Old school Easter eggs.
Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Bí mật của Tóc Tiên

Theo dõi
i hơn bao giờ hết. Ừ, 'Tóc Tiên lề đường' nói đúng, tại sao phải lại sợ kìa? - Tôi không sợ. Thợ Săn hét lên. - Vậy thì anh hút thuốc để bình tĩnh lại đi. Thợ Săn tuân lệnh như một cái máy được ấn nút. Hắn rút chiếc quẹt gaz ra khỏi túi, ai đã nói một câu để đời: 'Không có lửa làm sao làm... cách mạng', hắn phải thực hiện ngay điều đó. Này cô bé 'Tóc Tiên lề đường' ơi, cô tiếp tục phát biểu nữa đi, cô nói gì tôi cũng nghe, cô ngỗ nghịch và hấp dẫn lắm, cô không lấy viết chích vào lưng áo tôi như Con Muỗi, không chắt lưỡi than trời với tôi như con Thằn Lằn, không cay cú trả thù tôi bằng cách bôi kẹo cao su vào ghế ngồi như nhỏ Ớt Hiểm, không thành công chúa vào lúc mười giờ sáng như nhỏ Mười Giờ để rồi mười giờ một phút lại trở thành 'ác phụ'. Cô càng không có con mắt 'lẳng' của con Phù Du trong những đêm nâng cốc Bésamé Muchọ Cô thôi miên gã Thợ Săn oai hùng này bằng cái nhìn rờn rợn của một con mèo Carmen du mục. Cô làm cho tôi nể. Nhưng, cô đích thực là ai? Thợ Săn đập tay xuống tủ thuốc lá một cái rất... nhẹ nhàng: - Cô là ai hỡi Tóc Tiên? Hoa vẫn tỉnh bơ: - Chà, khá giống Thổ Phỉ đó, chỉ tiếc đập tay còn khá nhẹ. Thợ Săn tự nguyền rủa bàn tay mình, hắn thề trong bụng là không bao giờ đập tay lên bất cứ đồ vật gì sau này để khỏi giống cái thằng... - Đừng so sánh tôi với 'tên đáng ghét đó'. Hoa hất mặt lên: - Nhưng, kẻ mà anh ghét đặt tên cho Hoa là... Tóc Tiên. Đúng là giương một cái ná bắn trúng tới hai con mồi. Này nhé, 'em' tên là Hoa chứ chẳng phải Tóc Tiên, Tóc Quỷ gì cả, còn ả Tóc Tiên thật sự thì ở đâu? Trời ạ, không lẽ nhóm Tam Cô Nương lại liên hệ đến kẻ thù không đội trời chung của ta sao. Thợ Săn hỏi dồn dập: - Sư huynh của cô có sửa xe cho nữ sinh trường (... ) không? - Có chứ. - Có lần nào cô thấy gã sửa xe cho ba cô gái có bản mặt 'kên kên' không? - Nhiều lần, thưa anh. - Cho hỏi thêm một câu nữa, Hoa có biết Con Thỏ và Con Mèo không? - Mới biết một mình... Thợ Săn thôi, á à... Mặc kệ Hoa cười không thèm bụm miệng, mặc kệ 'con nhỏ' cố tình nhe cái răng khểnh hồi môn ra khiêu khích không ngừng. Thợ Săn thở cái phào. Làm sao mà không thở cái phào được, các bạn thử ở trong tình trạng của Thợ Săn coi, cái cảm giác vỡ lòng của tuổi mới lớn nó kỳ cục như vậy đó, nó xuất hiện bằng một câu 'Mới biết một mình Thợ Săn thôi', rồi còn thêm 'á à' cà rỡn kèm theo nữa, tuy nhiên sau đó là dư vị, là chua là ngọt, là xoài tượng thái mỏng chấm nước mắm đường cũng không sánh nổi. Bằng chứng là khuôn mặt đang thông minh của Thợ Săn chợt đần độn đi. Lúc này cỡ mười thằng... Thổ Phỉ hắn cũng chấp hết. Đúng lúc đó, Thổ Phỉ trở về. Anh dựng chiếc xe đạp cũ mèm cạnh chiếc cúp bóng láng. Thổ Phỉ ngạc nhiên nhìn Hoa: - Khách hư xe hả 'Tóc Tiên'? Hoa lúc lắc cái bím tóc: - Ổng không có hư xe. - Vậy thì anh biết rồi... Hoa đỏ mặt: - Không phải vậy đâu... Thợ Săn khoan phát biểu vội, hắn cần phải quan sát con mồi trước mắt: nào, gã sửa xe này phải cao cỡ thước bảy mấy là ít, vai rộng, ngực nở, chân dài, khá đấy, nhưng điều quan trọng hơn hết là cườm tay, hãy quan sát kỹ hơn, không có những khối u võ thuật, té ra nhà ngươi chỉ là một tên nhà quê võ biền, có điều cặp mắt sáng và lạnh, đáng ngại, tuy nhiên vẫn không sao. Thợ Săn hất hàm: - Nếu tôi thích Hoa thì sao? - Ái chà, biết cả tên khai sinh của 'Tóc Tiên' nữa. - Tóc Tiên con khỉ mốc, cô ta là... Tóc Quăn! Hoa hoảng hồn ôm... tóc trước ý nghĩ kỳ quái của Thợ Săn, nhưng kìa, hắn nói rất thành khẩn: - Kể từ hôm nay, Hoa sẽ mang tên Tóc Quăn thay cho tên bạn học tôi là Tóc Tiên. Trời đất, một lần nữa Hoa 'điệu' lại phản xạ bằng cách đưa bàn tay giữ chặt cái bím tóc, cô có cảm tưởng rằng mình sắp bị Thợ Săn đưa vào tiệm uốn tóc đến nơi. Riêng Thổ Phỉ, anh cười ngất: - Bạn hay coi 'Trong nhà ngoài phố' lắm phải không? Thợ Săn trợn mắt: - Coi cái gì? - Coi kịch, bạn diễn y như kịch. Thôi, giờ hỏi thật, bạn tìm tôi làm gì? Thợ Săn sực nhớ lại mục đích của mình: - Thanh toán một món nợ. Thổ Phỉ ngưng bặt tiếng cười, anh đoán đây không phải là một câu nói chơi. - Vậy sao? - Hãy đọc lá thư này. Thổ Phỉ nhận lá thư ngoằn ngoèo vài chữ do Thợ Săn đưa sau một cái bắt tay... xã giao. Anh thấy như đang bóp vào một cái bao cát, nhưng là một cái bao cát nóng hổi. Giá :Dt tên công tử thượng lưu này cũng đai đen về ngạnh công, sôi nổi, nhiệt huyết và tràn đầy... ý muốn phục thù. Còn Thợ Săn? Hắn thấy bàn tay mình chạm vào một thỏi sắt nguội, lạnh lẽo, không có cơ thịt hoạt động, trời ạ, gã luyện tập từ môn phái nào kìa, bàn tay giá băng nước đá, không hề chuẩn bị để đối phó. Nghệ thuật của nhu thắng cương là vậy. Trong khi Thợ Săn chưa hết sững sờ vì cái bắt tay 'nghiệp vụ' thì Thổ Phỉ đã đọc xong lá thự Anh bình thản ngồi xuống chiếc ghế xếp đầy dầu mỡ. - Hồi nãy bạn có nói về một cô gái học chung lớp tên là Tóc Tiên, đúng không? - Đúng, nhưng nên gọi tôi là Thợ Săn. Tôi không ưa kẻ nào vừa mới giao tiếp đã coi nhau là bạn. - Được, vậy thì thưa Thợ Săn, hai thằng nhóc chạy Dream là gì của ông? - Đàn em đúng nghĩa. - Chính hai thằng nhãi ranh này giật cành mai trên giỏ xe đạp Tóc Tiên buổi trưa 30 tết. Cái gì? Thợ Săn giật nảy người trước cú 'nốc ao' quá bất ngờ. Hắn sợ nhất trên đời chỉ có một người: Tóc Tiên. Hắn tôn trọng tiếng cười lẫn giọt lệ của người bạn học khác giới đó. Bởi bất cứ điều gì mà Tóc Tiên xúc động đều có ý nghĩa riêng, hắn biết rõ ràng cái uy lực của cô trong năm học cuối cùng này. Cô luôn luôn từ khước những cuộc chơi trên trái đất mà vẫn giữ được sự hồn nhiên thơ dại của một sinh vật cần thiết tại hành tinh. Không một chút bịnh hoạn, cô 'tịnh' như ma soeur và động như một người phàm. Cô là một khái niệm không can thiệp được. Vậy mà trưa 30 tết, hai thằng 'đệ tử' hắn dám xúc phạm cộ Thợ Săn xấu hổ quá, hắn bứt từ đâu ra một sợi tóc. - Ông nói thật hay... đặt chuyện? Câu nói ngớ ngẩn làm tràn giọt nước ra khỏi miệng ly, Thổ Phỉ đứng phắt dậy: - Tao mà đi bịa với mày à, tao cho phép mày hỏi Tóc Tiên trước khi gặp lại tao. - Không hề có chuyện gì xảy ra. Hoa đã đứng giữa hai người 'đàn ông'. Mặt mũi cô bé nhăn như khỉ: - Thôi mà, cho em xin anh Thổ Phỉ. Còn Thợ Săn, anh nên nhớ rằng không bao giờ Thổ Phỉ nói sau lưng bất cứ ai, và lại đi nói xấu... Cô ngừng một chút và nói dõng dạc như ra lệnh: - Nếu hai anh không uống cà phê chung tối nay thì... em sẽ nghỉ bán thuốc lá. ° ° ° Các bạn có tin rằng 'phụ nữ' vốn giá trị cực kỳ không, thậm chí còn thiêng liêng nữa. Hai cú đấm chưa kịp chạm vào nhau đã vỡ tan như bọt xà phòng. Chẳng phải vậy sao, vừa rồi Hoa không những dàn xếp tiếng gầm gừ giữa hai con hổ mà còn hướng dẫn hai con hổ thành hai con người uống cà phê rung đùi thoải mái. Quán nằm trên sân thượng một căn nhà mặt tiền gần Hồ Con Rùa, có nước dừa, bia, nhạc và nhất là ba bàn bida lò sưởi ngon lành, chỗ mà Thợ Săn vẫn đôi khi đến. Hắn đã phải xin lỗi Thổ Phỉ để mời anh rời khỏi bãi sửa xe Ký Túc Xá, trên đường đi hắn thấy những ngọn đèn xanh đỏ giao thông giống hệt con mắt cô bé Hoa 'điệu'. Cô bé là kẻ thứ hai đe dọa được tâm hồn của hắn, cũng may cô tên là... Tóc Quăn. Thổ Phỉ đốt một điếu thuốc, anh nhả khói làm thành những vòng tròn to nhỏ đồng tâm làm Thợ Săn ngẩn ngơ: - Mày tên gì? - Phong. - Tao tên Vũ, đời gọi tao là Thổ Phỉ. - Còn trường học biến tôi thành Thợ Săn. - Nói chuyện mày tao đi Thợ Săn, tao mới hai mươi tuổi. - Còn tôi... tao... sắp mười tám tuổi. - Mày thuộc loại con nhà giàu ăn chơi hơn ham học. - Đừng khích tao, tao đang muốn được tự lập như mày. Thổ Phỉ bật cười ha hả. Thợ Săn nghe có nỗi buồn lẩn trốn đằng sau tiếng cười. Hắn hỏi dè dặt: - Tay mày cứng như sắt? - Do tao cầm kim loại thường xuyên: cuốc, xẻng, mỏ lết, kềm búa... - Mày muốn giấu tao. Thật ra mày có 'nghề'. - 'Nghề' hả? Ơ, hồi ở cao nguyên, tao có học sơ sơ mấy miếng võ của ông thầy người Thượng... nhưng nó có ích lợi gì đâu? - Sao lại không, nhờ nó mà mày cứu được một cành mai của... - Bậy. Hơn nhau ở cái đầu đây nè: chỗ làm ra trí tuệ và nghị lực. Chính nghị lực khiến tao sống được đến bây giờ. Thợ Săn im lặng. Hắn liếc về phía bàn bida để trống. Có thể dùng sự tài hoa để thắng nghị lực không? Hắn phải thử. - Mày chơi bida được chứ? - Được. - Mày phải nhớ 'cơ' tao không xoàng? - Chẳng hề gì. Chương 3 Thợ Săn 'đề pa' ngay một đường cơ điệu nghệ, hắn chỉ chịu ngừng khi ghi trên bảng mười sáu điểm. Thật đáng tiếc cho hắn, cơ đầu tiên của Thổ Phỉ tới mười bảy điểm. Trong mười bảy điểm của anh, có hai cú 'đề trô', ba cú 'tứ băng', năm cú 'ba băng', một cú 'sơn mỏng', hai cú 'cua lê bắt' và bốn cú 'a băng'. Tuyệt nhiên Thổ Phỉ chỉ toàn chơi bi rời, nếu anh chủ trương đánh gom bi như Thợ Săn thì kết quả không phải chỉ mười bảy điểm. Thợ Săn tái mặt. Hắn đặt cây cơ vào cái giá gỗ. - Thôi nghỉ. - Sao? - Tao thua mày cả hai thứ: hút thuốc nhả vòng tròn và chơi bidạ Mày chơi từ hồi nào? - Tao là thằng bụi đời trong xóm Chuồng Ngựa, ở xóm tao, những mơ ước của mày đều bị tụi nhóc thực hiện từ hồi mười một tuổi. - Hoa... cũng vậy? - Tao xin lỗi phải nói với mày thế này: nếu là con trai, Hoa đã đi một 'cơ' không dưới hai mươi điểm. - Trời đất. Thợ Săn ngã người ra chiếc ghế dựa. Hắn rên rỉ: - Hôm nào tao giới thiệu mày với bạn bè tao, tụi 'Tứ Quái Đăng-Tông'. - Phải Tứ Quái Đăng-Tông là bốn tướng cướp trong truyện tranh Lucky Lucke không? - Đúng, tụi nó sẽ phục mày sát đất, mày sẽ làm đại ca tụi nó thay tao... Thổ Phỉ cười khẩy: - Mày nói với bốn thằng bạn mày rằng: bản thân Lucky Lucke, một hiệp sĩ bắn nhanh hơn bóng mình, chưa bao giờ làm đổ máu người khác. Trong cuốn truyện mà tao từng gối đầu giường hồi nhỏ này, Lucky Lucke có một đặc điểm là chỉ bắn rơi súng đối thủ, không còng tay ai và cũng không giết ai. Khác xa mấy truyện tranh bây giờ nhiều. Anh ngửa mặt lên trần nhà như... Lucky Lucke: - Bây giờ con người mất dần lòng nhân ái, họ hãm hại nhau như một thú vui. Miệng Thợ Săn méo xẹo: - Mày không học môn đạo đức sao? Tối thiểu cũng còn lý tưởng... - Chớ lý sự, tao cho rằng 'lý tưởng' là 'tưởng mình có lý'. Thổ Phỉ dí gót chân xuống điếu thuốc đánh rơi. - Về sửa xe, hết. Sau đây là những mẩu đối thoại còn trên đường về: - Vụ tao đặt tên cho Hoa là Tóc Tiên, mày nhớ kín miệng, chớ hở ra trong lớp. - Nhưng mày phải đồng ý cho tao đổi tên 'Tóc Tiên giả' thành Tóc Quăn chứ? - Đồng ý. - Tao chưa biết gì về xóm Chuồng Ngựa, về... Tóc Quăn? - Rồi mày sẽ biết. - Thí dụ? - Ba của Hoa đang điều trị bệnh ho lao ở bệnh viện Phạm Ngọc Thạch. - Trời ơi! Khái niệm về lúa đối với Tóc Tiên còn rất mơ hồ. 'Nó là một thứ cỏ tuyệt đẹp'. Cô nói với Con Mèo lúc vừa bước xuống xe buýt tuyến đường Sài Gòn - Bình Chánh. 'Nhỏ biết không, hãy nhìn đám mạ xanh mơn mởn kìa, tao dám chắc nó mịn hơn bất cứ loại thân thảo nào, êm mượt như nhung'. Cô nói với Con Thỏ lúc bước vào khuôn viên Trường nuôi dạy trẻ bụi đời ngoại ô thành phố. 'Nhỏ biết không, chỉ vì lúa không biến thành cỏ mà biến thành hạt gạo nên các em bé cứ bụi đời vì đói, các em không thích ăn cây lúa, các em chỉ muốn nằm lăn ra cỏ lúa để vắt tay lên trán mơ mộng mà thôi'. Hai cô bé chất vấn Tóc Tiên ngay: - Vậy chứ hằng ngày mi ăn gì để sống? - Vậy chứ có ai đồng quan điểm với nhà ngươi không? - Vậy chứ mình đến đây vì mục đích gì: ủy lạo các em bé hay đi thưởng thức hội họa? Ba câu hỏi đặt ra tưởng chừng hóc búa lắm nhưng đụng phải Tóc Tiên thì... dễ ợt. Cặp mắt lơ lửng giữa trời và đất của cô sáng lên, cô lại theo thói quen đưa một ngón tay suỵt khẽ lên môi: - Này, khe khẽ nhé, tối thiểu sẽ có một em bé đồng ý với tao, cuộc đời mà cứ một cộng một là hai thì còn gì là phép lạ cơ chứ. Nhị cô nương lẫn Tam cô nương đ
«123456...10»
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê