Đi qua trước cửa phòng Chỉ Nhu, Ngự Am đứng ở cửa suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, tay đặt trước cửa, muốn gõ cửa phòng lại rụt rè thu tay lại.
Đêm qua anh làm cô bị thương rất nặng đi? Nội tâm cô nhất định rất thống khổ! Một cảm giác đắc tội mãnh liệt tự nhiên nảy lên.
Nội tâm giãy dụa suy tư hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng mở cửa ra... Phòng không có một bóng người, giường chỉnh tề, chai chai lọ lọ hỗn độn trên bàn cũng đã biến mất, một ý niệm không tốt nổi lên trong đầu anh.
Anh xông đến tủ quần áo, trống không. Ngự Am khiếp sợ ngây ngẩn tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn rất khó tin tưởng mọi thứ hiện lên trước mắt.
Cô... Đi rồi “Diệp Chỉ Nhu!” Ngự Am hô to với không khí, đáp lại anh là một mảnh yên tĩnh.
Anh nản lòng ngồi xuống mép giường, thở dài một hơi sau đó dùng sức vò đầu.
Cô lại không từ biệt mà rời đi... Là anh! Là anh ép cô đi... Giường sạch sẽ còn lưu lại mùi hương của cô, anh khẽ vỗ về gối đầu mềm mại, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Lúc này, một bức thư trên gối hấp dẫn hắn ánh mắt anh.
Ngự Am lấy bức thư, sau đó vội vàng mở ra, bên trong là vòng cổ anh tặng cô lúc trước và một bức thư, anh nắm vòng cổ ở lòng bàn tay, sau đó lấy thư ra đọc.
Am:
Xin hãy tha thứ cho em vì không từ mà biệt, xin lỗi vì làm anh thương tâm, nhưng em thật sự không có chút ý muốn thương tổn anh. Ngay từ đầu có lẽ em thật là vì tiền mới chủ động tiếp cận anh, nhưng lâu ngày sinh tình, em đã sớm đắm chìm trong sự nhu tình của anh, không thể tự kiềm chế yêu anh! Em biết em phạm tội lớn ngập trời, anh có thể cả đời cũng không có cách tha thứ cho em, cho nên em lựa chọn rời đi! Về phần chiếc vòng cổ này... Em không xứng có được nó! Chỉ có người thật tình yêu nhau mới có tư cách xứng với nó.
Chỉ Nhu.
Xem xong thư, Ngự Am đau lòng ôm thư và vòng cổ vào lòng, nội tâm anh như ngũ vị tạp trần, hốc mắt hơi hơi ướt át.
Không nghĩ tới cô rời đi sẽ làm trái tim anh thống khổ như thế, hết thảy đều đã xong rồi.
~~~~o0o~~~~
Chỉ Nhu kéo theo hành lý nhẹ nhàng, đi vào biệt thự Ngự gia.
Cô tính rời đi khỏi nơi thương tâm này, cáo biệt Ngự Trạch Thiên. Ngự lão tiên sinh để cô và Ngự Trạch Thiên gặp nhau, mến nhau, khi quyết định chấm dứt mọi thứ, cuối cùng lại đi liếc mắt nhìn ông lão một cái.
“Chỉ Nhu, cháu muốn đi du lịch?” Nhìn thấy Chỉ Nhu đột nhiên đến thăm, trong tay xách theo một túi hành lý, Ngự Trạch Thiên tò mò đoán.
“Dạ... Coi là thế đi” Chỉ Nhu nén nước mắt nơi khóe mắt, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nói.
Ngự Trạch Thiên sống qua nửa đời người, đương nhiên nhìn biến hóa kỳ dị trên mặt Chỉ Nhu, ông lập tức tìm ra manh mối.
“Chỉ Nhu, cháu dự định trốn đi một mình sao?” Ngự Trạch Thiên nói thẳng ra phỏng đoán trong lòng.
Vai nhỏ bé và yếu ớt của Chỉ Nhu hơi hơi run lên một chút, như là bị đoán trúng tâm sự.
Thấy phản ứng của Chỉ Nhu, Ngự Trạch Thiên cũng cũng hiểu được một hai, ông nghĩ rằng, nhất định là mình quá vội mới có thể tạo thành cục diện như ngày nay.
“Cháu vốn không thuộc về nơi đó, rời đi là chuyện sớm hay muộn” Chỉ Nhu rũ hai mắt, thê lương nói.
“Không phải vẫn tốt sao? Sao lại nói đi là đi chứ? Không phải là tiểu vương bát đản kia đuổi cháu đi chứ? Ta bây giờ phải đi tìm nó tính toán sổ sách!” Thấy vẻ mặt thê lương của Chỉ Nhu sớm coi cô là con dâu, nội tâm Ngự Trạch Thiên phẫn nộ, vỗ bàn muốn đi nói cho rõ ràng.
“Không phải như thế... Cháu không nói cho anh ấy cháu phải rời đi, chính là cháu cảm thấy cháu, bối cảnh của chúng cháu kém khá xa, cháu căn bản không xứng với anh ấy ——”
“Chỉ Nhu! Cháu trẻ tuổi sao lại cổ lỗ sĩ như vậy! Hiện tại nào có ai nói môn đăng hộ đối ở bên miệng chứ? Cháu sao lại lo sợ không đâu chứ?” Ngự Trạch Thiên buồn rầu nói.
“Ngự lão tiên sinh, đây là quyết định của cháu, cháu tin tưởng cháu luôn chính xác, hi vọng ngài có thể duy trì lựa chọn của cháu” Chỉ Nhu đè nén đau thương xuống.
“Cháu đã quyết định như vậy, ta giữ lại cũng không có hiệu quả! Đây là chi phiếu trống, lúc trước đồng ý với cháu, khoản tiền tự cháu điền” Ngự Trạch Thiên chi phiếu trống giao cho Chỉ Nhu.
Chỉ Nhu nhìn chi phiếu một hồi lâu, khoản tiền này từng là mục đích duy nhất cô tiếp cận Ngự Am, nay lại giống như tờ giấy trắng, đã mất hiệu lực… “Ngự lão tiên sinh, khoản tiền này cháu không thể nhận” Chỉ Nhu đẩy chi phiếu về trước mặt Chỉ Nhu.
“Vì sao? Đây là thù lao cháu vất vả, vì sao không thể nhận? Chỉ Nhu, ta hiểu được ta kế hoạch lúc trước đã tạo thành thương tổn cho cháu, cháu để người làm cha có một cơ hội bù lại cho cháu đi!”
“Được rồi, ta đây nhận” Dù sao khoản tiền tùy cô điền, điền khoản tiền người người không đoán được đi.
“Cám ơn cháu, Chỉ Nhu” Ngự Trạch Thiên cầm tay Chỉ Nhu nói.
“Cháu mới phái cám ơn ngài” Là Ngự Trạch Thiên để cô có cơ hội yêu Ngự Am, một đoạn hồi ức đẹp này cô vĩnh viễn chôn ở trong lòng.
“Nếu không, cháu cứ ở nhà ta đi?”
“Không được, cháu có nơi mình muốn đi, ngài cũng đừng giữ cháu” Chỉ Nhu kiên định nói.
“Aizz, được rồi! Nhất thiết phải nhớ rõ đừng mất liên lạc với ta”
“Dạ, cháu sẽ, vậy cháu đi trước” Rời khỏi nơi cô thân thiết này, nội tâm Chỉ Nhu rất đau.
“Đi đường cẩn thận” Ngự Trạch Thiên lau đi nước mắt trên khóe mắt, quan tâm nói.
“Dạ...” Chỉ Nhu không dám quay đầu, sợ vừa quay đầu lại mình sẽ mềm lòng làm ra quyết định sai lầm. Đời cô đã đã muốn trải qua nhiều tịch mịch lắm, cũng không kém lúc này là mấy.
Sau khi cô rời đi, Ngự Trạch Thiên khổ sở bước đi.
Ông lên ba kế hoạch cho ba người con, không có ai thành công giả thiết của ông.
Chỉ Nhu chính là chính là đau khổ cho nên mới trốn đi. Là anh khiến cô thống khổ.
Nhưng ngày lại ngày trôi qua, sự biến mất của cô chậm rãi trở thành sự thật.
Ngày không cô, cuộc sống Ngự Am không có ngày nào sung sướng, anh không có cuộc sống bình thường, ngày đêm điên đảo, ba bữa không ăn, ăn không biết vị... Mãi đến khi anh thừa nhận, anh đã hoàn toàn mất đi cô. Thiếu cô, trong nhà không có tiếng cười như chuông bạc, chỉ còn một phòng cô tịch, phòng bếp không hề truyền đến mùi hương mỹ vị, chỉ có tầng tầng bụi bặm, toàn bộ nhà, tựa như thiếu sức sống, không khí trầm lặng.
Anh thừa nhận mình nhớ cô, yêu cô, rất nhớ cô! Nhưng cũng gọi không được cô về.
Chỉ Nhu rõ ràng biến mất trong cuộc sống của anh, một chút dấu vết để lại cũng không.
Anh lợi dụng rất nhiều phương pháp đi tìm Chỉ Nhu, nhưng bất kể tìm bao nhiêu tiền tài, tinh lực, nhưng một chút tin tức cũng không có.
Mãi cho tới hôm nay anh mới suy sụp phát hiện, trong khoảng thời gian hai người ở chung, anh thế nhưng ngay cả hiểu biết cơ bản nhất cũng không có. Cùng sống dưới một mái hiên, ngoại trừ biết cô tên Diệp Chỉ Nhu ra, anh cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả. Bị tình cảm rối rắm quấn quanh khiến mất đi lý trí, dưới tình huống vô kế khả thi, đành phải xin giúp đỡ cha hiểu nhất Chỉ Nhu.
Hôm nay, anh đau khổ về nhà, chuyện Ngự Am không muốn làm nhất chính là hỏi thăm tin tức của Chỉ Nhu từ cha, nhưng để tìm được cô, anh không ra mặt xin giúp đỡ từ Ngự Trạch Thiên.
“Ba, xin hãy nói cho con biết Chỉ Nhu ở đâu” Vừa thấy cha, Ngự Am thả lỏng người, sốt ruột hỏi.
“Bây giờ mới lo lắng cho nó, con không biết là quá muộn sao?” Chuyện khiến Ngư Trạch Thiên đau khổ, con trai đã đến muộn hai tháng với dự liệu của ông.
“Chỉ Nhu đến tìm ba?”
“Ừ, nó đã đi rồi, một xu cũng không lấy” Nghĩ đến sau khi đổi chi phiếu, ngân hàng báo cho ông khoản tiền điền vào chi phiếu là một tệ, Ngự Trạch Thiên khiếp sợ không thôi, cũng càng thêm xác định Chỉ Nhu trăm phần trăm yêu con trai cả của mình, tình yêu chân thật khiến cô bỏ qua mê hoặc của tiền tài.
“Cô ấy có nói là muốn đi đâu không?” Sự lo lắng của Ngự Am viết toàn bộ lên mặt.
“Không có...” Ngự Trạch Thiên thở dài nói.
Ngự Am nghe xong trái tim tan nát, xem ra Chỉ Nhu thật sự quyết tâm muốn anh cả đời cũng tìm không được cô.
“Con đứa nhỏ này, rốt cuộc làm chuyện gì với nha đầu kia? Làm thương tổn trái tim nó như thế, còn ép nó không đi không được?” Ngự Trạch Thiên chỉ vào đầu Ngự Am nói.
“Con biết tất cả đều không kịp vãn hồi rồi, sau khi cô ấy bỏ đi, con xác thực cảm nhận được loại tình cảm cuồng nhiệt của mình, thì ra con yêu cô ấy như thế, con không thể mất đi cô ấy!” Ngự Am cau chặt mày, vẻ mặt thống khổ.
“Nếu con tìm được nó, sẽ cưới nó làm vợ?”
“Đương nhiên, ba, ba có biết cô ấy ở nơi nào không?” Trong mắt Ngự Am dấy lên một tia hi vọng.
“Biết thì ta đã sớm nói cho con, còn cần thừa nước đục thả câu sao?”
Nghe thấy lời nói của cha, Ngự Am lại nản lòng.
Nhìn bộ dáng thất vọng của con trai, Ngự Trạch Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Ông không giúp được Ngự Am cái gì, chỉ có thể yên lặng cầu khẩn trời xanh, nếu như bọn họ có duyên, sẽ cho bọn họ cơ hội một lần gặp lại.
Chỉ Nhu! Em rốt cuộc đi đâu vậy? Van xin em trở lại bên cạnh anh được không! Ngự Am hò hét ngàn lần, vạn lần trong lòng, nhưng lại không có tiếng nói nào đáp lại anh.
Bắt đầu từ hôm đó, Ngự Am hoàn toàn mất đi tin tức về Chỉ Nhu.
~~~~o0o~~~~
Nửa năm sau Chỉ Nhu cầm chổi, nặng nhọc quét, lưng không thẳng nên cái bụng tròn vo hơn vặn vẹo một chút.
Quay đầu nhìn lại hiệu sách hiệu sách cho thuê của mình, Chỉ Nhu được thăng chức làm bà chủ, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.
Mấy nữa chắc phải thuê một người, ngày sinh dự tính ngay trong tháng sau, không thể đóng cửa hiệu sách trong khoảng thời gian sinh con được. Em bé tám tháng trong bụng là một cậu nhóc có sức sống, thường xuyên đá bụng cô vừa nhức lại đau, đứa nhỏ là trọng tâm lớn nhất trong cuộc sống của cô, tiếp theo là cửa hàng này.
Sau khi rời khỏi Ngự Am, cô đến ngân hàng rút tiền để sắp xếp cuộc sống, bắt đầu cuộc sống hàng ngày, số tiền tiết kiệm còn lại cô dùng cho hiệu sách này, lầu một mặt tiền là cửa hàng, mặt sau một không gian nho nhỏ, là khoảng trời nhỏ của Chỉ Nhu, có phòng tắm, phòng bếp và phòng ngủ.
Vừa nhìn đồng hồ treo tường, đã đến thời gian đóng cửa. Hôm nay trời mưa, người đến thuê sách ít hơn bình thường, cô nặng nhọc đi tới trước cửa, muốn kéo cửa sắt xuống.
Lúc này, trước cửa có đỗ một chiếc xe cao cấp hấp dẫn ánh mắt cô.
Đáng chết! Luôn thích đỗ trước cửa hàng của cô, chẳng lẽ chủ xe vô lại này không biết ngăn trở trước cửa nhà người ta như vậy chính là chắn tiền tài của người ta sao? Mệt cho hắn ta có xe cao cấp, thế nhưng trả không nổi tiền đỗ xe! Lần trước để lại tờ giấy nhắn cho hắn ta, không thể tưởng tượng được lần này vẫn như điếc không sợ súng, đỗ xe trước nhà cô. Đáng giận, cô nhất định phải cho chủ xe vô lại biết thế nào là lễ độ. Nhìn một cái, Chỉ Nhu trở lại trong phòng, cầm một cái cờ lê to, sau đó đến bên cạnh xe. Khóe miệng cô lộ ra nụ cười tà ác, sau đó khom người…
Sau khi đến nhà bạn tốt nói chuyện phiếm, Ngự Am cầm chìa khóa xe đi xuống
Khi anh đi đến trước xe, nhìn lốp xe bên phải bị tháo ra, trong nháy mắt há hốc mồm.
Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là có kẻ trộm muốn trộm xe của anh sao? Anh kiểm tra hai bên xe một phen, ngoại trừ lốp xe, đại thể không có tổn thất gì. Đột nhiên, anh phát hiện trên cần gạt nước có chèn thêm tờ giấy.