XtGem Forum catalog
Các trang bạn đã lưu
Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Hãy lợi dụng anh

Theo dõi


- Con gái lúc chia tay người yêu, luôn muốn biết ny mình có ngủ với ng khác không , tao chỉ nói, hình như là có.

- Mày đúng là bạn tốt nhỉ – Mạnh nói đểu

- Vậy mày đã làm thế chưa – Khánh nhìn Mạnh tò mò

- Thằng điên – Mạnh đứng dậy đi vào phòng

Khánh cười. Nó nhìn Hà 1 lúc..

- Mở mắt ra, anh biết em tỉnh rồi – Khánh nói

- Sao anh biết em tỉnh rồi – Hà mở mắt ngạc nhiên

- Vừa thấy suýt thì cười phì ra lại còn giả vờ gì nữa – Khánh búng vào trán Hà

- Nhưng em vẫn chưa biết được câu trả lời – Hà ôm trán

- Sao em chưa biết rõ đã vội khẳng địh rồi cãi nhau với nó

- Em nóng tính quá – Hà thấy hối hận vì nhữg j đã nói và nghĩ hôm vừa rồi

- Nhưng nếu câu trả lời đúg như em nghĩ thì sao ?

- Em không biết nữa.. – Hà kéo chăn trùm lên mặt

- Đúng là con gái, rách việc

Khánh đứng dậy bỏ vào bếp để làm nốt. Hà lại ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Lúc mở mắt, nó giật mình ngồi bật dậy vì 2 cái mặt ông Long vs ông Tùng đập vào mắt nó làm chết khiếp.

- Ngủ cũng xinh nữa – Tùng trêu

- Mày quên cái đá lúc sáng à, nếu là tao thì giờ sẽ là 1 cái đấm – Long thì thầm

Đúng như Long nói, Mạnh ở đâu ra từ lúc nào, nó đấm 1 cái vào tay Tùng. Làm thằng bé giật cả mình..

- Vào ăn cơm kìa – Mạnh quát

Hà cũng gấp chăn lại, nó đi rửa mặt mũi rồi vào ngồi ăn cùng mọi người. Bữa ăn có vẻ như đỡ hết u ám như ban sáng. Nhưng vẫn không nghe thế ai nói gì ngoài Long và Tùng cả.

- Anh đưa em về nhé – Khánh nói

Hà đang cầm túi lên, nghe Khánh nói vậy nó đưa mắt thăm dò thái độ của Mạnh. Mạnh không nói gì hay biểu hiện gì nó đi thẳng vào phòng. Hà quay sang nhìn Khánh. Nó chẳng biết nói gì rồi cứ đi thẳng. Hà chào mọi người.

Khánh đi cạnh Hà, đường vắng, ánh đèn sáng làm giảm đi sự lạnh lẽo của con đường 1 chút, Hà cứ im lặng nghe Khánh nói đủ thứ chuyện. Một lúc, nó đột nhiên hỏi 1 câu chẳng liên quan đến chuyện Khánh đang nói..

- Em đã làm Mạnh tổn thương mà em không biết – Hà cụp mắt

- Gì cơ – Khánh nghe rõ nhưng không tin vào điều mình vừa nghe

- Tại sao đàn ông bị tổn thương lại thường im lặng..- Hà nhìn Khánh

- Hì.. vì họ là đàn ông, mà đàn ông thì không thích ai biết mình có giây phút yếu đuối – Khánh nhìn Hà rồi lại đánh mắt đi

- Họ giả tạo lắm đúng không anh.. – Hà cười

- Sự giả tạo ấy, chỉ là để bảo vệ lòg tự trọg thôi.. thật ra thì, đàn ông cũng mềm yếu lắm chứ em

- Mạnh mẽ đến đáng sợ..

- Đàn ôg không thíc mang tiếg vì đàn bà mà đau khổ đâu

- Để người khác biết yêu người con gái đó nhiều thế nào là 1 sự xấu hổ à ? – Hà tò mò

- Còn tuỳ.. có những người đàn ông, lúc yêu, họ muốn cả thế giới biết họ yêu người đó nhiều thế nào, và cũg có những người chỉ thíc giữ cho riêng mìh – Khánh nhìn Hà

- Nói ra có phải thoải mái hơn không – Hà cười

- Ừ, như anh ấy.. Anh thíc em thì anh nói là anh thíc em – Khánh nhìn xuốg dưới đất cười

- Anh chỉ muốn trêu tức Mạnh thôi đúng không ?

Khánh đột nhiên dừng lại, Hà khó hiều. Nó nhìn Khánh thăm dò thái độ. Nhưng Khánh cụp ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

- Nếu như có thể là thật, thì tốt hơn – Khánh nói rồi nhìn Hà

- Em là người yêu cũ của bạn anh mà – Hà thấy khó trong lòng

- Anh chỉ lo em là vợ cũ, chứ người yêu cũ.. thì sao chứ – Khánh cười

- Có phải trước đây anh và Mạnh đã xảy ra chuyện gì không ? – Hà tò mò

- Em nghĩ lung tung rồi.. – Khánh tiếp tục đưa Hà về

Khánh lảng sang chuyện khác. Mọi chuyện hình như bắt đầu dần phức tạp.

Tối sinh nhật Mạnh ngày hôm ấy. Mọi người tổ chức tại nhà cho Mạnh. Mạnh vẫn chưa đi làm về.. Giờ đã là 6h chiều. Mọi thứ đã bày sẵn.. đều là những thứ mà Mạnh vẫn thích ăn do Hà và mọi người cùng chuẩn bị.. 6h30’, tiếng cửa mở.

Hà nghĩ là Mạnh về nên háo hức ra mở cửa. Nhưng không phải, đó là 1 cô gái.. Khá xinh đẹp. 2 người nhìn nhau ngạc nhiên không ai nói thêm lời nào chỉ nhìn nhau như muốn hỏi ” Cô là ai “.

Cũng là lúc Mạnh bước vào. Cô gái đó quay sang nhìn Mạnh, Mạnh cũng ngạc nhiên ra mặt.. cô ấy kéo theo 1 chiếc vali, Khánh bước ra và cũng như quá bất ngờ.. còn Long và Tùng thì 1 người bịp mồm 1 người bịt mắt =.=’

- Đây là bạn gái ai vậy – Cô gái đó đột nhiên lên tiếng

Không ai nói gì. Tùng thì chỉ Mạnh. Long thì chỉ Khánh. Cô gái đó tròn mắt như hỏi : Là sao. Tùng lại chỉ sang Khánh, Long lại chỉ sang Mạnh. Cô gái đó lại càng thắc mắc, quay sang nhìn Mạnh..

- Bạn gái anh sao ?

Không ai nói gì.. tất cả đều lảng tránh ánh mắt và câu hỏi của cô ta.

- Vậy là bạn gái anh hả – Cô gái đó quay sang phía Khánh

Nhưng vẫn không ai nói điều gì cả.

- Là bạn gái của anh – Đột nhiên cả Mạnh và Khánh đột nhiên cùng nói

- 2 người lại như thế sao – Cô gái đó cười khẩy rồi nhìn Hà từ trên xuốg dưới

Mọi người im lặng trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm ấy. Cả 6 người. Cô gái ấy là ai mà khiến mọi người đến cả 2 người nhí nhố nhất như Long và Tùng cũng phải nín họng, lén lút nhìn nhau.

Lúc này tôi thực sự thấy hoang mang nhiều lắm. Nhưng khi nãy Mạnh đã lên tiếng nhận tôi là người yêu thì tôi cũng vẫn cảm thấy rất nhẹ nhõm phần nào.. Cô gái đó mở vali lấy 1 chiếc hộp nhỏ, và đưa cho Mạnh. Mạnh chần chừ cầm lấy, rồi ánh mắt anh chợt nhìn tôi như đag thăm dò thái độ của tôi vậy. Tôi cảm thấy lo lắng.

