Ngay lúc Đường Hoan sắp hôn tới Tống Mạch, Tống Mạch còn đương khẩn trương không biết nên chờ đợi hay là tránh đi, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói chuyện.
“Trương thiếu gia, Trương tiểu thư, sư phụ ta đã đi nghỉ rồi, hai vị vẫn nên trở về thôi.”
Phó Ninh chắn trước cửa phòng Tống Mạch, cười nói với hai người kia, nhìn như ôn hòa, thật ra là vui sướng khi người gặp họa.
Mới vừa rồi hắn còn đang vui vẻ dạo chơi trên đường, thình lình bị huynh muội Trương gia ngăn lại, quấn quít lấy hắn nói muốn tới bái phỏng sư phụ. Trương gia và Tống gia vẫn luôn là đối thủ không đội trời chung, vậy mà vị Trương tiểu thư này lại một lòng coi trọng sư phụ, không để ý sư phụ mặt lạnh nhìn nàng, năm nào cũng phải tới đây dây dưa. Phó Ninh vốn không muốn để ý tới hai người, lại nghĩ tới những người cùng tới đấu đèn đến trước căn bản đều biết chỗ thầy trò họ ngủ lại, thay vì để cho hai người này tự tiện xông vào, không bằng hắn dẫn đường. Giờ thì tốt rồi, sư phụ đã ngủ từ lâu, để cho hai người này đi một chuyến tay không!
Trương thiếu gia nhìn về phía muội muội, hắn hoàn toàn là theo muội muội đi dạo phố thôi.
Trương tiểu thư không cam lòng rời đi như vậy, cố ý cao giọng: “Phó Ninh, không phải ngươi nói Tống công tử đang làm đèn sao?”
Vẻ mặt Phó Ninh bất đắc dĩ nhìn nàng: “Khi ta ra khỏi cửa đúng là sư phụ đang làm đèn, bây giờ nhất định là mệt mỏi nên nghỉ ngơi rồi. Trương tiểu thư, nếu tiểu thư thật sự gấp gáp muốn thấy phong thái của sư phụ ta, vậy mong ngày mai tới sớm, hôm nay sắc trời đã tối rồi, hai vị vẫn nên rời thôi.” Hắn cũng muốn xem xem da mặt nữ nhân nàycó dày đến mức đã nghe thấy những lời này còn muốn tiếp tục dây dưa hay không.
Ai ai ở phủ thành đều biết Trương tiểu thư thích Tống Mạch, nhưng còn chưa có ai nhắc tới chuyện này trước mặt nàng. Vậy mà Phó Ninh há miệng nói to như vậy, không bận tâm một chút nào về cô nương nhà người ta da mặt mỏng, khuôn mặt đang cười của Trương tiểu thư thoáng cái đỏ lên. Đang định phát tác, lại bị huynh trưởng nàng vỗ một cái, ý bảo nàng nên đi. Nhìn huynh trưởng xoay người rời đi, Trương tiểu thư không thể không nén giận, oán hận trừng Phó Ninh rồi xấu hổ và giận dữ đuổi theo.
Phó Ninh đưa mắt nhìn hai người đi xa, quay đầu lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt, trong mắt thoáng hiện lên nét hoang mang, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, tự đi nghỉ ngơi.
Trong phòng.
Mập mờ bị cắt đứt, Tống Mạch nhanh chóng tỉnh táo lại, kịp thời ngăn cản đệ tử còn đang muốn hôn tới. Thấy chăn trên vai nàng trượt xuống rất nhiều, lộ ra bả vai trơn bóng, Tống Mạch vội dùng chăn quấn người kia thật chặt một lần nữa, đồng thời thở dài ở bên tai nàng một tiếng, tránh cho người bên ngoài nghe thấy được tiếng động.
Đường Hoan ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, từ trong miệng Phó Ninh biết được một số chuyện, suy nghĩ một lát liền viết chữ ở trên ngực nam nhân: Tống công tử.
