- Em muốn biết lắm – Hà cắn môi, tiếp tục nấu
Khánh khó chịu khi nhìn dáng vẻ đau khổ ấy. Nó chỉ muốn ôm Hà để cho chính tâm trạng của nó nhẹ bớt, nhưng nó cố nén những hành độg yêu thương ấy lại. Bàn tay nó nắm chặt.
- Aaa – Hà khẽ kêu lên
- Em sao thế – Khánh nắm lấy bàn tay vừa bị dao cứa sâu hoắm
- Em cắt vào tay rồi
- Đợi anh chút – Khánh vội đi lấy bông băng
Hà cúi mặt, nó không thấy đau.. vết thương ngoài da này dù có sâu thế nó cũg chẳng đau và nhức như vết thương trong lòng nó..
- Lại đứt tay hả – Mạnh tiến vào
- KHÔNG sao – Hà quay đi
Rất nhanh, Mạnh kéo tay Hà, nó ngậm ngón tay bị đứt của Hà.. Mạnh làm vậy để không chảy máu nữa, và sẽ đỡ đau hơn. Hành động ấy làm Hà đau lòng hơn, nước mắt đột nhiên rơi vội xuống.. Giá như, Mạnh vẫn thuộc về nó.. thì nó đã hạnh phúc chứ chẳng đau thế này.
Khánh đứng trôn chân ngoài cửa bếp. Lúc này nó chỉ thoáng nghĩ, sao nó không nghĩ ra hành động ấy.. Hay tại, tìh cảm của nó.. Không hề được như Mạnh dành cho Hà. Nó nhận ra … Mạnh chưa bao giờ từ bỏ.
Nhận thấy sự có mặt của Khánh. Mạnh dừng việc cầm máu ấy lại, nó mở tủ lạnh lấy nước rồi coi như mình chưa làm gì..
- Lần sau đừng làm vậy nữa – Hà đột nhiên nói
- … – Mạnh dừng lại im lặng
- Đừng tỏ ra ân cần như thế nữa – Hà gìm giọng
Mạnh vẫn không nói gì. Nó tiếp tục đi ra ngoài. Sự lạnh nhạt ấy. Như càng làm Hà đau hơn mà thôi. Đau đến tưởng như chết đi được.
Hà khóc. Còn Khánh im lặng đứng nhìn. Nó cũng cảm thấy khó chịu tận trong lòng. Bây giờ thì nó làm gì chứ. Khánh im lặng tiến lại gần, nó băg ngón tay đó cho Hà. Còn Hà vẫn cúi mặt dửng dưng, đến ánh mắt cũg như muốn vỡ vụn dưới nền nhà..
Khánh ôm Hà vào lòng. Vỗ nhẹ vào lưng.. nó hít 1 hơi thật sâu..
- Em hãy lợi dụng tình cảm của anh đi..
Thức dậy, 1 tuần nữa trôi qua vùi đầu vào côg việc để quên đi những điều cần phải quên. Thế nhưng cố quên là 1 điều ngu ngốc. Càng cố gạt đổ mọi thứ, thì khi nó vỡ ra, mảnh vỡ sẽ gim lại vào da thịt.. lại càng đau nhức vô cùng tận.
Cứ như vậy.. Và ngày nào cũng vậy, cuối tuần tôi lại đến nấu cơm cho Khánh. Nói là đến nấu cơm cho Khánh, nhưng chỉ là muốn nhìn thấy Mạnh mà thôi. Mạnh vẫn vậy. Lạnh lùng. Tôi quan sát anh. Anh vẫn rất bình thường, như thế tôi chưa từng là cái gì của anh.. Tôi không hiểu nữa, đôi lúc tôi bắt gặp ánh mắt anh.. nhưng sao gần nhau đến vậy.. mà lại xa lạ đến thế. Mỗi 1 phút giây trôi qa.. nỗi đau như dâng ngược..
- Em lại buồn – Khánh đứng cạnh tôi ngoài ban công
- Có vẻ như là điều em và anh làm chẳng khiến người ta bận tâm đâu
- Mình đã làm gì đâu – Khánh nhìn tôi, tôi bất giác nhìn sâu vào mắt anh
- Anh nói vậy là sao … – Tôi không hiểu câu nói ấy cũg như cách anh nhìn tôi
Và sát lại, anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Như 1 sự cố tình, nói là 1 chiếc hôn.. nhưng đó chỉ như 1 cái chạm môi không có cảm xúc gì nhiều. Tôi chỉ hơi hoảng hốt, nhưng mội cảm giác lại tê liệt. Tôi tròn mắt nhìn vào mắt anh.. còn anh thì, khẽ nháy mắt 1 cái. Lúc này 2 tay tôi mới từ từ đẩy anh ra. Anh mỉm cười.
- Như vậy mới là bắt đầu – Khánh nói
Tôi không biết phải nói gì nữa. Cũng không biết phải hét lên hay quát tháo hay như thế nào. Tôi chỉ cảm thấy mình đag ngơ ngác. Rồi ánh mắt tôi va phải Mạnh khi trốn cái nhìn của Khánh. Mạnh ở đó lúc nào nhỉ, vậy là Khánh cố tình đúng không. Tôi bối rối quá. Tôi nhìn Khánh với ánh mắt phải làm thế nào bây giờ. Khánh mím môi quay đi. Giờ thì tôi đối diện với Mạnh. Và Mạnh kéo tôi đi. Khánh đứng lại đó, không 1 hành động nào như chờ xem Mạnh sẽ làm gì, và anh cười như là cảm thấy chuyện này rất hay ho vậy. Tôi chỉ muốn nổi điên lên mà thôi.
Mạnh nắm cổ tay tôi rất chặt. Cảm giác như sợ tôi chạy mất vậy. Tôi cảm thấy đau tê bàn tay. Anh kéo tôi vào phòng. Đóng mạnh cửa lại. Tôi vẫn thấy tiếng Tùng và Long nháo nhác ngoài cửa nói Mạnh bình tĩnh lại. Giờ ở đây chỉ có anh và tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác mọi ngày. Hơi thở của anh như dồn dập. Bất chợt anh túm lấy 2 vai tôi.. Ôm lấy tôi.. Ôm chặt đến nỗi tôi đã cố vùng ra vì quá sợ hãi hành động ấy của anh mà không được.
- Anh làm sao vậy – Tôi hét lên, cố vùg ra
- Suỵt – Anh nói ra hiệu im lặng
- Anh điên à – Tôi vẫn không ngừng lại
- Yên lặng – Giọng nói của anh như đag cố gắng bình tĩnh đến đág sợ
- Buông em ra – Tôi đứng im trog vòg tay anh
- Tại sao em luôn dẫy dụa ngay cả khi đã ở trong lòg anh – Mạnh đột nhiên nói
- Anh nói gì vậy.. – Tôi thật sự không hiểu
- Tại sao, em không bao giờ ở yên trog tim anh, nhất định phải là xáo trộn nó lên
- …. – Tôi im lặng, và chỉ thấy ngộp thở
- Tự em cứ lồng lộn chạy ra khỏi vòng tay anh.. – Mạnh kéo vai tôi ra và nhìn tôi
- Tự em sao … – Tôi gìm giọng
- Ừ, đc rồi.. bây giờ.. e có thể đi mãi mãi được rồi đấy – Mạnh buông tay khỏi vai tôi
Tôi nhìn anh như chợt vỡ ra 1 sự thật nào đó, mơ hồ lắm.. nhưng lại đau nhói tim gan. 2 chân như không còn sức để đứng nữa.. Tôi lùi lại, tôi chỉ muốn phủ nhận, tôi chưa từng bao giờ có ý định muốn rời xa anh ấy. Nhưng tôi không biết nói gì. Không biết phải biện minh ra sao. Sao anh ấy lại nói thế. Nước mắt cứ vô thức mà rơi ra …
- Em đâu có muốn rời xa anh đâu. Anh đã đẩy em đi.. – Tôi nhìn Mạnh
- Vậy sao ? Nếu em cho rằng, người đã ôm em chặt đến thế.. lại có thể dùng chính đôi bàn tay này để đẩy em đi thì.. em hãy nghĩ như thế đi – Mạnh cười
- Vậy mọi chuyện là thế nào, tại sao anh không nói cảm giác của anh cho em biết – Tôi hét lên
- Cảm giác của anh ? Em có bao giờ thật sự quan tâm ?
- Em.. – Tôi giật mình vì câu nói ấy
- Chỗ này này – Mạnh chỉ tay vào tim
- Anh đã đau thế nào. Anh có bao giờ than thở ? Em đau lắm sao ? Sao em dày vò anh ? – Mắt Mạnh như sắp khóc vậy, nhưng tôi biết nước mắt anh sẽ không dễ dàng rơi trước mặt tôi
- Em … xin lỗi … – Tôi đưa tay chạm vào phía tim anh
- Em ra ngoài đi – Mạnh gạt tay tôi và quay lưng lại
Tôi đứng đó, vòng tay ôm lấy phía sau Mạnh. Cả 2 im lặng. Im lặng. Rất lâu.
Tùng và Long vẫn đứng ngoài cửa nghe ngóng tình hình. Khánh tiến lại. 2 người giật mình, luống cuống giả vờ như không làm gì.
- Sao rồi ? – Khánh hỏi
- Im lặng lắm – Tùng lại áp tai vào cửa
- Im lặng thì không sao rồi – Khánh nói rồi bỏ ra ghế ngồi
- Nhưng im lặng mới là nguy hiểm – Long cố nói to nhìn về phía Khánh thăm dò tình hình
- Có khi nào 2 người ý đang.. – Tùng nói rồi đưa tay vòng qua vai Long làm hành động hôn giả vờ tíu tít..
Khánh đứng bật dậy, cả 2 hết hồn ôm chầm lấy nhau. Khánh gõ cửa phòng Mạnh.
- 2 người làm gì vậy, ra ăn cơm đi
Một lúc, tiếng cửa mở. Hà đi ra. Mắt đỏ hoe. Cười ngượng rồi đi thẳng vào bếp. Long với Tùng đi theo hỏi han.. Khánh thì mở cửa đi vào phòng Mạnh.
Mạnh không ngạc nhiên khi Khánh bước vào. Nó im lặng nhìn Khánh chờ xem Khánh muốn làm gì.
Khánh chỉ cười. Rồi ngồi xuống giường.
- Mày cười cái gì – Mạnh vẫn đứng, không hề thèm nhìn thái độ của Khánh
- Mày vẫn còn yêu nó, sao phải làm trò ra thế ?
- Mày thích nó thật, hay cố tình trêu ngươi tao ?
- Theo mày đâu là sự thật
- Nếu mày muốn đùa, thì thôi ngay đi
- Nếu là thật thì giờ làm sao – Khánh đứng dậy, đối mặt với Mạnh
- Chỉ là 1 đứa con gái thôi, đừng làm anh em phải khó nhìn mặt nhau – Mạnh cũg không vừa
- Với mày, thì đó chỉ là 1 đứa con gái.. nhưg với tao, thì đó là 1 người phụ nữ đáng để tranh giành – Khánh bắt đầu khiêu chiến
- Mày vẫn chưa quên chuyện đó à ?
Câu hỏi ấy khiến Khánh khựng lại tại chỗ. Nó không nói gì thêm và bỏ ra ngoài. Bí mật giữa 2 người này.. thật ra là rất dài và nan giải. Vậy sao họ có thể thân thiết với nhau và sống cùng 1 nhà được nhỉ. Đó là 1 câu hỏi khó.
Về phần Hà, lúc này nó đang dọn cơm lên bàn cho mọi người. Tùng và Long cứ suýt soa mãi vì chỉ cuối tuần mới được ăn ngon và no nê mà thôi. Trong lúc đợi 2 người kia mãi không thấy ra, Hà còn là áo cho mọi người. Tùng và Long nhìn Hà với ánh mắt ngưỡng mộ
- Giờ anh biết lí do vì sao, 2 hot boi nhà anh thích em rồi – Long ngồi ở bàn chống cằm nhìn Hà
- Anh cũng thích em đấy – Tùng nói xen vào – Ngày nào cũng đến nấu cơm nhé
- Em phải đi làm cả tuần, sao mà đến nấu suốt đc – Hà vừa là áo vừa cười
- Em làm đến mấy giờ thì về – Log vẫn chốg cằm ngắm Hà
- 4h chiều – Hà trả lời
- Vậy tối em rảnh hết à – Tùng sớn xác
- Vâng, tối em ở nhà thôi – Hà cười
- Vậy tối đi chơi với anh đi – Tùng nói tiếp
Vừa dứt câu thì ăn 1 cái đá của Khánh. Nó ôm mông đứng dậy.
- Tao nói đùa thôi – Tùng càu nhàu
- Gọi thằng Mạnh ra ăn cơm đi – Khánh nhăn mặt
Tùng bực bội vì bị đá đi vào trong phòng Mạnh í ới gọi Mạnh ra ăn cơm. Long và Hà thì đi vào bếp từ lúc Tùng bị đá, bởi nhìn mặt Khánh như muốn giết người đến nơi.
Bàn ăn đã đầy đủ mọi người. Nhưng không khí thật sự quá là u uất. Long và Tùng cứ ngồi mút đũa không dám ăn. Khánh và Mạnh thì im lặng nhìn bát cơm còn chưa động tay vào đũa. Hà cũg im lặng thăm dò thái độ của 2 người.
- Mọi người ăn đi – Hà nhìn Long và Tùng
- Ăn thôi – Lúc này Long và Tùng mới bắt đầu ăn
Khánh và Mạnh cũng cầm đũa. Việc đầu tiên là cả 2 đứa đều gắp thức ăn cho Hà. Nhưng Khánh như nhanh tay hơn, Mạnh hơi sái.. nó chuyển luôn sang cho Tùng đag ngồi cạnh Hà. Long thấy thế mút đũa ganh tị
- Mày gắp cho tao nữa đi – Long nhìn Mạnh nài nỉ đến kinh dị
Mạnh vội vàng gắp cho Long cho xong chuyện =.=’
Bữa cơm lại tiếpt tục. Chỉ có tiếng Long và Tùng nói chuyện đá qua đá lại, còn 3 người kia thì cắm đầu ăn chẳng nói gì thêm cũng chẳng nhìn nhau.
Hà ở lại dọn dẹp cùng mọi người cho đến bữa tối. Bữa tối nay hình như là đến lượt Khánh vào bếp. Khánh kêu Hà ngồi ngỉ ngơi. Không phải nấu nữa vì hình như Khánh nhận thấy Hà đã thấm mệt.. Long và Tùng đã ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại 3 người. Hà nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi vì mệt. Khánh ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Mạnh ở trong phòng tắm. Lúc ra ngoài nó gọi Tùng và Long mãi không thấy để nhờ việc gì đó.. Nó ra phòng khách, đứng trôn chân nhìn Hà đag say giấc. Rồi nó ngồi xuống nhìn Hà ngủ. Vuốt nhẹ những lọn tóc buôg xuốg mắt Hà, nó không hiểu nữa.. nó và Hà đã chia tay.. sao Hà vẫn cứ ở đây gần nó đến như thế này..
- Em ngốc quá đi – Mạnh lẩm bẩm
Khánh đứng tựa lưng vào tường quan sát hành động của Mạnh. Nó thấy hơi khó chịu, dù nó thừa biết Mạnh rõ ràng vẫn còn tình cảm với Hà nhưng nó cũng chẳng muốn dừng lại. Thật ra thì nó muốn làm gì hay thực sự là nó có tình cảm với Hà.
- Muốn hôn trộm thì hôn đi – Khánh ngồi xuống cạnh Mạnh khiến Mạnh giật bắn mình
- Mày như ma – Mạnh xấu hổ không dám nhìn Khánh
- Tại sao mày lại chia tay với Hà – Khánh cũng nhìn Hà
- Sao mày lại nói với Hà là tao đi chơi gái hả – Mạnh lườm Khánh
- Haha.. dám làm dám nhận đi – Khánh không dám cười to, vỗ vai Mạnh
- Mày chơi xấu thế à – Mạnh đấm nhẹ vào tay Khánh