mẫn cảm của cô, muốn giảm bớt đau đớn mà anh mang đến cho cô.
Vô nghĩa! Cô muốn trả lời anh như vậy, cũng cho rằng đã biết sao còn hỏi, nhưng thốt ra khỏi miệng đều là tiếng rên rỉ thẹn thùng...
Cô lúng túng, trộm dò xét anh, phát hiện anh đang nhếch miệng, dường như vì thế cảm thấy hài lòng, mà chính mình cũng dường như bởi vì động tác của anh mà càng ngày càng thả lỏng...
Anh bắt đầu ở trong cơ thể cô đẩy vào, mang chút ý tứ thăm dò, chậm chạp ra vào, anh muốn cô bắt kịp tần suất của anh, anh muốn cô thích ứng phương thức thân mật của bọn họ.
Cô cảm giác mình giống như nước, anh là hỏa diễm, mới bắt đầu là đối đãi ôn hòa, như là lửa nhỏ, dần dần, lửa đốt càng lớn, khiến nước lạnh là cô cháy sạch sôi trào không thôi.
Nghe tiếng rên rỉ của cô, anh bắt đầu tăng thêm lực đạo, một lần so với một lần tiến vào sâu hơn, thân thể hai người hoàn mỹ khảm hợp, chặt chẽ không có một khe hở.
Thân thể trần trụi khiêu chiến dục vọng cực hạn, nháy mắt vượt qua điểm mấu chốt, sóng triều mãnh liệt hung hăng đánh tới bọn họ, mang theo vui thích thần bí.
Dự vị nước rút xuống lượn vòng thật lâu trong thân thể . . .
Một đoạn thời gian tốt đẹp này, bọn họ kích động nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng thở hổn hển. Đó là cảm giác thỏa mãn, thỏa mãn nhất tốt đẹp nhất trên thế giới.
"Em có khỏe không?" Anh dùng giọng khàn khàn hỏi cô. 0
"Uhm." Cô thẹn thùng đáp nhẹ, thanh âm hơi hơi run sợ, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh trở lại.
Anh yêu thương vuốt ve tấm lưng của cô, nhìn biểu tình cô có vẻ đăm chiêu, nhịn không được hỏi: "Suy nghĩ gì?"
"Chu Lập Đạt."
Người đàn ông mẫn cảm thần kinh phút chốc căng thẳng.
Có lầm hay không, giường vẫn còn nóng, mùi vị hoan ái vẫn chưa tan, người vẫn nằm ở bên cạnh anh, mà cô đã khẩn cấp nhớ đến một tên đàn ông khác?
Đang muốn chất vẫn cô gái nhỏ này, cô đã nhẹ nhàng lên tiếng, thấp giọng nói . . .
"Em rốt cuộc hiểu rõ, vì sao trước kí Chu Lập Đat muốn nắm tay em, em đã vội vã muốn bỏ tay anh ta ra, bởi vì em căn bản không thích anh ta, không thể chấp nhận sự đụng chạm của anh ta, dù cho chỉ là dắt tay." Cô đánh giá trắng đen rõ ràng, thâm tình khẩn thiết nhìn lên anh: "Chỉ có thể là anh, có thể đụng chạm vào cơ thể của em cũng chỉ có anh, em không có biện pháp tưởng tượng đến cảnh một người đàn ông khác đụng chạm cơ thể em, quá ghê tởm, chỉ có thể là anh, cũng chỉ muốn là anh."
Vừa mới bị đả kích tự tôn đàn ông, giờ lại nhận được câu nói tráng lệ như vậy, hoàn toàn thỏa mãn.
Bạch Thư Duy nhếch miệng, đắc ý vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
"Anh từng hoài nghi là vì Trần Quang ném quả bóng rổ trúng em, mới khiến cho chúng ta một lần nữa quen biết, khi đó anh còn nghĩ, sớm biết rằng một quả bóng rổ có thể xoá sạch thái độ cự tuyệt tiếp xúc với ngừoi ngoài của em, thì lúc trước anh nên hung hăng ném 20 quả, chúng ta cũng không cần lãng phí nhiều năm thanh xuân như vậy."
"Hứ, cư nhiên muốn đánh em! Đồ trứng thối."
"Ai bảo trước kia em khiến anh đau đầu như vậy, gương mặt giá lạnh đáp lại chân thành của anh."
"Oa, hiện tại là tính nợ cũ đúng không?"
"Trở mặt nha, có mấy người có thể giống như chúng ta vậy, cùng chạy qua thời không tính nợ cũ?" Anh dương dương đắc ý nói.
"Còn nói, đều là quay lại, vì sao em bị thầy số học đánh cho thê thảm như vậy, kết quả anh một chút xây xát đều không có, thành tích vẫn giống tốt giống như trước?"
"Anh cũng đã trả giá thật nhiều, lúc trước em thi xong đại học, liền vĩnh biệt sách vở, anh lại vẫn cùng chúng nó có đến bốn năm giao tình, tình nghĩa tự nhiên sâu đậm."
"Không hiểu. Anh lôi kéo tình cảm với ai?"
"Đương nhiên là theo quốc anh và sử địa. Bốn năm đại học anh cực kỳ cố gắng và gia giáo, khiến không ít người thành công thi lên đại học, rất nhiều cha mẹ hâm mộ tiếng tăm mà đến, thân là một danh sư có tiếng, bắt được trọng điểm, khả năng đoán để của anh cũng rất cao, thành tích sừng sững là chuyện đương nhiên."
"Thì ra là thế."
"Ukm, thì ra là thế, Trần Quang Tông đích thực bị oan, tất cả mọi người tưởng rằng anh ta đánh em ngu dốt rồi." Hiện tại ngẫm lại, anh nên phát giác cô có chút là lạ, thì sẽ cần không bất an trong lòng lâu như vậy.
Đúng, anh không nói với cô, tuy anh và cô cùng bị đè dưới sân khấu kịch, nhưng kỳ thật anh trở lại năm mười tám tuổi sớm hơn cô, cũng may mắn hơn cô một chút, ít nhất anh cũng không bị cầu, mà là thời điểm sáng sớm tỉnh lại ở nhà, còn bị mẹ làm cho hoảng sợ.
"Em mới không ngu ngốc, em chỉ là... Lâu lắm không học bài, quên rồi. Anh cười em, lại có thể cừoi em!" Cô nhẹ nhàng đánh anh.
"Được được được, không cười em, vậy hôn thì có thể chứ?" Dứt lời, anh liền trộm hương trên miệng cô.
Mãi đến bình minh, bọn họ nói quá nhiều chuyện, tán gẫu rất nhiều chuyện trước kia, cho dù buồn ngủ, nhưng lại muốn ngừng mà không được. Hơn nữa nghĩ đến kỳ tích phát sinh trên người bọn họ, đều cảm thấy bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi).
"Ài, chúng ta kết hôn có được hay không? Anh gả cho em." Cô nhiệt tình cầu hôn.
Bạch Thư Duy không biết nên khóc hay cười."Thật có lỗi nha, Kha Dụ Phân tiểu thư, tôi không thể gả cho em."
"Vì sao?" Cô cực kỳ thất vọng.
"Bởi vì anh chỉ có thể lấy em. Là em phải gả cho anh, làm rõ ràng có được hay không?" Bắn mũi thon của cô một cái.
Cô đánh mạnh cái mũi, nhưng tâm tình rất tốt, cười hì hì nói, "Được, em gả cho anh, anh cưới em, chúng ta kết hôn đi!"
"Được, chúng ta kết hôn đi."
Nghe được anh nhận lời, cô vui vẻ giang hai cánh tay ôm anh, nhưng một giây sau, nháy mắt ngã vào giấc mơ, mang theo ý cười thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
"Ài, không phải đã 28 tuổi rồi sao, như thế nào lại vẫn giống trẻ con?" Anh sủng nịch ôm cô thật chặt.
Kha Dụ Phân không phải nói đùa, cô thật sự muốn kết hôn với Bạch Thư Duy.
Để ngày nghỉ đông nào đó, cô thừa dịp ăn sáng, nhắc tới chuyện này với mẹ . . . Trần Lệ Linh mới vừa phết phomai lên bánh mì, đang chuẩn bị đưa vào trong miệng, nghe thấy nói lời này của con gái, sợ tới mức trựơt tay, bánh mì "Đông" một tiếng rớt xuống trên bàn cơm.
"Con, con nói cái gì?" Bà kinh ngạc nhìn con gái.
Kha Dụ Phân khẩu vị tốt nuốt bánh mì vào: "Con nói, con muốn kết hôn với Bạch Thư Duy."
"Bạch Thư Duy là ai? Cậu ta không phải là con riêng của nhà giàu sao?! Các con bắt đầu kết giao từ khi nào?" Mà bà, lại không biết!
"Mẹ, Bạch Thư Duy không phải là con riêng của nhà giàu, ba Bạch trước kia trồng bắp cải trên núi Lê sơn, mẹ Bạch là tiểu thuyết gia, sau khi ba Bạch qua đời, anh ấy cùng mẹ Bạch mới di chuyển đến nơi đây, anh ấy căn bản không phải con riêng của nhà giầu." Kha Dụ Phân cười nói: "Con và anh ấy đã kết giao lâu rồi, chúng con đều đã nhận định đối phương là người bầu bạn cả đời duy nhất của bản thân."
"Không được . . . " Trần Lệ Linh sụp đổ kêu to, "Con mới mười tám tuổi, mới học xong một kỳ của đại học, con lại có thể nói với mẹ muốn kết hôn! Mẹ không đáp ứng."
"Bởi vì con yêu anh ấy!" Giữa bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian, cho nên cô muốn lập tức nắm chắc, nắm chắc cảm tình không dễ dàng có được này.
"Con nói, con có phải mang thai rồi hay không hả?Con bé này mang thai phải hay không? Trời ạ... Tại sao có thể như vậy, tới cùng tôi là tạo ra cái nghiệt gì, tôi mới bao nhiêu tuổi, vì sao lại thành bà ngoại rồi hả?" Bệnh tâm thần Trần Lệ Linh lại tái phát.
So với mẹ đang điên loạn, Kha Dụ Phân có vẻ trấn định hơn, cô nhìn mẹ, dùng giọng nói bất đắc dĩ nói "Cho nên chỉ cần con mang thai, chúng con có thể kết hôn sao?" Nếu thật sự như vậy có thể khiến mẹ đáp ứng hôn sự của bọn họ, cô sẽ lập tức lôi kéo bạch thư Duy để sinh em bé.
"Cho nên con không có mang thai?"
"Không có." Chưa từ bỏ ý định, cô cười tít mắt giục, "Mẹ, nói chuyện với mẹ thôi, có phải chỉ cần ta mang thai, mẹ sẽ đáp ứng con kết hôn với Bạch Thư Duy hay không?"
"Nói hưu nói vượn! Không nên không được . . . " Bà thật sự muốn điên rồi, con gái luôn luôn nhu thuận làm sao vậy?
"Vì sao?"
"Tóm lại mẹ nói không được là không được, con ngoan ngoãn nghe lời cho mẹ." Trần Lệ Linh ra dáng một người mẹ mà nói chuyện.
"Mẹ, không phải chuyện gì con cũng phải nghe lời mẹ, đây là cuộc đời con, con nên có quyền quyết định nửa đời sau của mình chứ? Mà còn, con kết hôn với Bạch Thư Duy, cũng không có nghĩa là con sẽ không nghe lời mẹ nữa!" Cô thử giảng đạo lý. Logic của mẹ căn bản là sai lệch.
"Mẹ đang bảo hộ con đó." Trần Lệ Linh đúng lý hợp tình nói.
"Sau đó biến con thành một đóa hoa trong nhà kính? Mẹ, bảo hộ như vậy thật sự không tốt chút nào, mẹ nên để cho con tự lập, tin vào quyết định của con, hơn nữa hãy để con được vui vẻ." Cô đối mặt mẹ.
"Hiện tại con sao vậy? Học đại học, sẽ cùng mẹ tranh luận, sẽ giáo huấn mẹ rồi hả?"
"Mẹ, đây là khai thông, chúng con muốn khai thông, không phải tranh luận, lại càng không phải giáo huấn."
"Con cái gì cũng không cần phải nói, mẹ sẽ không đáp ứng. Tự do yêu đương là độc dược, huống hồ các con lại vẫn nhỏ như vậy, các con chỉ là đang yêu mà cao hứng, tin hay không, cảm giác tươi mới qua đi, các con rất nhanh sẽ chia tay, sau đó các con sẽ phát hiện, hiện tại con nói muốn kết hôn kỳ thật là cực kỳ ngu xuẩn. Nghe mẹ nói sẽ không sai, con lập tức chia tay với cậu ta, loại tình yêu này sẽ không lâu dài!" Trần Lệ Linh bày ra thái độ cường thế.
"Vậy được rồi, mẹ đã nói chúng con sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, liền xin kiên nhẫn chờ một chút xem chúng con thật sự chia tay đi!"
"Kha Dụ Phân, con là muốn chọc mẹ tức chết có phải hay không, con làm sao có thể như vậy không xong..."
Kế tiếp, bởi vì Trần Lệ linh có phần Bạo Tẩu, đề tài kết hôn tạm thời chấm dứt.
Mà Kha Dụ Phân kể lại đoạn đối thoại của cô và mẹ cho Bạch Thư Duy, anh cái gì cũng chưa nói, liền vuốt tóc của cô, ôm cô vào trong ngực.
"Sao anh không nói gì?"
"Muốn anh nói cái gì?" Anh mỉm cười hỏi lại.
Cô nhịn không được chu miệng lên, "Anh không sợ em thật sự chia tay với anh sao?"
"Dụ Phân, nói cho anh biết, em sẽ sao?" Con ngươi trong suốt đen nhánh nhìn cô hỏi.
Cô không chút nghĩ ngợi lắc mạnh đầu.
Anh nở nụ cười, ôn nhu nở nụ cười, "Vậy là được rồi! Cho nên, anh còn muốn nói gì nữa? Chỉ cần chúng ta có chung nhận thức, sẽ không buông tha đoạn cảm tình này, vậy là tốt rồi."
Lại nói, anh sớm có chuẩn bị tâm lý rồi. Không phản đối liền không là mẹ Kha, nếu bà thật sự một lời đáp ứng hôn sự của anh và Kha Dụ Phân, anh mới thật sự bị dọa.
"Đúng là em đã 28 tuổi, chờ thêm năm nữa, em liền 29 tuổi rồi." Cô cũng không muốn đợi đến 30.
"Tiểu thư, thỉnh nhớ rõ trừ đi mười tuổi, đừng quên, ở trong mắt người khác, chúng ta vẫn chỉ là một đôi người yêu không đầy hai mươi tuổi."
"Ưm hừm, đúng là cảm thấy mình nhiều tuổi rồi."
"Nếu biết chính mình nhiều tuổi, sao lại vẫn lão giống trẻ con muốn làm nũng với anh?" Anh nhíu mày chế nhạo cô gái nhỏ trong lòng.
"Đây là quyền lợi của em, cũng là nghĩa vụ của anh! Đừng nói anh không thích." Cô tựa như gấu koala đưa tay ôm cổ anh.
"Thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng." Anh nhéo cái mũi nhỏ của cô.
Hai người nhìn nhau cười. Bọn họ dựa vào nhau, để cho ánh áng ngoài cửa sổ tiến vào, để cho gió nhẹ thổi lạnh khuôn mặt bọn họ . . .
"Em quyết định. " Bán ôm ấp bán treo trong lòng anh, Kha Dụ Phân