“Ba, ba đang nói chuyện điện thoại với ai mà lâu như vậy?”
Nhâm Cấm Hồng từ dưới bậc thang bước vào cửa chính, chỉ thấy ba ba ngồi trên sô pha nói chuyện điện thoại, không nghĩ rằng khi cô trở về phòng tắm ngâm nước nửa tiếng đi ra, ba ba vẫn còn đang nói chuyện, nói chuyện suốt đến khi cô ăn xong bữa ăn khuya mà mẹ vì cô chuẩn bị, mới lưu luyến không rời khỏi điện thoại.
“Bác của con”
“Bác! Con không có nghe đến ba bàn công sự nha! ” Nhâm Cấm Hồng khẽ kinh ngạc nói.
Cô chỉ có một bác hơn ba ba hai tuổi, Nhâm Hạo.
Cả nhà bác trai vẫn ở tại Đài Loan, bọn họ bởi vì muốn chăm sóc bà ngoại sinh bệnh đang định cư ở Vacouver , từ 10 năm trước cả nhà đã di dân đến Vacouver định cư, một năm chỉ quay về Đài Loan hai, ba lần mà thôi.
”Ba với bác con có thể bàn công sự được sao. Con đã quên hiện tại công ty bác con bây giờ do anh họ của con làm chủ đi? ”
Duẫn Cánh là con một của bác trai, cũng là anh họ lớn hơn cô 5 tuổi, năng lực siêu cường, mới hai mươi tuổi liền xuất đầu tiếp nhận gia nghiệp của bác trai ở Đài Loan. Nhưng lại làm được rất tốt, làm cho ba ba khen không dứt miệng, cũng làm cho 2 em trai song sinh Duẫn Cường, Duẫn Liệt nhỏ hơn cô 4 tuổi gặp phải áp lực cùng chờ mong vì có một anh họ có khả năng như thế.
Đối với chuyện này,nếu dùng một câu có thể nói, thì đó phải là: hô! May mắn cô là con gái.
“Ba cùng bác trai đang nói chuyện gì, tán gẫu vui vẻ như vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Tán gẫu chuyện Duẫn Cánh muốn kết hôn”
“Anh họ muốn kết hôn?” Cô kinh ngạc hỏi: “ Thời gian lúc nào? Sao con chưa từng nghe qua ba cùng mẹ đề cập qua? “
“Còn chưa đâu, chú rể là ai vẫn còn chưa xác định.”
“Có ý tứ gì?” Cô trừng mắt nhìn.
“Con còn nhớ rõ hay không bốn đứa các con trước kia thường cùng Duẫn Cánh chơi một chỗ?”
Nhâm Cấm Hồng ngồi vào trên sô pha đối diện với ba ba gật gật đầu.
Cô đương nhiên nhớ rõ ba người kia. Vì lúc cô ở Đài Loan cô là người hầu cho bọn họ mà. Anh họ Nhâm Duẫn Cánh, còn có Dịch Tử Xá, Trạm Diệc Kì cùng Quý Thành Hạo người mà cô vẫn vụng trộm thầm mến.
Nghĩ đến hắn, trái tim của cô vẫn còn nhảy loạn lên.
Hai mươi lăm tuổi vẫn còn thầm mến,nói thật là có điểm buồn cười----- không, phải nói là thực buồn cười mới đúng, nhưng mười năm trước cô mới mười lăm tuổi mà thôi, nếu cùng Quý Thành Hạo thông báo nhất định sẽ bị chê cười.
Về phần 10 năm nay, cô bị tách ra, ở một chỗ phía xa địa cầu, nói ra càng như là ở nói giỡn.
Tóm lại.... Ai, cô bây giờ chỉ có thay hình đổi dạng , sau đó chờ mong ngày nào đó quay về Đài Loan cùng Quý Thành Hạo gặp nhau thì có thể làm hắn kinh hoảng ý thức được cô đã là một người phụ nữ trưởng thành, mà không còn là cô bé ở phía sau đi theo bọn họ, mà yêu thương cô.
Thật hy vọng ông trời phù hộ mộng đẹp của cô có thể trở thành sự thật.
Bốn người bọn họ từ nhỏ đã thích dính vào một chỗ với nhau, mới trước đây.... Uh, có lẽ là lúc ba, bốn tuổi, bốn người đồng thời đối với cô con gái trong bụng bác gái cô khắc khẩu , nói đó là cô dâu của bọn họ, vì thế liền cùng đối phương chỉ phúc vi hôn. Hiện tại cô dâu kia lớn lên từ Hồng Kông đến Đài Loan để chọn lão công, bọn họ bốn người không biết ai có thể sẽ trúng tuyển, con không biết là rất thú vị sao? Nhâm ba ba vẻ mặt tươi cười nói.
Nhâm Cấm Hồng ở trong nháy mắt kinh ngạc giương tròn hai mắt, đầu bị tin tức bất thình lình rung động trống rỗng.
Cô dâu? Tại sao cô chưa nghe qua có chuyện này?
Chỉ phúc vi hôn? Hiện tại là thế kỉ 21, sao có khả năng còn có thể có loại chuyện này?
Ai có thể sẽ trúng tuyển? Rất thú vị?
Không, cô tuyệt không cảm thấy thú vị, tuyệt đối không!
Tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, ban đêm trong pub đã tràn ngập niềm vui đến quên cả trời đất, cho dù hiện tại đã là một giờ sáng, ngày mai cũng không phải là ngày nghỉ ngơi, nhưng trong pub không khí vẫn như cũ náo nhiệt không giảm, huyên náo không ngớt, giống như là không có sự thật áp lực của ngày mai, ban đêm vĩnh viễn là thời gian vui chơi.
Quý Thành Hạo lười biếng ở một góc trên sô pha lớn, ngũ quan của anh anh tuấn, bộ dáng đáng yêu, cho dù ngồi ở một góc khuất trên sô pha cũng không che dấu được thân thể rắn chắc, hiển lộ ra sức hút đàn ông chói mắt, thu hút bao nhiêu ánh mắt mất hồn của những người phụ nữ ở pub.
Các cô gái, bất luận là có hay không có bạn trai bên cạnh cũng không tự chủ được lần nữa nhìn về phía hắn, bộc lộ bản thân, trừ những người có hộ hoa sứ giả bên cạnh, còn lại là trực tiếp đi ra phía trước bắt chuyện với anh, cũng bởi vậy, chỗ ngồi quanh anh luôn không còn chỗ trống, kín người hết chỗ.
Những cô gái quanh anh tranh nhau khoe sắc , cười đến run rẩy hết cả người, nhưng anh lại thủy chung chỉ nở nụ cười trên môi, không ngăn cản cũng không quan tâm đến ai, giống như đế vương có tòa hậu cung phong phú, tha hồ hưởng thụ khoái cảm được cả đàn thê thiếp vây quanh.
Hưởng thụ?
Khoái cảm?
Không, anh sắp phiền đến chết!
Anh chưa từng nghĩ tới sẽ được đặc xá “ khế ước kết hôn” này, nhưng chết tiệt… lại phải giả là mình thực sự yêu đối phương!
Cái này tốt lắm, anh nguyên tưởng rằng tên Duẫn Cánh kia chỉ đê tiện nham hiểm làm lá chắn, ở đằng trước anh che chắn. Kết quả tên kia đã làm cho anh đến nước này, hại anh tâm tình thảnh thơi chờ xem kịch toàn bộ đều biến mất, muốn phiền đến chết đây.
Hỗn đản, anh rốt cuộc nên làm sao mới có thể tránh được một kiếp này? Chẳng lẽ lại học Duẫn Cánh đóng vai xấu, kết hôn giả, sau đó lại không cẩn thận đùa quá hóa thật?
Đáp án là đều không được, bởi vì anh đã đặt thề son sắt với Diệc Kì nói chính mình không có khả năng như thế. Hiện tại làm sao có thể mở miệng nói bậy?
Đáng giận, anh rốt cuộc nên làm sao?
Hay là bây giờ lấy dao hủy đi dung mạo của chính mình? Không, không, hay là trực tiếp lao ra đường để cho xe đâm tàn phế, như vậy nhanh nhất, anh không tin cô dâu sẽ còn muốn cưới anh là chồng.
Bất quá, nếu anh dám làm như vậy, cho dù anh gặp may không bị đâm xe chết, thì khẳng định cũng bị quần chúng tấn công đem anh sống sờ sờ đánh đến chết đi?
Thật phiền, sớm biết như thế, nửa năm trước anh nên tìm một người phụ nữ giới thiệu cho ba mẹ biết, làm cho bọn họ biết anh sớm là hoa thơm đã có chủ, đối với cuộc hôn nhân chỉ phúc vi hôn ngày xưa này thật sự là lòng có dư mà lực không đủ.
Ai, quả nhiên là ngàn vàng khó mua.
Nhưng nói đi lại phải nói lại, anh mà thiếu bạn gái thích hợp để ba mẹ đồng ý hay sao? Các cô gái tất cả đều giống giờ khắc này quay chung quanh anh, tất cả phụ nữ đều giống nhau, kiều diễm có dư, mà hiền lương không đủ, bốn chữ con dâu hiếu thảo căn bản là không đáp ứng được, ba mẹ có thể vừa ý được người nào để rồi vì anh mà cự tuyệt cuộc hôn nhân kia ư? Kia nói có quỷ mới tin!
Hầy, thật là phiền chết người, anh còn tưởng rằng đến nơi này có thể làm cho tâm tình buồn bực vơi bớt một chút, không nghĩ tới căn bản là một chút tác dụng cũng không có. Có lẽ anh lên đổi phương pháp, tỷ như tìm một cô thuận mắt lăn lộn vài vòng trên giường chẳng hạn.
Nghĩ kĩ xong, Quý Thành Hạo di động ánh mắt, quét qua đám phụ nữ bên cạnh được xem là thuận mắt, lại phát hiện mỗi người đều xem không vừa mắt anh chút nào.
Vì thế, anh mở rộng phạm vi tuần tra quét đến phạm vi xa hơn, nhìn từng góc một, từ chỗ ngồi cách vách bàn đến vũ đài náo nhiệt ồn ào, theo vũ đài đến quán bar, rồi quầy bar đến----
Anh dao động ánh mắt một chút rồi dừng lại, hoài nghi di động ánh mắt quay trở lại khu quầy bar, sau đó nhanh chóng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp, giơ chân ngồi nghiêng ở bàn có chân ghế cao vị trí thứ hai đếm ngược, đang ngửa đầu cười.
Đó là cô gái có dáng người linh lung tràn đầy hứng thú, tóc thẳng dài đến thắt lưng, đen như ô ti, mỹ nhân phong tư yểu điệu như thế làm anh cho dù đã nhìn nhiều hình sắc mỹ nữ, cũng không cấm được liếc mắt nhìn cô một cái.
Nhưng mà, điều này cũng không phải nguyên nhân cô hấp dẫn ánh mắt anh, cô sở dĩ làm cho anh nhìn không chuyển mắt, là bộ dáng của cô rất giống một người, một người mà anh đã thiệt nhiều năm chưa thấy, cô bé.
Đó là cô bé có khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt thật to, tóc ngắn ngủn, luôn luôn lộ ra một bộ dạng khóc đáng yêu cùng vô tội, làm cho người ta muốn giận cũng giận không được, muốn mắng cũng mắng không xong, chỉ có thể làm cho cô giống linh hồn đeo bám sau lưng bọn họ.
Rõ ràng là cái bộ dáng cô bé rất xinh xắn, ăn mặc lại giống một thằng nhóc, tóc luôn cắt ngắn ngủn, cũng không mặc váy, lại cùng người ta đánh nhau, so với nam sinh bằng tuổi còn giống nam sinh hơn.
Theo ba mẹ di dân đến Vancouver, cô đã khoảng mười năm tuổi, nhưng trên người vẫn không cảm giác được nửa điểm con gái, ngay cả bộ ngực đều bằng phẳng giống sân bay.
Cho nên “trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu”, đích thực để ý, cân nhắc, anh nghĩ cô bé kia cho dù trưởng thành, khẳng định cũng sẽ là cái thứ tư thế anh hùng tỏa sáng, đánh thiên hạ vô địch thủ, bà đàn ông mới đúng.
Nhưng ngồi ở bên cạnh quầy bar, đại mỹ nữ phong tư yểu điệu, không kể khuôn mặt, nhưng sao có thể cùng cô bé kia bộ dạng giống nhau đến thế.
Anh từng nghe nói----trên thế giới này trừ bỏ ngoài chính mình, còn có hai người cùng chính mình có được khuôn mặt đồng dạng giống nhau, bộ dạng giống nhau như đúc.
Cô gái trước mắt này thật sự có khuôn mặt giống cô bé kia sao? Hay là người này chính là cô bé?
Nhưng cô bé kia thật sự có thể là “con gái mười tám thay đổi lớn”, mà không phải “trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu” sao?
Trọng điểm là, anh không có nghe qua Duẫn Cánh nói tin tức cô bé kia gần đây sẽ quay về Đài Loan nha!
Quý Thành Hạo nhíu mày, còn thật sự trừng mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn nghiên cứu một lúc lâu, rốt cục áp lực không được muốn làm rõ ràng dục vọng, đột nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Anh muốn đi đâu, Hạo?”
”Đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa thấy anh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, những người phụ nữ vây chung quanh ở bên người anh lập tức bắt đầu phát ra những câu hỏi nghi hoặc, tất cả anh đều làm như không nghe thấy, trong đầu thầm nghĩ phải làm rõ ràng một sự kiện là người phụ nữ ngồi ở bên cạnh quầy bar rốt cuộc có phải cô bé 10 năm trước di dân đến Vancouver hay không?
Đi đến phía sau cô gái thì dừng lại, hắn trực tiếp kêu to ra tiếng.
“Nhâm Cấm Hồng”.
Mỹ nữ tóc dài nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy hắn thì trong nháy mắt bỗng nhiên giống như gặp quỷ trợn to hai mắt, giây tiếp theo liền thình lình nhảy xuống khỏi chân ghế cao, xoay người bỏ chạy.
Thật là cô bé kia?
Đây là cái phản ứng thứ nhất của Quý Thành Hạo.
Cô ta tại sao muốn chạy?
Đây là cái phản ứng thứ hai của anh.
Sau đó cái phản ứng thứ ba là chạy thẳng đuổi theo.
“Em đứng lại đó cho anh, cô bé!”
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gào thét ra lệnh, Nhâm Cấm Hồng ở trong nháy mắt lại càng cố gắng chạy trốn, nhưng đi giày cao gót thật là khó chạy, có khi mục đích còn chưa đạt được cô đã đem cổ gãy chết, ông trời phù hộ cho cô.
Hô........hô........hô.....
Gió ở bên tai cô gào thét, tiếng thở dốc của cô hỗn loạn.
Mệt mỏi quá nha! Đi giày cao gót chạy bộ thật là mệt mỏi quá, chân cũng đau, như