Tống Mạch cười khổ, nhẹ giọng giải thích cho nàng: “Đừng suy nghĩ nhiều, sư phụ và nàng ấy không hề có chút liên quan nào, chỉ từng gặp nhau vài lần lúc đi thi đấu đèn. Nàng ấy có kỹ thuật làm đèn tốt nhất trong cùng lứa của Trương gia, Trương gia trông cậy vào nàng đoạt giải nhất, cũng không so đo của thân phận nữ nhi của nàng.” Liên tiếp ba lần thi đấu đèn đều là hắn đứng thứ nhất Trương gia đứng thứ hai, đứng ở trên cùng một cái đài, Tống Mạch muốn không để ý tới Trương tiểu thư cũng khó, nhưng cũng chỉ là lúc ban đầu tò mò nhìn qua một cái thôi, phần sau đều là Phó Ninh hỏi thăm rồi tới nói cho hắn.
Đường Hoan cúi đầu bẻ ngón tay nghịch.
Tống Mạch không ngốc, cho dù chưa từng ở chung với nữ tử, thường xuyên đọc sách cũng có thể thấy một ít truyện tài tử giai nhân. Đệ tử vừa rồi còn mong đợi hỏi có thể được thích hắn hay không, sau khi nghe chuyện Trương tiểu thì không nói gì, trong lòng khẳng định là lo hắn và đối phương có dây dưa gì không?
Tống Mạch vừa cảm thấy đệ tử ngốc, trong lòng lại không khỏi vui mừng, cúi đầu hỏi nàng: “Tiểu Ngũ không tin sư phụ?”
Đường Hoan đẩy hắn ra, bọc chăn nằm xuống, để lại cho hắn một bóng lưng.
Nhìn nàng gầy gò nhỏ nhắn nằm ở đó, Tống Mạch đuổi theo, kéo người lại, đỡ bả vai nàng nói: “Không phải Tiểu Ngũ thích sư phụ sao, sao bây giờ lại không để ý tới sư phụ rồi?”
Hắn thích Tiểu Ngũ, hắn không muốn lại gạt nàng. Lúc trước ngại thân phận nam nhân của đệ tử, hắn không dám mở miệng, bây giờ biết Tiểu Ngũ là một cô nương, biết nàng từng đáng thương như vậy, hắn càng thương tiếc nàng hơn, không đành lòng lại khiến bản thân nàng lo nghĩ vẩn vơ. Tống Mạch không biết nam nữ khác ở chung ra sao, nhưng đối xử với tiểu cô nương ngốc nghếch này, đối với Tiểu Ngũ của hắn, hắn chỉ muốn cho nàng sự chăm sóc tốt nhất, cho nàng biết Tống Mạch hắn từ đầu tới cuối chỉ thích một mình nàng.
Vì sao lại là nàng?
Chính Tống Mạch cũng không biết.
Khi còn trẻ huynh trưởng khuyên hắn thành thân, Tống Mạch không biết rõ vì sao mình không có tâm tư đón dâu, tổ phụ liền ra mặt khuyên huynh trưởng giúp hắn, nói loại chuyện này phải xem hai người có hợp ý hay không. Khi đó Tống Mạch không tin duyên phận, nhưng qua nhiều năm như vậy, những cô nương có ý đồ tới gần hắn có dáng vẻ có nhan sắc, loại gì cũng đều có, hắn đều có thể bình tĩnh đối đãi, chỉ có tiểu đệ tử đột nhiên xuất hiện này, khi vẫn là “nam tử”, đã làm cho hắn động tâm rồi.
Nếu đây là duyên phận trong miệng tổ phụ, Tống Mạch tin.
“Tiểu Ngũ đừng suy nghĩ nhiều, sư phụ, chỉ thích con.” Hắn nằm nghiêng xuống, ấn đầu của nàng vào trong ngực, hôn lên mái tóc dài mát dịu của nàng.
Đường Hoan kinh hỉ ngẩng đầu, nhìn hắn không dám nháy mắt.
Tống Mạch vỗ vai nàng, “Tin rồi sao?”
Đường Hoan hôn chụt một cái lên mặt nam nhân. Trong quá khứ đều là nàng nhọc lòng làm cho Tống Mạch yêu mình, nhưng dù cho đã động lòng, nam nhân này cũng chưa bao giờ chủ động nói thích nàng, không nghĩ tới đêm nay Tống Mạch lại chủ động nói ra …
Vậy rèn sắt khi còn nóng đi!
Đường Hoan kéo chăn, tung mình muốn tới trên người Tống Mạch.
Tống Mạch nhanh chóng đứng dậy, cầm trung y của nàng tới, quay đầu nói: “Tiểu Ngũ, mặc xiêm y vào trước đã!” Cô nương ngốc này, nàng nằm bên cạnh hắn đã đủ cho hắn tâm viên ý mãn rồi, còn dám trần truồng quấy rối như vậy, hắn… hắn là nam nhân bình thường, tự chủ không được tốt như thế đâu.
Đường Hoan không nhận quần áo, trèo lên trên người hắn, giữ lấy khuôn mặt hắn nói nguyện ý cho hắn.
Tống Mạch vừa cao hứng lại vừa bất đắc dĩ, chờ nàng nói xong liền nhắm mắt lại, vừa cưỡng chế phủ thêm trung y cho nàng, vừa nói giọng khàn khàn: “Tiểu Ngũ, con mới mười bốn tuổi, chờ qua hai năm nữa, hoặc là sang năm con cập kê, sư phụ lại thú con.” Hai năm, quá dài, hắn sợ là chờ không kịp. Vậy sang năm đi, chờ nàng lại lớn lên một chút.
Sang năm?
Đừng nói tới sang năm, đến cuối tháng nếu không hái được hắn, nàng cũng phải xuống dưới đất tìm sư phụ rồi!
Đường Hoan kéo tay nam nhân đặt trên ngực của mình, có nhỏ đi nữa thì cũng là hai cái bánh bao, một đại nam nhân như Tống Mạch hẳn là chịu không nổi chứ?
Tống Mạch không hề nghĩ rằng tiểu đệ tử ngây thơ của hắn đang quyến rũ hắn, hắn lý giải thành một ý khác, sau khi nhanh chóng rụt tay về, thoáng không được tự nhiên nói: “Ừm, chờ sau khi con khôi phục, sư phụ lại…” muốn con. Bây giờ nàng như một đứa nhỏ, hắn thật sự không xuống tay được. Hắn lớn hơn nàng nhiều như vậy, nếu không đợi được nàng nẩy nở mà muốn nàng luôn, Tống Mạch sợ Tiểu Ngũ không chịu nổi.
Hắn lại không biết ngữ điệu săn sóc của hắn giống như một tia sét, đánh thẳng vào Đường Hoan khiến nàng tê dại cả người.
Bánh bao quá nhỏ, bị ghét bỏ …
Đối với một hái hoa tặc mà nói, không có cái gì có thể so với loại vũ nhục này hơn, đả kích người hơn!
Mất hết tâm tư quyến rũ hắn, Đường Hoan nhanh chóng mặc xiêm y vào, trèo vào trong giường giả bộ ngủ, hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải hắn khiến nàng thành một tiểu khất cái bữa no bữa đói, bộ ngực của nàng có thể lép như vậy sao? Vây mà bây giờ lại còn không biết xấu hổ ghét bỏ nàng! Chờ xem, khi kết thúc hết 9 giấc mộng này nàng sẽ dùng hai cái bánh bao lớn bịt chết hắn!
Tống Mạch chỉ cho là nàng thẹn thùng, suy nghĩ một chút, nghiêng mặt ra bên ngoài nằm xuống.
Trên giường chỉ có một cái chăn, cũng may tháng tám ở Giang Nam còn chưa tới mức quá lạnh, mặc trung y ngủ một đêm hẳn sẽ không sao. Hơn nữa, Tiểu Ngũ là nữ, hắn thật sự mừng rỡ. Tống Mạch mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Đang mỉm cười, phía sau truyền đến động tĩnh, nàng lăn tới, đắp chăn lên người hắn, sau đó, người cũng dán vào, viết chữ trên lưng hắn.
Sư phụ, ôm Tiểu Ngũ ngủ.
Nàng vừa dừng lại, Tống Mạch liền xoay lại, kéo người vào trong lòng, dịu dàng nói bên tai nàng: “Tiểu Ngũ ngủ đi, đợi tới khi chúng ta trở về, sư phụ sẽ sắp xếp cho con khôi phục thân phận nữ nhi.” Có lẽ trong lòng quá mức ngọt ngào, ôm nàng như bây giờ, trong lòng Tống Mạch một chút sắc dục cũng không có, chỉ cảm thấy hài lòng thỏa mãn.
Đường Hoan cũng không dám liên tiếp quyễn rũ hắn, dù sao, nàng ở trước mặt hắn vẫn luôn giả vờ ngây thơ, không thể đột nhiên trở nên phóng đãng được.
Sau này tìm một cơ hội nữa là được.
Làm ổ ở trong ngực nam nhân quen thuộc, Đường Hoan nhanh chóng ngủ say.
Một đêm ngủ ngon đến hừng đông.
Đường Hoan tự cho là rất hiểu biết Tống Mạch này, không nghĩ tới vừa xác định quan hệ, Tống Mạch đã bày cho nàng một bộ mặt mới.
Tống Mạch muốn ở trong phòng làm đèn, Đường Hoan nhàn rỗi không có việc gì, muốn ra ngoài xem náo nhiệt với Phó Ninh. Tống Mạch vẫn luôn đối xử với nàng dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, bởi vậy nàng căn bản không ngờ được, một đề nghị tưởng như đương nhiên lại có thể bị hắn từ chối ngay lập tức.
Lúc ấy ba người đang ở dưới lầu dùng điểm tâm.
Đối với lời từ chối ngoài ý muốn, Đường Hoan kinh ngạc mở to mắt, nhìn chằm chằm Tống Mạch, muốn biết lý do.
Phó Ninh xem xét sắc mặt sư phụ, thoạt nhìn không giống như là tức giận, bèn khuyên nhủ: “Sư phụ, Tiểu Ngũ lần đầu tiên tới phủ thành, người cho đệ ấy đi ra ngoài thăm thú đi. Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ để ý Tiểu Ngũ, không để người ta bắt nạt đệ ấy.”
Tống Mạch chậm rãi ăn thìa cháo, buông thìa, mặt không chút thay đổi nói: “Không được, ta cần một người trong số hai đứa trợ thủ giúp ta. Phó Ninh, con học nhiều hơn Tiểu Ngũ hai năm, ta vốn định cho con hỗ trợ, nhưng để một mình Tiểu Ngũ như vậy sẽ khiến nó buồn bực. Bây giờ để nó giúp ta, con đi dạo bên ngoài, thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức, một công đôi việc.”
“Hỏi thăm tin tức? Sư phụ nói là thăm dò xem những người khác chuẩn bị loại đèn gì sao?” Phó Ninh nghi hoặc hỏi, năm trước sư phụ không cần hắn trợ thủ, cũng không từng để ý đến mấy đối thủ, làm sao năm nay lại đột nhiên mất hết tự tin rồi? Là vì thái độ kiêu ngạo của Trương gia khi tuyên bố đoạt giải nhất kia sao?
Tống Mạch không đáp lời, coi như cam chịu.
Phó Ninh lập tức nghiêm mặt nói: “Sư phụ yên tâm làm đèn đi, việc này đệ tử nhất định lo liệu ổn thỏa.” Cách trận đấu đèn tối mai còn có hai ngày một đêm, nếu Trương gia quả thật có đại chiêu, bây giờ sư phụ chuẩn bị lại lần n