- Sao vậy, là bạn gái anh à – Cô gái đó nhìn tôi rồi nhìn Mạnh

- bạn gái cũ – Mạnh không nhìn ai cả nói rồi mở gói quà đó

Câu nói ấy như đâm vào sự tổn thương bấy lâu nay đang nguội bớt lại đau nhói đến ngạt thở. Tôi như vỡ ra và chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi đây mà thôi.

- Anh thích không ? – Cô gái ấy cười

- Em luôn biết anh thích gì mà – Mạnh cũng cười

Đó là 1 chiếc đồng hồ thật đẹp. Chưa bao giờ tôi thấy Mạnh cười như vậy với tôi cả. Thật ra thì cô ấy là ai, và là gì của Mạnh.. tôi thật sự rất muốn biết. Tôi đứng dậy đi vào trong bếp. Tôi muốn lấy thêm ly cho cô gái đó, và cũng 1 phần là muốn chạy trốn cái cảnh tượng ấy.. Tôi sợ mình sẽ khóc ở đó mất.

- Em không sao chứ – Khánh đứng cạnh tôi

- Đừng có ôm em nữa đấy – Tôi giả vờ như không sao cả

- Em điên quá đi – Khánh cười

- Vậy.. cô gái đó … là.. – Tôi ngập ngừng

- Trang. Là người yêu cũ của anh đấy – Khánh nói

- Người yêu cũ.. vậy tại sao.. với Mạnh.. ? – Tôi ngạc nhiên

- Mạnh không kể với em sao – Khánh nhìn tôi

- Mạnh chỉ từng nói bóng gió là đã từng yêu 1 cô gái rất lâu nhưng hokhông được đáp lại tình cảm thôi.. vậy là cô ấy sao..

- Ừ, Mạnh thích Trang từ khi bọn anh học cấp 3, nhưng khi ra trường Trang và anh lại đến với nhau.. được 2 năm thì chia tay, Trang bắt đầu quay qua có tình cảm với Mạnh

- Có giống kiểu anh và em bây giờ không ? – Tôi cắt ngang lời anh

- Không giống đâu, rồi em sẽ hiểu thôi mà

Khánh chỉ nói vậy rồi bỏ ra ngoài. Tôi như hiểu đc một chút vấn đề. Nhưng tôi vẫn không rõ, Mạnh còn tình cảm với Trang không ? Giờ liệu họ có đến với nhau không ? Tôi thật sự thấy lo lắng.. và Trang là người như thế nào nhỉ, mà 1 thời khiến Mạnh yêu thương đến thế. Ôi 2 cái anh này, thật là đau đầu.

- Mình nói chuyện với nhau 1 chút đi – Trang đột nhiên lại gần tôi

- Em định làm gì vậy – Mạnh đứng dậy hỏi Trang

- Kệ cô ta đi, cô ta còn trò gì nữa chứ – Khánh nói rồi đi thẳng vào phòng đóng cửa lại

- Đc không ? – Trang nhìn tôi

Tôi chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài ban công. Trang theo sau, công nhận là cô ấy rất xinh.. có lẽ đó là 1 phần Mạnh thích cô ấy vậy.

- Em là người yêu cũ của Mạnh, vậy em là sao với Khánh – Trang hỏi tôi

- Chị đừng hiểu nhầm, em không là gì của anh Khánh.. – Tôi cuống quýt

- Dù là Khánh hay là Mạnh thì em cũng đừng đến đây nữa – Trang nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh … đôi mắt này rất quen..

- Em … – Tôi không biết nên nói gì

- Mạnh là của chị, còn Khánh chắc chắn sẽ không thể yêu 1 người quá thua kém chị như vậy.. chị cảm thấy không thoải mái lắm vì sự có mặt của em ở đây

- Chị tham lam vậy – Tôi buột mồm

- Em nói gì – Trang làm ra không hiểu

- Chị nói Mạnh là của chị, vậy chị tự tin là anh ấy còn yêu chị sao ?

- Vậy em nghĩ, Mạnh yêu em à – Trag tiến lại gần về phía tôi

- Em …

- Trang thôi đi, em đừng trẻ con như thế – Mạnh xen vào

- Vậy anh nói xem, em hay là nó đây – Trang nhìn Mạnh nói lớn

- Không là em, thì sẽ chẳng là ai cả … em đừng vậy nữa – Mạnh dịu giọng.. ánh mắt anh lạ lắm … anh đang nói thật sao.. Trái tim tôi như bị bóp nát vậy

- Em nghe thấy chưa, đừng mong chờ gì nữa – Trang nói với tôi và nụ cười của kẻ thắng cuộc

Bốp. Khánh đột nhiên xuất hiện, anh tát rất mạnh vào má Trang. Cả tôi và Mạnh đều quá ngạc nhiên, ánh mắt sắc lạnh lúc nãy.. đúng rồi, ánh mắt ấy của Trag giống ánh mắt của Khánh lúc này. Thật sự.. Là quá đáng sợ

- Mày làm gì vậy – Mạnh túm lấy cổ áo Khánh

- Cái tình cảm bây giờ của mày chỉ là sự thương hại, mày biết là nó lợi dụng tình cảm của mày sao mày vẫn để yên – Khánh hét lên

- Vậy tình cảm của mày với Hà là gì, tình yêu ư ? – Mạnh và Khánh thực sự đã rất căng thẳng

- Đúng thế, vì dù tao có làm gì Hà cũng không lợi dụng tao để trọc tức mày, Hà không như cô ta – Khánh vùng ra như phát điên

- 2 đứa mày thôi đi – Tùng hét lên

- Chúng mày làm bọn tao xấu hổ quá – Long cũng lớn tiếng

- Hà, đi theo anh – Tùng quát, Hà cúi mặt vội đi theo Tùng

- Trang, đi theo anh – Long cũng vậy, Trang nước mắt dàn dụa đi về phía Long

- Bây giờ tao hỏi thật, là cô gái nào là người mà mày yêu – Tùng được hôm nghiêm túc

- Mạnh, mày yêu ai, mày nói thẳng ra đi – Long nhìn Mạnh

- Sao, hay mày yêu 1 người nhưng vẫn nuối tiếc 1 người, đàn ông yêu phải rõ ràng chứ.. đừng đứng núi này trông núi khác – Tùng nói Mạnh

- Đúng rồi – Long bồi thêm

- Khánh, cả mày nữa, mày quá nóng vội rồi. Muốn chinh phục 1 cô gái đang bị tổn thương thì phải kiên nhẫn Hiểu chưa.

- Đúng rồi – Long lại bồi vào

- Trang, anh thấy thật ra em chẳng yêu ai cả, em chỉ muốn sở hữu mà thôi – Tùng nói với Trang

- Em.. – Trang lắp bắp

- Hà thì anh biết là em yêu Mạnh, nhưng đừng quỵ luỵ vậy, nó không cần em thì thôi.. còn nhiều người khác, em hiểu chưa

- Như anh chẳng hạn – Long lại nói vào

- Mày im mồm đi cái thằng lanh chah – Tùng quát

- Thì thôi – Long cay cú

- Mạnh trả lời đi.. thật lòng mày ấy – Tùng nói với Mạnh

- Mày làm đàn ông kiểu gì vậy, yêu ai mà cũng không biết à – Khánh gắt ầm lên

- Là chuyện của tao, mày đừng có lên lớp tao – Mạnh và Khánh lại to tiếng

- 2 anh thôi đi – Hà thật sự không chịu đựng được nữa

- Tôi không cần, đàn ông các anh.. tất cả vẫn chỉ là tham lam, ích kỉ và giả tạo mà thôi.. tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa thế nên cứ làm gì mà anh muốn đi – Hà như phát điên

Hà bỏ chạy. Tất
«123
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê