nàng trước khi nàng ngã sấp xuống, “Đệ muội, muội không sao chứ?”
Cả người Đường Hoan đều dựa vào trên người hắn, một tay yếu ớt nắm vạt áo hắn, một tay kia không có sức rũ xuống, ngay cả khăn cũng cầm không nổi rơi xuống, “Đại ca, ta, đầu ta thật choáng váng…” Nói xong nhắm hai mắt lại.
Tống Mạch vừa khẩn trương vừa lo lắng, vừa sợ thân thể của nàng không tốt, lại sợ đột nhiên có người xông đến thấy được một màn này. Hắn thử đỡ nàng đứng lên, nàng lại mềm nhũn căn bản đứng không nổi. Gọi Lập Hạ, cách xa như vậy, khẳng định sẽ kinh động đến người khác. Không có cách nào, Tống Mạch đành phải ôm ngang người lên, sải bước đi về phía hậu viện: “Đệ muội, tình thế bất đắc dĩ, đường đột rồi.”
Đường Hoan ngoan ngoãn dán vào bộ ngực phập phồng của hắn, nhắm mắt không nói.
Đến hậu viện, Lập Hạ đang phơi xiêm y, nhìn thấy hai người tiến vào như vậy, nàng ngẩn người, hẳn là không dám xác định nam nhân ôm Nhị nãi nãi rốt cuộc là ai.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh ra đằng trước, tìm người mời lang trung đi!” Tống Mạch không kịp giải thích, rống lớn với Lập Hạ, rồi nhanh chóng ôm người đi vào phòng. Hắn đặt nàng lên trên kháng, chuẩn bị đi ra ngoài, Đường Hoan vô lực kéo ống tay áo của hắn không thả, đôi mắt nhắm chặt, thanh âm suy yếu: “Đại ca, huynh, huynh đừng đi, ta sợ, có phải ta sắp chết hay không…”
Bằng vào chút sức lực này của nàng, hắn giãy một cái là thoát, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương kia của nàng, nghe nàng nói lời như thế, Tống Mạch không đành lòng, kéo chăn lên đắp cho nàng, nhẹ giọng trấn an nói: “Đệ muội muội yên tâm, lang trung sẽ đến ngay, muội chỉ là tại đêm đó rơi xuống nước bị lạnh, không có việc gì đâu.”
“Vâng, ta tin đại ca.” Đường Hoan mở to mắt, yếu ớt cười một tiếng với nam nhân, sau khi chống lại ánh mắt thân thiết của nam nhân, nàng không chớp mắt cùng hắn nhìn một lát, chợt ý thức được không đúng, rụt tay lại như bị bỏng, quay đầu nói: “Đại ca, khiến huynh chê cười, huynh, huynh nhanh ra phía trước đi, lát nữa để cho Lập Hạ chăm sóc ta là được rồi.”
Tống Mạch còn đang đắm chìm trong cảm giác khác thường khi vừa rồi đối diện với đôi mắt thu thuỷ đầy ẩn tình của nàng, nghe nói như thế, bất chợt hoàn hồn, “Phải, nên vậy, vậy, vậy đệ muội nghỉ cho khỏe đi, ta đi đây.” Nói xong rời đi như chạy trốn.
Đường Hoan kéo chăn che kín mặt, nghĩ đến cái dạng ngốc nghếch vừa rồi của Tống Mạch, nhịn không được cười.
Sau khi lang trung xem xong, vẫn là phương thuốc kia, Tống Mạch lo lắng, đi tới cửa hàng ngồi một lát, lại quay về nhà, sợ trong nhà không có chủ nhân, bệnh tình của nàng đột nhiên nặng thêm bọn nha hoàn sẽ hoang mang lo sợ.
Khi Tống Lăng trở về, phát hiện đại ca vậy mà lại ở nhà, ánh mắt loé lên. Đại ca từ trước đến giờ đi sớm về trễ, gã vốn định trở về sớm thừa dịp lúc đại ca không có ở nhà *** mỹ nhân, lại không nghĩ rằng…
Đại ca là đoán được tính toán của gã cho nên về nhà trước trông gã đến đây, hay là thừa dịp gã không ở nhà có tâm tư khác?
Đến lúc nghe thấy Tống Mạch nói buổi sáng Hải Đường té xỉu, Tống Lăng nhẹ nhàng thở ra, lại có chút thất vọng không hiểu tại sao, lắc đầu, đi về phía hậu viện thăm người.
Đường Hoan không định giả bộ quá lâu, chạng vạng dùng cơm xong, đã lập tức để cho Lập Hạ đỡ nàng đi dạo một lát trong vườn hoa. Nàng ăn ít, lại ăn nhanh, ra khỏi cửa trong khi huynh đệ Tống Mạch còn đang dùng cơm. Tống Lăng nghe được bên kia có động tĩnh, sai gã sai vặt đi nhìn một cái, nghe nói Nhị nãi nãi đi dạo trong vườn hoa, trong lòng gã chợt động, lúc này cũng buông bát đũa, đứng dậy nói: “Đại ca, Hải Đường có một mình đệ không yên tâm, để đệ đi cùng nàng.” Nói xong cũng không chờ Tống Mạch đáp lời, chạy ra ngoài nhanh như gió.
Tống Mạch không ngăn cản, thực ra hắn cũng thoáng muốn cản, nhưng không có lý do thích đáng, chỉ là đi dạo, hắn dựa vào cái gì không cho?
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không quá yên tâm, ở trong sân vòng vo hai vòng, chợt thấy một mình Lập Hạ trở lại, bất an nơi đáy lòng càng tăng lên, gọi người hỏi: “Nhị gia Nhị nãi nãi đâu?”
Sắc mặt hắn quá khó coi, Lập Hạ mặc dù có chuẩn bị vẫn bị hoảng sợ, “Hồi, hồi Đại gia, Nhị gia, Nhị gia ngứa mắt nô tỳ tay chân vụng về, bảo nô tỳ trở về trước, nói lát nữa ngài ấy tự mình đưa Nhị nãi nãi trở về.”
“Lúc ngươi đi, bọn họ ở đâu?” Tống Mạch âm thầm nắm chặt nắm tay, cố gắng làm bộ như tùy ý hỏi.
“Ở bên cạnh núi giả, Nhị nãi nãi đi mệt, ngồi ở đó nghỉ ngơi, sau đó Nhị gia cũng tới.” Lập Hạ thành thành thật thật đáp.
Tống Mạch hừ, bào nàng ta đi, tự mình đi thong thả tại chỗ hai bước, không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến tranh đông cung tối hôm qua Nhị đệ xem, lập tức khẩn trương. Vạn nhất, vạn nhất đồ vô liêm sỉ kia lại làm ra chuyện gì ép buộc nàng thì làm sao bây giờ? Tính tình nàng như vậy, sợ là thà chết cũng không chịu nhục đi?
Không dám do dự nữa, Tống Mạch vội vàng chạy về phía núi giả trong vườn hoa.
Bên cạnh núi giả, Tống Lăng đang săn sóc đấm chân cho nương tử, Đường Hoan trong bộ dáng hưởng thụ vừa xấu hổ và giận dữ muốn chết, lỗ tai lại âm thầm lưu ý tiếng động đến trên đường.
Lập Hạ đi lên, Đường Hoan cho nàng ấy ánh mắt, để nàng ấy cố ý đi vòng qua tiền viện, sau đó Đường Hoan định thời gian cho mình. Nàng ứng phó với Tống Lăng trước, nếu trong nửa canh giờ Tống Mạch không xuất hiện, Lập Hạ không gặp được người cũng tốt, Tống Mạch do dự không muốn đến cũng được, nàng cũng vẫn lừa Tống Lăng về phòng cùng nàng, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp khiến cho Tống Mạch ra tay.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, tay của Tống Lăng dần dần từ đấm chân đã biến thành vuốt ve, hơn nữa càng ngày càng đi lên đến phía bên trong, vô cùng mập mờ.
Hai người sóng vai ngồi ở trên ghế đá, hai tay Đường Hoan bị một tay gã giữ ở phía sau, biết còn tiếp tục như vậy, nam nhân sẽ không dễ khống chế, đang chuẩn bị mở miệng lừa gã, đúng vào lúc này, bên kia cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo không biết vì sao dừng lại im bặt. Đoán được Tống Mạch nhất định là trốn ở bên kia chuẩn bị quan sát trước một chút, Đường Hoan lập tức sửa lại câu từ, khóc cầu xin: “Nhị gia, ngươi, ngài nói chuyện không giữ lời gì hết, vừa rồi ngài nói chỉ theo ta nói chuyện, sau đó là đấm chân cho ta, bây giờ lại, ngài, nếu ngài không dừng tay, ta…” Lắc lắc thân mình dùng sức giãy dụa đứng lên.
Càng giãy dụa, nam nhân càng phát hoả.
“Nàng sẽ thế nào?”
Bàn tay to của Tống Lăng bỗng chốc đụng đến giữa hai chân nàng, cách váy nhấn vào chỗ kia xoa nhẹ. Đường Hoan hét lên một tiếng, Tống Lăng lập tức che miệng nàng lại, trên tay dùng một chút lực, bèn nhấc người như xách một con gà tới phía trước núi đá. Gã từ sau lưng ép xuống thật chặt nữ nhân giãy dụa không thôi, cởi bỏ đai lưng trói hai tay nàng lại, miệng hôn loạn ở lỗ tai và cổ nàng, “Hải Đường ngoan, đừng trốn tránh ta nữa, việc này rất thoải mái, để cho ta thương nàng tử tế một hồi, nàng biết tư vị rồi, sẽ yêu ta, ngoan nha…