XtGem Forum catalog
Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Giống mùa nghịch

Theo dõi
Tác phẩm đạt giải nhì cuộc thi truyện ngắn ĐBSCC lần thư IV với truyện ngắn Giống nghịch mùa. Truyện chứa chất đầy tình người với người! Trong tay chú Tư Giống là ngọn dao nhỏ xíu. Chú cắt ngọt thân cây cà gió non tháp vô gốc cây cà dại. Có lẽ đó là mấy cây cà chú từng khoe. “Tao mới ghép thành công giống cà mới, kháng bệnh như ý, trái khỏi chê mà cho trái bền nữa”. Từ đầu trại tới cuối trại cây con nằm đều rang. Mấy cây mới tháp nằm quẹo đầu trong bầu. Tịnh biết sáng hôm sau nó sẽ ngóc dậy với một cuộc sống hoàn toàn mới. Phía ngoài trại mấy ngàn bầu đã cứng cõi. Tụi này ngọn dưa hấu gốc bầu. Tịnh đã ăn giống dưa này mấy lần. Chín đỏ son mà hột ít xịu. Ngọt mắc ghiền. Thấy Tịnh, mắt chú bừng lên. Nhưng sao nhìn nụ cười đó tự nhiên bụng Tịnh xót. Nó làm chú già đi dữ quá. Mới hai tháng không gặp mà nhìn chú như đã đi đâu đó mấy năm. Hay là chú vừa mới trải qua một cơn chấn động tinh thần nào đó. Không biết chú có bệnh hoạn gì không. Đưa mắt qua Cận, chú nở nhẹ một cái cười nhưng không giấu được nét ngỡ ngàng và một cái thở dài kín đáo. Cười với Cận nhưng nói với Tịnh. -Sao bây dắt bồ về mà không cho tao hay. -Hổng phải bồ đâu chú. -Chỉ là con đeo đuổi Tịnh thôi chớ Tịnh chưa dòm tới con chú ơi. -Con gái hư nhìn biết liền. Thấy hai con mắt ngó người ta sáng rỡ mà còn chối không phải bồ. - Anh Cận nghe con khoe chú là nông dân mà gan cùng mình, nhân giống mùa nghịch, lai ghép tùm lum, muốn ghé tham quan. Thiệt uổng công con quảng cáo. Ông già nhướng mày, trề chảy sệ hai mép môi, nghiêng đầu nhìn Tịnh. - Mắc gì mà khoe với ảnh này mà không phải ảnh khác. Còn dắt về nữa. - Tại ảnh là nghiên cứu sinh xuất sắc trong cái vụ nguồn gen chớ bộ. - Ý muốn nói là xứng với cô kỹ sư tốt nghiệp thủ khoa chớ gì. Nói cho cô nương hay, hột giống nó không biết nói, không biết đỏ mặt mà tui còn biết nó muốn gì. Cỡ cô còn lâu mới qua mặt được ông già Tư Giống này à. Cận cười hết cỡ. Coi mòi khoái lắm. Tịnh nhăn nhăn mặt muốn khóc. Cô hay mít ướt vậy kể cả khi vui hoặc buồn. Cô ước gì …chú là ba mình. Cô lại thấy không cần ước vậy. Chú đã là ba mình. Chú nuôi Tịnh như nuôi những hột giống trên đám rẫy nhà chú. * Tịnh nghĩ nó chừng một tháng tuổi. Mấy bữa trước đạp xe ngang cô không để ý. Màu của nó lúc đó y như mấy đám đậu bắp bên cạnh. Hôm nay nhìn nó như từ đâu mới rớt vô đây. Màu trắng xám. Những cái lá trơ gân. Tịnh ngừng xe nhìn nó một chút. Lóng này mưa nhiều mấy đám cỏ cức heo bên bên đường mọc xanh um. Vậy mà đám đậu lại oằn oại. Tụi mày chê mưa? Sắp chết hết rồi chớ gì. Chết đi. Sống chi mà rối ren vậy. Tao cầu cho tụi mày chết rụi cái một. Tao cũng cầu cho tao chết sớm. Không có tao xã hội này tốt đẹp hơn. Mấy thằng con trai trong lớp chắc thấy chướng mắt. Đang nhìn Nhã mướt rượt lại nhìn qua thấy Tịnh già chát như mụ gà ác. Chắc ngứa mắt. Tịnh nhìn mình còn muốn bỏ cơm nữa mà. Cô chủ nhiệm muốn vẽ một bức tranh sốc hàng. Cô sắp Tịnh ngồi gần Nhã. Tịnh thấy đứa nào cũng nổi bật hết biết. Đứa đẹp càng lộng lẫy, đứa xấu càng nham nhở. Chỗ bàn Tịnh có nhiều cặp mắt đảo tới đảo lui. Tịnh thấy thường nhất là mắt thằng Quý. Nó dính theo từng cử chỉ của Nhã. Tịnh cười. Có ai dõi mắt theo Tịnh không? Không là không. Nếu mà có chắc Tịnh hét vô mặt người đó. Đừng có đụng tới ta, dù chỉ là ánh mắt. Nhưng sao mà đêm ngủ Tịnh lại chiêm bao thấy Quý. Nó nhìn Tịnh bằng cái nhìn từng gởi cho Nhã. Quý đã vuốt những sợi tóc may trên trán Tịnh. Tịnh thấy người mình ấm kỳ cục. Đó là giấc chiêm bao Tịnh thù. Tịnh ghét mộng đẹp. Cô muốn mình chiêm bao thấy chửi bới nhau, nhìn nhau bằng kiểu muốn ăn tươi nuốt sống, đánh nhau lã máu mũi sủi máu đầu… Vậy mới hả dạ. Sao mà Tịnh lại gặp Quý trong lúc ngủ. Sáng bước vô lớp lại thấy Quý trước tiên. Cái hơi ấm lúc chiêm bao tràn về. Tịnh ngắt mạnh vô đùi mình. Mày chưa biết thân biết phận sao Tịnh? Quý nhìn thôi là nhìn. Theo cái nhín đó Tịnh thấy một dáng người mượt mà đang oặt oại. Lạ, người đẹp làm gì nhìn cũng sang. Khóc bù lu nhìn càng quyến rũ. Tịnh nghĩ mình khóc nhìn chắc như ma. Cho nên có lắm khi nhìn ba nắm đầu má dập vô cột nhà, cô không khóc. Cô chạy miết xuống sông, úp mặt chìm trong nước. Nước trong mắt tan với nước dưới sông. Sông khóc chớ ta có khóc đâu. Rõ ràng cô thấy con sông rùng mình. Có lẽ nó nguyền rủa. Sao cô dám úp cái mặt trù cha rủa mẹ của cô vào lòng tôi. Cả lớp xúm quanh Nhã. Đứa nào mặt cũng như đang héo. -Nhã bớt buồn đi, nội cũng già rồi. -Nhã khóc vầy mất sức đó. -Nhã khóc một hồi tôi khóc theo, cả lớp khóc theo cho coi. Tịnh đứng thẳng dậy. -Mấy người khóc thì cứ khóc, đừng kéo tôi vô đó. Bà nội chết mà làm gì như cô ta sắp chết vậy? Quý bước tới trước mặt Tịnh. -Bạn có phải là người không? Sao bạn vô cảm vậy? Quý nín mấy giây, nhìn chằm chằm vô mắt Tịnh, môi nó run run. -Tôi biết ngày thường bạn không ưa Nhã rồi. Bạn thấy Nhã được mọi người mến nên ganh tị. Bạn xấu lắm. Xấu từ tính nết cho tới… Tịnh đã chạy đi như vậy. Quý cứ mắng nhiếc nữa đi. Một đứa con gái thù hận cha mình. Đứa con gái đó đáng bị nguyền rủa tới chết. * Khi thấy dáng ông vừa phụp vô sân, mấy chị em Tịnh đã rúm người lại. Đứa nào cũng đưa mắt nhìn má. Nhìn để nói cho má biết con đang ở bên má. Vì Tịnh biết người đang cần tiếp giúp là má. Chút nữa đây ba sẽ giống như một người xa lạ nào đó. Không phải người điên vì những gì ba nói rất chặt chẽ, dẫn chứng đâu đó rõ ràng. Bộ nhớ của ba cũng được huy động nhiệt tình. Y như một cuộn băng chỉ ghi những điều tồi tệ. Nó biết cách xả ra đúng giờ đúng giấc. Chị em Tịnh khuyên má nhịn. Nhưng Tịnh biết khó mà nhịn nổi khi ba nói trên đầu má nói xuống. Nói kiểu moi ruột moi gan má ra xát muối. Như là má ngoại tình, như là má đang định thuốc chết ba. Nếu không phải là người ở cùng nhà sẽ nghĩ những gì ba nói là sự thật. Má là Phật có lẽ nhịn được. Khi má trả lời, ba có sẵn trong tay cái gì thì cái đó bay. Có khi ngọn đèn đang đầy dầu đang cháy. Có khi một nồi canh còn bốc khói. Da má bị phỏng đỏ lựng. Má nói má bị đòn chai rồi. Nước sôi nhằm nhò gì. Có khi một chồng chén nện từ trên nện xuống. Chồng chén nát bấy. Đầu má liền bon. Thật lạ lùng. Giống như là mình đồng da sắc. Út Ti nói “ba dữ như con sư tử. Bữa nào ba nhậu con kêu mấy chú công an bắt ba. Mấy chú vô bắn ba cái bùm. Ba nằm chết queo, máu chảy ra. Xe cứu thương chở ba ra bệnh viện. Con với má ngồi kế bên ba. Bác sĩ chích thuốc, cái ba khỏe lại, rồi cái ba về nghỉ nhậu”. Ti suy diễn những điều này từ mấy cái phim nó coi được trong cái truyền hình nghĩa địa nhà Tịnh. Em Tịnh mới ba tuổi. Rồi khi lớn, vô lớp học nó cũng bị y như Tịnh… Tịnh luôn ao ước ba hãy bỏ má đi đâu đó thiệt xa, có vợ khác cũng được rồi lâu lâu về một lần. Miễn đừng có rượu là được. Nhưng chiều chiều ba cứ về… Má đã khóc hết nước mắt. Có khi còn mượn nước mắt người khác khóc tiếp. Bây giờ hốc mắt má khô khốc. Có khi mở mắt muốn nhắm lại không nhắm được, phải lấy tay vuốt. Từng ngày má cứ như đang chết giả. Mà chết giả nó đáng sợ hơn chết thật. Má treo cổ trên nhánh gáo vàng. Ba lại là người phát hiện. Ba leo lên đạp gãy nhánh gáo. Hai người họ cùng rớt xuống. Duyên nợ họ là vậy. Tịnh hỏi sao má không bỏ ba đi luôn phức cho rồi. “Đi rồi bỏ tụi bây cho ai. Mà dẫn tụi bây đi ổng chặt đầu tao. Chết có sợ gì nhưng sợ con mồ côi. Chỉ khi nào chịu hết nổi, chết phức thì thôi.”. Vậy là họ sống với nhau, để lại ám ảnh cho chị em Tịnh. Tịnh không biết từ khi nào mình lại nhìn ba như nhìn một người xa lạ. Ba thấy điều đó. Một lần ba đi xa hai tháng. Cả nhà được hai tháng bình yên… Rồi Ba về út Ti không mừng ba. Tịnh không muốn, cô vẫn nhìn ba như nhìn cái giọt mưa lớn chảy giữa mùng lúc nửa đêm, như nhìn bà chủ vựa gạo đứng chống nạnh hỏi “chừng nào mấy người mới chịu trả hết tiền gạo”. Ba đã mang theo ánh mắt đó đi rồi. Khi ông chưa bước tới cửa năm mươi. Mắt Tịnh khô queo. Tịnh lại úp mặt xuống sông. Mày nói đi, ba mày chết trẻ mà mày vắt không ra nước mắt là sao? Nói đi. Ngày đám ma ba chỉ có má khóc. Người hu hu theo má là Út Ti. Nó là đứa ăn theo vô tư nhất. Mấy đứa em kế Tịnh mỗi đứa một tô cơm, ngồi múc ăn tỉnh queo. Ăn xong tụi nó chơi năm mười giữa đám khách khứa. Lúc đó Tịnh mười lăm. * Từ cái nhìn của Quý, Tịnh đã chạy thẳng tới chỗ đám đậu. Cô ngừng lại nhìn nó. Đám đậu xơ xác. Những cái lá xòe ra cho sâu cắn tả tơi, loang lổ. Lá đang sống thành lá khô ngay trên cây. Mấy con sâu ỉa lại trên đọt non những đống cức màu xanh sậm. Không còn chút gì sức sống. Có phải kiếp trước tụi bây là một đám cà độc dược, ăn tới đâu khùng tới đó. Tịnh không khóc nữa dù trong lòng cô các thứ đang đầy vung, sắp trào, sắp bung ra. -Con ai đây, ngồi đây chi? Một giọng lạnh băng. Ông ta vác một cái bừa, bên cạnh một con bò lớn. Cô lẳng lặng đứng lên, nhấn bàn đạp chiếc xe quen thuộc. Nó è ạch lăn bánh. Đạp được một khúc cô ngừng lại. Người nông dân vác bừa vô đám đậu làm gì? Ông vừa gác ách lên cổ bò. Ông đi vòng sau cây bừa, quất một roi, con bò rảo bước. Dưới hàng lưỡi bừa của ông, mấy cây đậu tả tơi lật ngang, ngã quẹp dưới một lớp đất. Cô la lên: -Chú, sao lại bừa trong đậu. -Còi cọc hết rồi, để chi? -Nó có muốn vậy đâu. Ông quắc mắt nhìn Tịnh. Cô có ba trợn không. Ông đã hỏi Tịnh câu đó bằng mắt. Tịnh biết là mình vô phương cứu được đám đậu. Không biết người nông dân thấy gì trong mắt Tịnh lại dịu giọng. - Sâu bệnh dữ quá, trồng cực mà không có trái chăng gì đâu. Phải phá bỏ trồng ngò rí. Ngò đang có giá. -Đáng ra chú đừng trồng nó. Trồng chi rồi… - Mắc mớ gì cô? - Không mắc gì hết. Ông cày đi. -Cô có sao trong mình không? Mặt Tịnh lạnh tanh. Ví như ông có chửi Tịnh đồ khùng, đồ quỷ cái Tịnh cũng thấy thường. Tịnh quen rồi. Tịnh không giận đâu. Có lúc cô còn chửi mình thậm tệ hơn. Người nông dân không nhìn Tịnh nữa. Ông quất roi vô đít con bò. “Hậy”. Một đường bừa mới nhanh chóng hiện lên. Đất cồn đỏ ao. Nó không nuôi lớn được những cây non mùa nghịch. Tịnh cũng như mấy cây non nầy. Trong khi cô không phải được ươm trong màu đỏ đất cồn. Cô giống như mọc trong một cái chậu đầy đá. Rồi mưa gió sâu bệnh trùm lên. Sẽ còn giông tố. Tịnh có cảm giác do mình. Do má lỡ đẻ ra con nhỏ có tướng ô dề như mình mà má khổ từ khi có chồng tới khi chồng chết? Giờ có sung sướng gì đâu. Một mình làm mẹ làm cha của bầy con nheo nhóc. Nghèo ho ra bụi. Đêm đó mưa dầm cho tới sáng. Mưa xối lên tấm nhựa da rắn che nóc mùng chảy có giọt ngay bên hông Tịnh. Tịnh nằm trong mùng nhìn dòng nước. Giống mình ngủ kế một con thác nhỏ. Tịnh chiêm bao thấy những cây đậu bị lưỡi bừa dập xuống đất. Trận mưa tràn lên, úng lầy từ gốc tới ngọn. Cô biết là cuộc đời cô cũng như vậy đó. Mãi mãi cô cũng không có được nụ cười như một cô gái bình thường. Nói gì cao sang như Nhã. Tâm hồn cô đã bị sâu bọ moi móc hết mấy phần. Ngừời ta chỉ muốn bừa cho nó bật gốc. Quý là người muốn Tịnh bật gốc sớm hơn ai hết. Má không hay cô bỏ học. Bà phải lo cái hủ gạo lúc nào cũng trơ đáy. Chiều ngày thứ Ba, tiếng của bạn lớp trưởng hỏi nhà ngoài đầu đường. Tịnh lẻn cửa sau đi khỏi nhà. Tịnh không muốn nhìn thấy đám đậu nữa. Nhưng cô không biết mình nên đi đâu. Cô muốn đối đầu với nó. Nó đáng bị như vậy vì ông trời đâu có biểu nó đẻ trong mùa này. Nó chết hết cũng tốt. Cô có mất hết tương lai cũng không sao. Cô không muốn mình có tương lai. Đi đâu cô cũng nhớ ánh mắt bất lực của ba lúc sắp lìa đời. Lúc bưng cơm cúng ba, cô không dám nhìn hình ba trên bàn thờ. Những con sâu rồi cũng không còn muốn cắn xé nó. Coi đó, nó còi cọc như vậy mà. Hình như còn
12»
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê