- Phong? Nghe nói mày mới đi ải lượm được đồ? Tối nay nhậu mừng sự kiện này chứ?
- ừ nhưng để khi khác được không? Mấy bữa nay bồ tao nó khó lắm…tao sợ
- Mày sợ cái gì? Đồ nhát gan. Con gái thì mình phải cứng rắn tụi nó mới không làm tới. À…nghe nói tối nay thằng Hậu nó dẫn bạn gái ra mắt thì phải, tiện tụi mình rủ nó đi luôn cho vui. Mày thấy sao?
- ừ…thôi cũng được.
….
- xin giới thiệu với các Anh em gần xa….đây là bồ tao : Linh. Còn đây là các chiến hữu vào sinh ra tử với anh trên cửa ải combat.
Linh khẽ gật đầu chào mọi người một cách nhẹ nhàng, ánh mắt từ tốn e dè, khuôn mặt hình trái xoan với làn da trắng muốt, cử chỉ khuôn phép như con nhà gia giáo, vẻ đẹp của sự trong trắng ngây thơ. Chẳng bù cho cô bạn đi cùng, lúc nào cũng hò hét cười đùa hết mình, tính tình biểu hiện ngay của “ con nghiện game có hạng”.
- Ơ ? thế đây em này là ai hả Hậu?
- À quên mất, đây là mỹ nhân trong bang hội của chúng ta. Tụi mày còn nhớ “ nữ_tướng_A&B” không? Chính là em nó. Em nó tên là Trang.
Cả đám chỉ biết “ ồ ” lên một tiếng ngạc nhiên
- Tại hạ thật là bái phục bản cô nương, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt.
Giọng của Phong vừa cất lên, Trang quay sang nhìn Phong – đôi mắt lờ đờ của kẻ uống khá nhiều rượu. Rồi cô cứ xun xoe đến cạnh và chuốc rượu cho Phong như thể đã tìm được kẻ giai nhân. Đang vui nên cả hai đều uống rất nhiều. Phong bắt đầu cảm thấy người lâng lâng, đầu óc quay cuồng, choáng váng vì men rượu rồi chỉ loáng thoáng nghe thấy có tiếng ai đó đưa Phong về và cảm thấy một đôi môi mềm mại, một thứ vị xa lạ. Sau đó Phong chìm vào trong giấc ngủ và còn chẳng biết chuyện gì nữa. Phong vô tình không biết rằng, Hoa đã đau đớn chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối ở một bàn khác.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cầm điện thoại lên không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Hoa vào máy như thường lệ, linh tính có điều gì đó chẳng lành, Phong liền gọi ngay cho Hoa nhưng đều không liên lạc được. Phong bắt đầu phát hoảng lên rồi tìm khắp nơi mà Hoa có thể đến nhưng đều vô vọng. Phong chợt nhớ tới quán trà sữa – nơi mà lần đầu tiên hai đứa hẹn nhau. Tới nơi, Phong thấy Hoa ngồi nép mình vào cái bàn trong góc khuất, tay tựa vào cửa kính, đôi mắt đỏ ửng lên có lẽ vì khóc rất nhiều. Khẽ lại gần nắm đôi bàn tay bé nhỏ của Hoa, bỗng cô rút tay lại và nhìn Phong như thể sinh vật lạ ngoài hành tinh vậy, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì :
- Chia tay đi, chúng ta kết thúc mọi chuyện ở đây
- Ơ……nhưng mà…..tại sao chứ?
- Chẳng sao cả, thích
- Anh có làm sai chuyện gì thì em nói đi chứ, tại sao lại chia tay? Anh không hiểu
- ừ, đúng rồi, anh thật khó hiểu, chúng ta có lẽ đã không hợp nhau từ lâu rồi. Chia tay là cách tốt nhất để cả hai được vui.
- Nhưng?
Còn chưa nói xong, Hoa đã lạnh lùng đứng dậy, đi nhanh ra cửa bỏ mặc Phong ở lại với khuôn mặt ngơ ngác còn chưa biết chuyện gì xảy ra nữa. Chia tay? chuyện tình 3 năm bay vút theo lời nói của em thôi sao?
Tôi trở về nhà với tâm trạng bực tức, cáu gắt. Tôi cố ngồi nghĩ lại chuyện hôm qua nhưng chẳng nhớ ra gì hết. Được một lúc, tôi quyết định tìm Hậu cùng mấy đứa tối qua, tìm cho ra nguyên nhân.
- Sao thế ông tướng ? công nhận bữa nay mà gan thế, dám hôn người khác trước mặt Hoa luôn
- Mày nói sao? tao không hiểu? Tao làm gì có….
- Thôi đừng dấu, hôm qua rõ ràng tao thấy mày với con Trang, hai đứa….
- Thôi, chơi với nhau mày cũng biết tính tao, hôm qua thật sự có chuyện gì?
- ừ thì…em Trang hôn mày….
Tôi bắt đầu hiểu hết chuyện, lấy xe phóng một mạch đi tìm Hoa. Màn đêm bắt đầu buông xuống trên mọi nẻo đường thành phố, ùa vào dòng người đông đúc trên đường, Phong vẫn mệt nhoài tìm kiếm Hoa, đến cả nơi quán trà sữa hai đứa từng hẹn nhau cũng không có. Hoa thật sự giận rồi ! bỗng điện thoại rung, Hậu gọi :
- mày tới ngay quán bar hôm bữa đi, tao có cái này cho mày xem.
- Khi khác đi, tao đang bận
- Đến ngay đi, nếu như mày muốn có câu trả lời
Phong vội vã chạy xe đến quán. Tới nơi Phong thấy Hoa say mèn, mất tự chủ rồi bị thằng con trai lạ mặt rìu đi. Phong cố tình đi theo thấy hắn vội vã đưa Hoa tới 1 căn phòng rồi bắt đầu hành động của kẻ tiểu nhân. Tới lúc này Phong lao tới đạp mạnh vào tên kia khiến hắn chúi nhào đầu xuống đất miệng không khỏi kêu rú một tiếng đầy kinh hãi. Phong lấy chăn che người cho Hoa rồi tính lao tới bồi cho tên kia mấy cú nhưng đúng lúc đó Hậu và đám bạn tới can ngăn.
Mấy ngày sau….
- Em xin lỗi, tại em mà mọi chuyện như vậy.
- Không. Anh mới là người có lỗi, tại anh sai vì đã không giải thích được
- Đã nói em sai mà, anh lỳ ghê.
Phong khẽ nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Hoa rồi thủ thỉ :
- Xin lỗi em, anh hứa từ nay sẽ không bao giờ để em phải chịu khổ, sẽ luôn yêu thương và quan tâm em nhiều hơn.
Hoa nhìn Phong rồi khẽ đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ và khẽ ngả người nằm gọn trong vòng tay người yêu, mắt lim dim ngủ như đứa trẻ.
- Em ngủ đấy à?
Hoa không trả lời, cô khẽ nhắm mắt và cảm nhận hơi ấm từ người mình yêu. Phong khẽ hôn nhẹ lên trán Hoa – “ em ngủ ngoan nhé, sau này dù có chuyện gì đi nữa em sẽ mãi bên anh, yêu em” .
***
Thời gian dần trôi, hai đứa giờ cũng đã học xong đại học, Hoa thì quyết định làm việc cho một công ty đầu tư của nước ngoài có trụ sở tại Việt Nam. Phong thì bị bố gọi qua nước ngoài để cùng làm việc. Ngày đi, Phong hẹn Hoa ra quán trà sữa quen thuộc, quán vẫn như vậy, tuy không sang trọng nhưng nó toát lên vẻ thanh lịch lạ thường. Bước tới quán Phong đi thẳng tới cái bàn trong góc mà hai đứa từng ngồi, cái bàn với bao kỷ niệm, buồn có, vui có và còn có cả….nước mắt nữa. Tới bàn đã thấy Hoa ngồi ở đó tự bao giờ, cô không gọi trà sữa như mọi khi, cái điều lạ kỳ này khiến Phong không khỏi thắc mắc và lo lắng. Hoa hôm nay đẹp lạ thường, vẻ đẹp tinh nghịch, trong sáng ngây thơ nhưng gương mặt thì buồn man mác, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ.
- Em đến lâu chưa ?
- Dạ, cũng được một lúc rồi.
- Sao em không gọi trà sữa ra uống như mọi lần ?
- Vì hôm nay là ngày đặc biệt, ngày mà có lẽ bao cô gái có người yêu cũng cảm thấy bất an lo lắng khi người mình yêu của họ đi xa, em không gọi trước là vì muốn biết chắc rằng anh sẽ uống loại gì anh thích mà không nhất thiết phải theo em như mọi khi, em muốn hai đứa mình có một tình yêu bình đẳng và nồng nàn nhất, không ai ép buộc ai.
Hoa vẫn cố tỏ ra cứng cỏi, điềm tĩnh để khoả lấp đi nỗi buồn của mình. Nhìn Hoa lúc này, Phong không khỏi che dấu được những giọt lệ rơi xuống.
- Ơ kìa. Sao bỗng nhiên anh khóc ? em có bắt nạt anh như mọi khi đâu?
Hoa giả vờ lém lỉnh, vui vẻ để xua đi bầu không khí nặng nề bỗng bao trùm lên Phong.
- ừ….anh xin lỗi, đáng lẽ ra một thằng con trai như anh không nên để em thấy cảnh này….
- cái anh này, em đùa tí mà cứ như con nít ấy, thôi ngoan nào, phải ngoan thì chị mới mua kẹo cho em ăn chứ ?
Phong không khỏi buồn cười khi thấy vẻ nhí nhảnh, hồn nhiên, vô tư của Hoa những ngày còn là học sinh cho tới giờ, hai đứa đùa vui vẻ khiến không khí cả quán trở nên dộn dàng hơn. Một lát…
- em ơi….anh có lẽ sẽ đi qua Pháp bảy năm, em đợi anh được chứ ?
- ừ, em sẽ đợi, nhưng anh nhớ là phải về với em nhé.
- Anh hứa….tình yêu của anh ạ.
Quãng thời gian xa nhau bảy năm có lẽ là khoảng thời gian dài dằng dặc đối với những ai đang yêu. Người ta nói nước Pháp là đất nước của cái đẹp, của những điều tuyệt mỹ, diệu kỳ và còn….của những tình yêu đẹp. Nhất là với một người có tâm hồn lãng mạn như Phong thì khó có thể giữ được tấm chân tình.
Thời gian bảy năm gần trôi qua, Hoa giờ đã là giám đốc công ty, công việc bận rộn với thời gian dường như làm phai mờ vẻ đẹp trong sáng, kiêu sa của cô ngày nào.
- con định bao giờ mới lấy chồng đây? con cứ chờ thằng Phong đến khi nào ? biết đâu bên đó nó có người khác rồi thì sao?
- mẹ. Sao mẹ lại nói thế, con với anh ấy vẫn yêu nhau mà
- con cũng đã lớn lắm rồi, suy nghĩ cũng chín chắn rồi, mẹ không nói con được, nhưng mai chủ nhật cứ theo mẹ đi xem mặt người ta nha. Thằng Huy con bác Vân mới du học bên Pháp về, nghe đâu nó được làm giám đốc công ty Melinh Plaza đấy, nó bằng tuổi con mà học giỏi lại cao ráo, đẹp trai.
- Đẹp trai thì mẹ đi mà mối cho người khác, con không thích.
- Ơ cái con bé này, lớn rồi không xem mẹ nói ra gì à? Con cứ đi đi, không ưng thì thôi, không lấy, có mất cái gì đâu mà con cứ làm quá lên nhỉ? Mai cứ đi với mẹ.
- Thôi tuỳ mẹ. Chỉ một lần này thôi đấy
- Rồi, rồi, mẹ biết rồi.
Đến ngày hẹn Hoa ăn mặc giản dị , vẫn chiếc áo công sở và cái quần âu. Quán ăn nhìn từ ngoài vào có vẻ đẹp và sự sang trọng đúng với phong cách châu âu, vẻ ngoài được quét sơn xám, cửa kính trắng muốt, một đội ngũ đứng lễ tân chỉnh tề đón khách. Cung cách phục vụ chu đáo, nghiêm túc.
- Đây cũng là nhà hàng của Huy đấy con à.
Hoa không nói gì chỉ đi theo mẹ, vẻ mặt bí xị, ỉu xìu như bánh bao nhúng nước. Tới nơi Huy đưa tay ra bắt và chào hỏi lịch sự, khiến Hoa bỗng chạm phải ánh mắt đầy vẻ kiêu hãnh của Huy khiến cô chững người lại rồi một cảm xúc thôi thúc kỳ lạ bỗng le lói trong người, như muốn đưa người ta vào giấc mơ đẹp vậy, cái cảm giác này….hệt như cảm lần đầu tới nhà Phong vậy.
- Ơ kìa, người ta đang chờ con bắt tay chào lại mà, sao đứng đực người ra đó vậy?
Lời mẹ nói khiến Hoa trở về với thực tại, cô bắt tay chào lại tự nhiên thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, mặt cũng đỏ đỏ lên ngượng ngùng, khiến Huy không khỏi ngạc nhiên hỏi :
- Em sao vậy ? sao anh thấy…
- Ơ không sao anh ạ, tại em thấy trong người hơi khó chịu, em xin phép đi vệ sinh chút.
Đi thật nhanh vào nhà vệ sinh, cô tạt nhẹ nước lên mặt lấy lại bình tĩnh. Một thoáng suy nghĩ qua đầu cô “ mình bị làm sao thế này, sao lại có cảm giác đó, không được phép dù với bất cứ ai ”. ra bàn ngồi, cô cố gắng lấy bình tĩnh vào không nhìn vào ánh mắt của Huy. Hai bên nói chuyện có vẻ rất hợp, bỗng Huy hỏi :
- Em có người yêu chưa ?
- Chưa, con bé chưa có đâu cháu ạ.
- Ơ mẹ kỳ ghê, con chưa nói mà, dạ em có rồi anh ạ, người yêu em đang làm việc bên Pháp á. Anh ấy làm cùng cơ quan với bố.
- Anh ta chắc phải hạnh phúc lắm nhỉ ? có một người bạn gái xinh đẹp, nết na lại tài như em nữa.
