Old school Easter eggs.
Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Chiếc nhẫn đồng

Theo dõi
Một người đàn ông đi tới vỗ nhẹ vào vai cô, Thủy lau nước mắt ngẩng lên nhìn một hồi lâu lại cúi xuống, trông ông ta có vẻ như là một thương gia, người này để râu quai nón, tay đeo những nhẫn vàng và ăn mặc cũng khá bảnh bao.

Hơn nữa mùi nước hoa trên người ông ta giúp Thủy khẳng định chắc chắn đẳng cấp của ông ta cũng không đến nỗi tồi, bao nhiêu năm nay Thủy vẫn hay nhìn nhận địa vị xã hội hoặc tính cách của người khác thông qua mùi nước hoa trên người họ như vậy.

Ông ta kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô gọi một Cocktail, bàn tay ông ta lúc này đặt lên lưng Thủy, cô không phản ứng gì và tiếp tục nốc một ngụm rượu lớn. Người đàn ông quay sang hỏi với một giọng hết sức chân thành: Em có chuyện buồn à?, Thủy mặc cho dòng nước mắt trên má tuôn chảy, không đáp lời người đàn ông lạ. Ông ta đưa ngón tay cái lên má cô, dọc theo dòng chảy của giọt nước mắt vừa rồi.

Thủy cũng không phản ứng gì, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người lạ, có lẽ cô đã hơi say nhưng lúc nàycô vẫn đủ bình tĩnh để suy xét mọi việc, vì Thủy là một con rất lý trí. Thậm chí đến men rượu cũng không thể đánh gục cô một cách dễ dàng như vậy, nhưng lúc này có lẽ có cần một vòng tay. Bàn tay của người đàn ông đó cứ di chuyển nhè nhẹ trên người Thủy, hết vòng qua vòng eo xinh đẹp rồi lại thấp xuống dần, xuống dần...

Họ uống cùng nhau, người đàn ông thỉnh thoảng hỏi những câu hỏi quan tâm nhẹ nhàng như: Em thích uống loại Cocktail này à? Uống nhiều thế không sợ bị say à? Nhà em ở đâu, tí nữa về bằng gì?... Đại loại là như thế, và được một tiếng sau Thủy đã say mềm và đòi về. Người đàn ông lạ đưa cô về bằng xe của ông ta, Thủy có cảm giác mình đang được dìu đi từng bước một. Buổi sáng tỉnh dậy cô thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ và trên người được đắp một cái chăn mỏng, ngoài ra không có một mảnh vải nào nào nữa cả. Thủy giật mình chợt thấy hơi hoảng sợ.
Thủy lấy chăn quấn quanh người và đứng dậy kéo dèm cửa sổ lên và biết mình đang ở tầng thứ hai mươi mấy của một căn hộ chung cư cao cấp nào đó. Cô bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện, bất chợt Thủy cảm thấy sượng sùng, xấu hổ cho chính mình, từ đây cô đã chính thức trở thành một người đàn bà “mất nết”, “mất nết” thật cô nghĩ vậy.

Tối qua cô đã rên la trong vòng tay của người đàn ông lạ, chưa bao giờ kể cả với người tình và chồng cô lại có một đêm cuồng nhiệt và mê say đến thế. Mà người đàn ông lạ kia đâu rồi? có thể giờ này ông ta đang đi chạy tập thể dục buổi sang quanh một công viên gần đó. Dằn vặt được một lúc, Thủy thở dài và nghĩ “thôi chuyện đã qua rồi, cứ mặc kệ cho nó qua đi, nghĩ lại làm chi nữa lại càng thêm mệt mỏi”.

Xong rồi cô đi vào phòng tắm, mặc lại quần áo và ra đi về, ra đến phòng khách thấy một người phụ nữ trung niên đang dọn dẹp. Nhìn thấy cô người đó tươi cười, giới thiệu là người giúp việc của căn hộ và mời cô qua phòng ăn dùng bữa sáng, nói là ông chủ của bà ta đã đi có việc. Thủy từ chối và đi về thẳng không ngoái nhìn căn hộ thêm một lần nào nữa.

Mấy ngày liền cô nhốt mình trong nhà để viết nốt cuốn tiểu thuyết nhưng mãi vẫn chưa xong được chương mở đầu, thế rồi cô lại lôi sách ra dịch có lẽ cô hợp với công việc dịch truyện hơn là viết truyện. Thủy thành thạo đến bốn thứ ngoại ngữ mà, nhưng dạo này cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi với việc dịch sách, cảm hứng văn chương giờ cứ nhạt nhòa trong cô như thế đấy.

Nghĩ đến rượu Thủy thèm, cô cũng muốn lao vào một quán bar hay vũ trường nào đó để hòa vào sự ồn ào, để thôi nghĩ. Nhưng cứ nghĩ đến đêm mấy hôm trước, khi cô uống say và bị một người đàn ông lạ hoắc đưa về nhà ông ta và cô đã không tự kiểm soát được mình những chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra... Thủy thấy hơi sợ không dám nghĩ đến rượu và những nơi ồn ào nữa. Nhưng sự yên tĩnh của căn nhà cô đang ở cũng làm cô phát ngán.

Đã hai tháng nay cô không nhận được một cú điện thoại nào của Hoàng- chồng cô, thậm chí anh ta cũng không bảo trợ lý của anh ta gọi cho cô nữa, Thủy lại thấy nhẹ người vì điều đó. Hai người lấy nhau đã hai năm, không có con mà Thủy cũng không hề có ý định sẽ sinh con với Hoàng, ngay từ đầu cô đã coi như như cuộc hôn nhân này chỉ là tạm bợ mà thôi.

Thủy càng ngày càng trở nên mê tín, cô tin vào chiêm tinh mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên Thủy làm là xem tử vi của ngày hôm đó, nếu ngày đó chiêm tinh bảo rằng có một vài chuyện không hay sẽ xảy đến thì Thủy không dám ra ngoài đường luôn, cô ở lì trong nhà nhiều khi còn tắt cả điện thoại và không kiểm tra e-mail gì cả. Nhất là khi có vô tình làm vỡ một vật gì đó từ cái gương đến cái bình hoa, cái bát cũng làm Thủy lo lắng đến không ăn, không ngủ mấy ngày liền... Nhiều lúc cũng nhận thấy được mình đang cần được sự tư vấn và có vấn đề về tâm lí nhưng Thủy không bao giờ tìm đến bác sĩ, có lẽ vì đó là nghề của Hoàng và cô ghét cả điều đó. Cuộc hôn nhân tưởng chừng như môn đăng hậu đối này đã không hề mang lại hạnh phúc cho Thủy.

Sinh ra trong một gia đình giàu có, cuộc đời dường như trải thảm hồng cho Thủy bước đi dẫu rằng sau này thực tế đã chứng minh không phải là như thế, nhưng những năm tháng nhung lụa của Thủy cũng khá dài. Thủy học giỏi, xinh đẹp, từ bé cô được bao bọc, cưng chiều hết mực.

Bàn tay mềm mại của cô đã quen với những phím đàn piano, Thủy không hề biết làm bất cứ công việc nhà nào cả. Kể cả giặt giũ quần áo chứ đừng nói gì đến nấu nướng vì cô không bao giờ phải làm những việc đó bao giờ cả.

Cho đến khi cuộc hôn nhân với Hoàng rạn vỡ, khi gia đình cô lạnh nhạt với cô, phải ra sống riêng phải đối mặt với sự hạn hẹp tài chính cô mới học cách dán trứng để ăn và pha sữa uống. Lúc đó đã hai mươi sáu tuổi rồi nhưng Thủy cảm thấy dường như mình mới bước chân vào cuộc đời vậy và mọi thứ được cô coi như một cực hình.

Hôm nay là chủ nhật và chiêm tinh bảo rằng sẽ có một vấn đề với sức khỏe của cô, về chuyện này thì Thủy không có gì phải lo lắng cả, đã rất lâu rồi cô không quan tâm đến sức khỏe của mình nữa. Với Thủy gặp trắc trở gì đó trong công việc hay quan hệ với ai đó mới làm cô lo chứ còn vấn đề với sức khỏe thì cô chẳng mấy bận tâm.

Tự dưng cô thấy thèm cà phê, cô xuống bếp và tự pha cho mình một tách cà phê sau đó cô cầm cái tách đến bên cửa sổ, ngồi lên bệ cửa Thủy ngắm hoàng hôn của thành phố. Đang đầu mùa thu hoàng hôn mới tuyệt diệu làm sao, nhấm nháp tách cà phê đắng Thủy bỗng thấy lòng mình cô đơn đến lạ, hôm nọ là sinh nhật cô hai mươi bảy tuổi.

Đó là cái hôm cô ngủ với người đàn ông lạ gặp ở trong quán bar, bỗng Thủy thốt lên “mình vẫn còn trẻ quá!”.Ừ phải, nếu cuộc đời con người được tính bằng một trăm năm là hết một kiếp sống, thì Thủy mới có hai mươi bảy tuổi thôi, vậy là cô còn quá trẻ. Thủy lại lẩm nhẩm: “Nếu mình sống đến một trăm tuổi thì mình còn bảy mươi ba năm nữa.

Vậy mình sẽ sống ra sao và sẽ làm gì trong bảy mươi ba năm tới?”. Thực ra đây là một câu hỏi quá lớn đối với Thủy, làm sao mà cô biết được vì cô còn chẳng biết ngày mai cô sẽ làm gì hay chỉ tối nay thôi cô cũng không biết nên và phải làm những gì. Chợt cô nhớ đến người đàn ông lạ của buổi tối hôm nọ và lại tự hỏi không biết người ta có nhớ tới mình hay không hay chỉ coi như là một cơn gió thoáng qua cuộc đời mà thôi?

Nghĩ đến đây Thủy lại khóc, hoàng hôn không biết đã tắt tự bao giờ nhường chỗ cho màn đêm với những ánh đèn đêm phố lung linh. Thủy đã ngồi bó gối như thế trên bệ cửa sổ hàng mấy tiếng đồng hồ liền, tách cà phê đắng dường như đã khô cạn trên tay cô. Có lẽ Thủy chẳng thể đứng dậy nổi nếu như không có tiếng chuông cửa reo lên, mở cửa Thủy nghĩ đó là người thu tiền điện nước vì đã cuối tháng rồi mà. Nhưng thật bất ngờ đó là nhân viên giao hoa, có người gửi tặng hoa cho Thủy. Một bó hoa Hồng vàng tươi thật đẹp, cô cố giấu đi bao sự xúc động của mình để ký nhận lấy nó.

Sau khi đóng cửa lại Thủy mới dám khóc nấc lên, đó là món quà sinh nhật muộn màng của Thành. Thủy rất thích hoa Hồng vàng nhưng chỉ có Thành mới biết tặng nó cho cô mà thôi. Nhưng cũng đã mấy năm trôi qua rồi sao tự dưng anh lại nhớ đến cô?

Điều này chỉ làm Thủy thấy đau lòng và tổn thương một cách ghê gớm. Trên bó hoa có gài một tấm thiệp nhỏ, Thủy cầm nó lên mà dường như không đủ sức mở ra xem nữa, Thành là mối tình đầu sâu đậm của Thủy và cũng là người đàn ông làm cho trái tim cô đau đớn suốt cuộc đời.

Hai người quen nhau từ thuở còn niên thiếu, học cũng trường trung học với nhau, Thành là con trai của một nhân viên cấp dưới bố Thủy. Anh đẹp trai, học giỏi và hòa đồng nên được rất nhiều người yêu mến, bố Thủy nhìn thấy ở cậu bé Thành tố chất của một người lãnh đạo tài ba, một người đàn ông thành đạt về sau và chắc chắn sẽ là chỗ dựa vững chắc cho con gái mình mai này nên đã đánh tiếng với bố mẹ Thành ngụ ý kết thông gia.

Năm đó cả Thủy và Thành đều mới mười sáu tuổi đầu, tình yêu đã đến với họ ngây thơ và trong sáng và rất chân thành, hai người cùng đi học, đi chơi, tham gia các hoạt động xã hội chờ sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tổ chức đám cưới. Sống hạnh phúc trong tình yêu Thủy không bao giờ có thể ngờ được rằng sẽ có lúc mình gặp phải bất hạnh trên con đường tình duyên.

Trong lần sinh nhật thứ mười tám của mình Thủy đã rất háo hức vì Thành đã hứa sẽ tặng cô một món quà đăc biệt do chính anh tự làm, nhưng mãi sau buổi tiệc tùng khách khứ ra về hết Thành mới đưa món quà ra tặng Thủy. Đó là một chiếc nhẫn bằng đồng đỏ được chạm trổ rất tinh xảo, bên trong được khắc tên của Thành và Thủy còn mặt ngoài là mười tám bông hồng đan vào nhau và hai vầng trăng khuyết.

Thành rất thích công việc chạm trổ, nếu được gia đình đồng ý chắc anh đã theo học ngành điêu khắc chứ không phải là tài chính ngân hàng, nhận món quà của người yêu Thủy rất hạnh phúc, nhưng cô băn khoăn sao Thành lại chọn chất liệu bằng đồng đỏ. Thành trả lời ngoài lí do nó cũng đẹp và dễ chạm trổ thì còn là vì nó gắn với một câu chuyện tình yêu buồn. Chuyện kể rằng có một chàng trai nhà nghèo rất yêu một cô gái con một vị quan to và cô gái cũng rất yêu anh, anh ta làm việc cho một xưởng thép, nhưng anh ta chưa bao giờ dám bày tỏ tình cảm của mình vì sợ gia đình cô chê anh nghèo.

Một lần anh muốn bày tỏ tình yêu của mình nên đã làm một món quà gửi đến cô gái, đó là một chiếc nhẫn bằng Đồng rất đẹp, nhưng khi đến gặp cô gái rồi anh đã không dám đưa chiếc nhẫn ra khỏi túi quần của mình. Sau đó anh ta lẳng lặng ra về và quyết tâm đi buôn để trở nên giàu có hơn sau này có được nhẫn kim cương rồi sẽ về cầu hôn cô gái sau, sau bao nhiêu năm vất vả anh ta trở về và đã trở thành một người đàn ông giàu có.

Trong lần gặp lại cô gái ông một lần nữa đã không thể móc nổi chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ra khỏi túi quần của mình vì người con gái mà ông yêu năm xưa giờ đã thành một quả phụ và ông sợ bà sẽ từ chối ông... Cho đến khi bà chết đi và để lại bức di thư bày tỏ rằng bà cũng rất yêu ông và luôn chờ đợi ông thì đã quá muộn. Thành nói với Thủy rằng: “Anh sẽ không bao giờ để mất em vì bất cứ lí do gì, lúc đầu anh đã làm cái nhẫn bằng Đồng như trong câu chuyện đó, với một ý nghĩa khác chiếc nhẫn Đồng trong câu chuyện tình của chúng ta sẽ có giá trị hơn cả nhẫn kim cương, anh muốn chứng minh rằng nhẫn bằng gì không quan trọng, quan trọng là tình yêu của mình thôi. Em yêu hiểu không?”.
12»
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê