Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Giấc mơ cỏ may

Theo dõi
Dịu dàng như nắng, đong đầy cùng nỗi nhớ

Tiếng mưa nhẹ rơi, tĩnh lặng khoảng không gian

Trái tim buồn đến mênh mang

Sâu trong ký ức nồng nàn mãi xa.”

…..Một ngày nắng nhẹ dịu dàng và ấm áp, bầu trời trong xanh một cách dễ chịu, Hạnh Linh mở mắt nhìn qua cửa kính.

“Em tỉnh rồi ah, ngủ thêm chút cho đỡ mệt.” Một giọng nam dịu dàng khẽ cất lên bên cạnh, cô cũng quay lại phía Tường Vũ, mỉm cười: “Em không mệt đâu, máy bay sắp hạ cánh rồi, cuối cùng cũng về nước, oaa, thích quá đi^^”

“Uhm,.” Tường Vũ không quay lại, mắt vẫn hướng vào cuốn tạp chí Thế giới điện ảnh anh đang cầm trên tay.

Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, an toàn, sau chuyến đi dài mệt mỏi. Tường Vũ và Hạnh Linh xuống sân bay, ra ngoài bãi đón taxi và nhanh chóng trở về công ty. Lần này thực sự có việc rất gấp, nếu không phải như vậy, chắc chắn anh cũng không vội vã trở về, trong lúc đang học hành dở dang và chuẩn bị làm bài luận tốt nghiệp.

Mấy ngày đó, Tường Vũ thực sự rất bận giải quyết các sự vụ liên quan đến việc sát nhập của hai công ty con vào tập đoàn mẹ, và một vụ kiện bên phía đối tác, do việc giao hàng bị chậm trễ, dẫn đến tổn thất lớn cho phía công ty này. Hạnh Linh thì có thời gian thảnh thơi một chút, đi dạo thăm bạn bè và họ hàng hai bên.

Tối hôm đó, Tường Vũ đã hoàn tất công việc ở công ty, bước xuống thang máy, định bước ra xe thì bất chợt nhìn thấy ánh đèn Bách hóa Phương Hoa đang sáng đèn, bất giác bước thẳng tới phía đó. Vẫn là cách bài trí như bốn năm về trước, ở cửa vào là một con gấu bông lớn ôm đèn lồng màu đỏ rực. Bước vào trong là khoảng không tương đối rộng, chia thành ba khu rõ rệt. Khu Điển tích, bán những món đồ đặc biệt, đem đến cho người ta cảm giác buồn buồn một chút về những thứ cổ điển thuộc về quá khứ. Khu Hạnh phúc, trưng bày lộng lẫy các món đồ hiện đại, tạo cảm giác lạc quan vui vẻ trong lòng. Cuối cùng, là khu Tĩnh tâm, nơi mỗi người có thể bảy tỏ một cách thật lòng nhất, cảm xúc của mình, lên những trang giấy hoa được dán sẵn trên tường, viết xong không nhất thiết phải để lại tên tuổi….


Ngày đó anh và Tiểu Giao thường đến đó, anh hướng mắt nhìn về khu Tĩnh tâm, lòng bỗng thấy nhói đau, như có ai đó lôi kéo hết những hồi ức trở về, những tháng ngày hạnh phúc nhất, và cũng đó, những ký ức đau thương. Đang miên man với dòng suy nghĩ đó, bỗng có tiếng gọi làm anh giật mình. Quay lại phía âm thanh ấy, là một chàng trai trẻ, cao ráo, và đôi mắt buồn rất đặc biệt.

“Anh Vũ, “

“Cậu là…”

“Em là Mạnh Phong, em trai chị Giao…”

“Ah, em đã lớn như vậy rồi , uhm, cũng nhiều năm rồi.” Tường Vũ mỉm cười .

“Nhìn anh từ xa là em nhận ra ngay, anh chẳng thay đổi nhiều…mà Anh…đang nhớ chị ấy đúng không vậy?!”

Tường Vũ không đáp lại, chỉ nhìn về phía khu Tĩnh tâm đó, ánh mắt trĩu nặng…..

Hai mươi năm trước….

“Con gái, đã chuẩn bị xong chưa vậy, còn không mau ra đây, Tiểu Vũ đang đợi con đi cùng này, hai đứa mau đến trường không muộn.”

Một cô bé lững chững bước ra khỏi phòng, mắt đẫm nước: “Mẹ, Miu Miu chết rồi….”

Tay cô bé vẫn ôm gọn chú mèo nhỏ màu tam thể, nằm cuộn lại như cục bông, mắt vẫn rưng rưng nước.

“Ai dà, mẹ biết rồi, miu miu chết từ hôm qua rồi, sao con còn ôm mãi như vậy, không tốt đâu, mau đưa mẹ, rồi hai đứa đi học nhanh kẻo muộn.” Bác gái vừa nói vừa với tay lấy chú mèo ra khỏi vòng tay Tiểu Giao. Cô bé vẫn khóc….

Đó là ngày đầu tiên tới lớp, nhập học vào cấp một, đến giờ Tường Vũ vẫn không quên được những kỷ niệm đầu tiên đẹp đẽ. Tiểu Giao là như vậy, dịu dàng và mau nước mắt, rất nhạy cảm với những tình cảnh đáng thương. Hai người lớn lên bên nhau, lúc nào cũng ở cạnh như vây, lúc vui lúc buồn, ngày mưa tầm tã đi học, ngày nắng chói chang tới trường, đều là bọn họ, những ngày tháng học trò ấm áp và hồn nhiên trong sáng đến mức chỉ một ánh nhìn lơ đễng cũng khiến đối phương ngại ngùng và đỏ mặt……..Có lẽ đã xa quá rồi, những tháng ngày yêu thương khờ dại.

Ngày gió lạnh…..

“Em rảnh không, anh và em đi thăm chị Giao?!” Tường Vũ nhìn Mạnh Phong, nhẹ nhàng nói.

“Vâng, anh đợi em một chút em đi lấy xe>”

“Không cần đâu, xe anh để ngay trước cửa Bách hóa rồi, đi thôi.”

Nói đoạn hai người cùng rảo bước. Ngày Tường Vũ về nước là một ngày gió nhẹ, mây tạnh, trời quang, khác hẳn với hôm nay, âm u một chút mưa, và cảm giác lạnh lẽo, đến tột cùng trái tim. Có lẽ vì họ đã đến một nơi khác với thế giới hiện thực đang sống. Hai người bước vào khu mộ, đi qua một cùng đất trống yên tĩnh, đến trước ngôi mộ nhỏ phủ nhiều hoa cúc dại. Trên bia mộ khắc cẩn thận dòng chữ: Mạnh Nguyệt Giao.

“Có lẽ anh không biết, ngày đó chị ấy thực sự thích anh rất nhiều” Mạnh Phong nói nhỏ, nhưng đủ để người bên cạnh nghe rõ, vì nơi này tĩnh lặng đến mức, một tiếng ve sầu cũng trở nên rõ ràng.

“Anh biết”

“Anh không biết, anh Vũ,có một chuyện, chị Giao không cho em nói, nhưng em nghĩ anh nên biết sự thật.”

“Chuyện gì vậy, có liên quan đến Tiểu Giao và anh?”

“Vâng”

Mạnh Phong bắt đầu kể, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má……..

Tám năm trước…

Tiểu Giao đang viết, thì bỗng bị một ai đó giật mạnh cây bút, quay lại thì hóa ra là Mạnh Phong.

“Chị, chị lại viết nhật ký đúng không, đúng không?” Giọng Tiểu Phong tinh nghịch, lớn tiếng, tay vẫn giấu cuốn nhật ký của chị gái, không chịu đưa trả.

“Chị lại viết về anh ấy. Em biết rồi nhé, em sẽ giúp chị nói với anh ấy, đừng lo lắng nhé, chị gái của em.” Nói đoạn, cậu bé ấy chạy lung tung khắp phòng, mặc cho Tiểu Giao lớn tiếng đòi lấy lại cuốn sổ.

“Hai chị em làm gì vậy?” Có tiếng gõ cửa, rồi người đó bước vào phòng, là Tiểu Vũ. Tiểu Giao bỗng ngại ngùng đến đỏ mặt, còn Mạnh Phong vẫn mỉm cười đầy tinh nghịch, tay cầm cuốn sổ hạ xuống, luồn ra phía sau đưa trả cho chị gái.

“Chị Giao có chuyện muốn nói với anh đấy, anh Vũ, hai người từ từ nói chuyện, em xuống nhà đây” Vẫn là giọng đùa cợt nghịch ngợm đó, Mạnh Phong nói xong thì người cũng đã bước ra khỏi phòng Tiểu Giao, để lại hai người đó. Tiểu Giao thì ngại đến mức không ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Vũ. Còn Tiểu Vũ, vẫn thái độ ngạc nhiên, tiến lại gần, đưa tay khua khua trước mặt Tiểu Giao: “Wầy, wầy, nhà cậu lại mới có con chó nào chết hả? Sao mặt cậu căng thẳng vậy?”

“Không!!!” Tiểu Giao lớn tiếng

“Không phải chó, lại là mèo ah???”

“Đã bảo không phải, cậu mau xuống nhà đi, đợi mình thay quần áo rồi đi học cùng cậu.”

Tiểu Vũ cười và bước xuống, bỗng thấy Mạnh Phong vẫn đang đứng nghe lỏm ở chân cầu thang. Cả hai người cùng cười. Nhưng chẳng ai hiểu. Thực ra Mạnh Phong cười chuyện gì, còn TIểu Vũ, nụ cười lại là một ý khác. …

Có lẽ tình cảm trong hai người đó cũng đã lớn dần như vậy, nhẹ nhàng như dòng nước chảy đều đặn theo năm tháng. Ai bảo giữa bạn thân không thể tồn tại một thứ tình cảm khác. Cùng nhau lớn lên mỗi ngày, cùng trải qua quá nhiều thứ trong cuộc sống, cung bậc cảm xúc cũng khác dần. Và theo quy luật của thời gian, con trai trở thành đàn ông, con gái trở thành phụ nữ. Nhưng nếu người con trai đã trở thành đàn ông, mà con gái vẫn chưa trở thành phụ nữ, thì mọi chuyện trở nên phức tạp hơn một chút.



Hôm đó là ca trực nhật của Tiểu Giao, cô bé đến lớp từ sớm, trước giờ luôn là một cán bộ lớp gương mẫu. Tiểu Giao quét dọn xong thì mệt, ngồi luôn xuống góc cuối lớp ngủ một lát. Hôm ấy Tiểu Vũ lai mẹ sang viện mắt để mua thuốc, nên có đi sớm hơn một chút. Khi bước vào lớp, Tiểu Vũ đi thẳng tới bàn của mình, vừa đặt ba lô ngồi xuống thì giật mình nhìn xuống dưới, Tiểu Giao đang ngủ ngon lành. Tiểu Vũ cúi xuống nhìn chăm chú. Chưa bao giờ hai người ở khoảng cách gần đến vậy. Ngoài sân có tiếng lá vàng rơi nhẹ, hôm nay là một ngày có gió…..

Bất chợt, Tiểu Vũ cúi người lại gần, hôn lên má, nhưng Tiểu Giao vẫn ngủ rất yên, không một chút động tĩnh….

Ngoài kia đó, lá vẫn rơi, gió vẫn thổi, nhưng cảm giác lúc nào cũng có chút gì đó bất an……..Ngày tháng học trò, thật sự mong manh, hay chỉ tại nó gắn với những hồi ức đẹp đẽ không bao giờ quay trở lại.

Gió ngừng thổi, mưa cũng ngừng rơi…….

Mạnh Phong đặt bó cúc tươi xuống mộ chị, đưa tay vào một khe nhỏ, lấy ra cuốn sổ màu hồng phấn.

“Của chị Giao đó, em nghĩ anh nên đọc, nhật ký của chị ấy chứa đựng tất cả tình cảm dành cho anh.” Nói đoạn cậu đưa cho Tường Vũ cuốn sổ: “Em vốn định kể cho anh, nhưng có lẽ anh tự đọc sẽ tốt hơn.”

“Cảm ơn em,Mạnh Phong.”

Ngày….tháng….

Hôm nay là sinh nhật tuổi mười một, mẹ hứa sẽ mua tặng mình một con gấu bông màu hồng, có gắn cả đèn lồng giống như chú gấu to lớn ở bách hóa Phương Hoa vậy. Chắc một chút nữa sẽ có thôi. Còn có nhiều món quà khác nữa, nhưng vẫn đang đợi một món quà nữa…….

Ngày……tháng

Sao lúc nào cậu cũng tặng mình phiếu quà tặng như vậy. Phiếu quà tặng nói rằng cậu sẽ làm theo một điều ước của mình, bất kể điều gì, mình đã định lấy nó, nhưng lại bốc phải phiếu quà tặng khác, phải trực nhật cho cậu một tuần, thật là quá đáng. Nhưng mình không ngại phải trực hộ cậu, chỉ là có một chuyện muốn nói, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội để nói………….

Ngày dài quá………..

Hôm nay cậu lại lên lớp muộn rồi, chắc vì tối qua thức viết bài cho mình đúng không, hôm qua cậu còn bị đánh vì che cho mình nữa, mấy người đó hung bạo quá đáng, làm cậu đau như thế, mình buồn lắm, nước mắt lại rơi nữa, cậu có biết, lúc đó mình còn thấy đau hơn cậu.

Đọc đến đó , Tường Vũ bất giác rơi lệ. “Chuyện cậu muốn nói là chuyện gì vậy, mình cũng có chuyện muốn nói, rất muốn nói, TIểu Giao……”

Một ngày buồn

Tiểu Giao khóc sưng cả mắt, mẹ được bác sĩ chuẩn đoán bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối, cũng có nghĩa là sẽ không qua khỏi. Hôm đó cũng là lễ tốt nghiệp cấp 2. Một ngày cũng được gọi là đáng nhớ trong cuộc đời học trò của mỗi người.

Ba tháng sau, Tiểu Giao đưa mẹ về nơi yên nghỉ tĩnh lặng nhất,không một giọt nước mắt, có lẽ tất cả đau thương đã khô cạn. Hai chị em nhìn mẹ được lấp phủ bởi một lớp đất dày lắm, chắc mẹ sẽ không cảm thấy lạnh lẽo cô đơn, vì có bố ở ngay bên cạnh. Trước giờ hai chị em đều biết, tuy bố mẹ chung sống rất hòa thuận nhưng không hề có thứ tình cảm được gọi là yêu đương. Bố yêu một người hơn hai tuổi, nhưng bị gia đình phản đối mạnh vì người đó đã từng có một đời chồng, lại có đứa con nhỏ chưa đầy một tuổi. Còn mẹ, mẹ lấy bố cũng chỉ do hai bên gia đình quen biết tin tưởng và đính ước với nhau. Mẹ đã từng yêu một anh họa sĩ, nhưng mối tình đầu đã bị bóp chết ngay trong cái đêm mẹ nhìn thấy người đó đi cùng cô gái trẻ bước ra từ nhà nghỉ, ôm nhau và còn làm một vài động tác tình cảm khác. Đau đớn hơn khi lúc đó mẹ phát hiện đã có thai với người đó. Không chần chừ, mẹ quyết định không giữ lại đứa con ấy, có lẽ cũng vì phá thai lần đầu tiên nên mãi đến năm 35 tuổi mẹ mới sinh được Tiểu Giao. Bố và mẹ, chưa từng có tình yêu, nhưng đã cùng nhau trải qua bao năm tháng cuộc đời, không một cuộc cãi lộn, không to tiếng, tất cả đều dành tình cảm cho con cái, cùng nuôi dưỡng gia đình nhỏ bé. Có lẽ gia đình chính là như vậy, tình yêu đôi lúc thực sự là một thứ sa xỉ. Chỉ là mọi người đều cố gắng, thì hạnh phúc sẽ mỉm cười. Gia đình Tiểu Giao đã sống như thế, dù hai chị em đều biết quá khứ của bố mẹ, nhưng chưa từng cảm thấy cô đơn, buồn tủi, dù chỉ một chút. Vậy mà chỉ trong chốc lát, tất cả đã lại quay trở về với cát bụi. Thiết nghĩ cuộc đời con người cũng chỉ có vậy, yêu thương mong manh, mà có lẽ hạnh phúc cũng thực sự mong manh.
12»
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê

Pair of Vintage Old School Fru