ng không?” Người đẹp ngồi sát vào, xem ảnh chụp cùng anh, “Vẻ ngoài của mấy người ai cũng đẹp cả, rất ăn ảnh.”
“Thật không?”
“Đúng thế, anh phải tin tưởng ánh mắt chuyên nghiệp của tôi chứ.” Cô ta cười với anh, say mê vì mỹ nam siêu đẹp trai này, tuấn mĩ như vậy, mê người như vậy, cho dù anh đã là chồng người khác, vẫn khiến cô động lòng, mượn cơ hội này muốn bắt chuyện vài câu, “Ngoại hình của anh đẹp như vậy, có hứng thú làm người mẫu cho tạp chí của chúng tôi không?”
“Chụp ảnh?”
“Đúng vậy, anh đẹp trai như vậy, khẳng định là sẽ rất được quan tâm, anh có thể cân nhắc một chút, riêng về thù lao chúng tôi rất rất hậu hĩ nha.”
“Thật không?”
“Thật, thật đó, anh thử nghĩ mà xem.” Người đẹp nhìn anh có vẻ do dự, vội vàng thuyết phục.
Thẩm Luật thầm liếc mắt nhìn Hạ Thấm Đồng một cái, mặt cô luôn luôn không hề có chút biểu cảm, nhưng anh tinh ý phát hiện ra, ngón tay nắm khăn trải bàn của cô đã trở nên trắng bệch rồi.
Hóa ra… anh nở nụ cười vô cùng quyến rũ khiến cho người phụ nữ đang nói chuyện bên cạnh ngừng lại, mê muội trong “sắc đẹp” của anh.
“Ngại quá.” Anh đưa cánh tay, một phát ôm chầm lấy Hạ Thấm Đồng, “Bà xã tôi không thích tôi xuất đầu lộ diện.” Cảm giác được cả người cô cứng đờ, anh cũng không để ý, ôm càng thêm chặt, “Tôi rất yêu cô ấy, không nỡ để cô ấy phải tức giận.”
“Có đúng không?” Người đẹp vẫn ra sức thuyết phục, gương mặt hơi cứng lại.
“Cảm ơn ảnh chụp của cô.” Anh giơ giơ bức ảnh trong tay lên, “Nhưng trừ ở đây ra, tôi không muốn tấm ảnh này… xuất hiện ở chỗ khác nữa, cô hiểu chứ?” Đôi mắt tối đen đột nhiên lóe lên ánh sáng, cảm giác vô cùng bức bách.
Người đẹp phút chốc sửng sốt, không thể tin được một phút trước anh còn cười đến vô hại, nháy mắt phút tiếp theo trở nên uy nghiêm như vậy, khí thế của anh quá mức quả quyết khiến cô sợ hãi, không dám lắc đầu ở trước mặt anh, không tự chủ được mà gật gật đầu.
“Tốt lắm, cô rất thông minh.” Anh vừa lòng nhếch môi, “Tôi nghĩ, cô phải đi rồi đó.”
Người phụ nữ hơi ngẩn ra rồi rời đi, cảm thấy mỹ nam đột nhiên biến hóa thành ác ma đáng sợ như thế là nguy hiểm vô cùng.
“Tốt lắm, bảo bối à, anh đuổi cô ta đi rồi.” Thẩm Luật khôi phục lại gương mặt thoải mái tươi cười, cúi đầu nói nhỏ nhẹ bên tai cô.
Một tiếng ‘bảo bối” khiến cô nhớ lại chuyện kia, gương mặt Thấm Đồng không thể ngăn mà đỏ lên, “Ai là bảo bối của anh!”
Hất bàn tay anh ra, vội vàng đứng dậy, ôm bé cưng ra khỏi nhà hàng.
Cô gái này thẹn thùng! Thẩm Luật vừa lòng nở nụ cười, trái tim hôm nay thật sự được mở rộng rồi.
Trong ảnh, sao cô có thể có biểu cảm như vậy? Hạ Thấm Đồng cầm tấm ảnh chụp, nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, không tài nào ngủ được.
Ngón tay khẽ vuốt ve tấm hình bóng loáng kia…. Vẻ mặt của anh, cô lại rất quen thuộc, bởi vì mỗi ngày Thẩm Luật đều dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhiệt tình lại quyến luyến, giống như trong mắt anh cô là duy nhất.
Nhưng vẻ mặt của cô, đối với cô mà nói thì nó cũng thật xa lạ, thoạt nhìn cô giống như đang làm nũng với anh, có chút ngọt ngào, có chút mềm mại, có chút nảy nở, sao cô có thể như vậy ?
Thẩm Luật không phải người cô muốn, điểm này không phải khi gặp mặt lúc ban đầu đã biết rồi sao? Gần nửa năm ở chung, tuy rằng ấn tượng về cô lúc ban đầu của anh rất xấu, dần phát triển trở thành bạn bè, nhưng đối với anh, trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc.
Cuộc sống của cô, đã thật quá vất vả, quá mệt mỏi. Cô muốn sống thoải mái một chút, mà Thẩm Luật không phải là người có thể cho cô sự thoải mái. Dĩ nhiên là cô tin ý nghĩ này, nhưng sao lại có thể lộ vẻ mặt đó được? Cô không thể không kiên định, Thẩm Luật không phải người mà cô muốn, điều anh cho cô thấy, vĩnh viễn chỉ là ảo giác mà thôi.
Trong lòng lại tự nói với chính mình, bỏ ảnh chụp vào ngăn dưới cùng tủ đầu giường, làm như vậy là có thể không bị ảnh hưởng. Nhưng cô vẫn hơi mất ngủ, ngủ cũng không được, trong mơ, ánh mắt đẹp đẽ của anh, vẫn khiến tim cô đập loạn xạ như cũ.
Aizzz, cuối cùng vẫn là ngủ không đủ.
Mang theo chút mỏi mệt tới công ty, vừa thay quần áo xong, đã bị ông chủ gọi tới để gặp.
“Thấm Đồng, hôm nay có việc cho cô.” Trần Đại Phát hơn bốn mươi tuổi, cực thích nhân viên này của mình, có thể chịu khổ cực, luôn tăng ca điên cuồng, nếu mệt cũng sẽ không phàn nàn, tay nghề còn tốt như vậy, ông chủ nào mà lại không thích?
“Vâng.” Cô không từ chối, tuy rằng hôm nay trên đầu đã có vài việc chờ mình.
Thật sự sau khi làm công việc này, cô mới biết được hóa một ngày ở Đài Bắc người qua đời thực sự không ít, đặc biệt là nguyên nhân tử vong, tai nạn giao thông là nhiều nhất. Nghĩ cũng biết, tai nạn xe cộ mà chết người, sẽ có việc lớn cỡ nào cần họ phải làm.
“Việc lần này thật sự không nhỏ, tôi đặc biệt nói rõ với cô.” Trần Đại Phát nói rõ tình trạng của khách cho cô, kỳ thực chuyện cũng rất đơn giản, người nọ là người giàu có, vì ung thư mà qua đời, phải chịu đựng ốm đau tra tấn, ra đi không được thanh thản, nên cần cô làm một lời cáo biệt thật sĩ diện để ông ta có thể an bình ra đi.
Cuộc sống chính là như vậy, sinh lão bệnh tử, cho tới giờ đều không liên quan tới tiền tài. Dù có tiền, cũng không cách nào sống lại được.
“Nhà họ có rất nhiều tiền, hơn nữa công việc đơn giản loại này đối với cô có thể nói là quá nhẹ nhàng, đến lúc đó, cô có thể lấy được tiền thưởng lớn cũng nên. Phúc lợi ở công ty đó rất tốt, tiền thưởng lặt vặt, chắc hẳn cũng không quá tính toán đâu.
“Cám ơn ông chủ.” Cô biết, công việc này thật ra là ông chủ đặc biệt chú ý cho cô, bằng không, với việc đơn giản thế này, ai làm mà chẳng giống nhau? Suy nghĩ một lúc, cuộc đời của cô, cũng coi như là may mắn, cho dù không am hiểu cách xử sự khi sống chung với người khác, nhưng đồng nghiệp cũng không tệ, không có gì lục đục với nhau, ông chủ cũng rất quan tâm tới nhân viên, cô còn có thể yêu cầu gì nữa?
“Ừ, mau đi đi.”
Không ngờ ông chủ nói nhà giàu có, thật đúng là nhà giàu nứt đố đổ vách! Là nhà giàu quý tộc mà người Đài Loan ai ai cũng biết, nhà họ Diệp.
Nghe nói nhà họ Diệp lập nghiệp từ ngành dệt, đến bây giờ phát triển sang thực phẩm, điện tử, máy móc cho đến các loại ngành nghề khác, dù sao nghề nào mà kiếm được tiền thì làm cái đó. Mà con cháu nhà ông ta, cũng không ai giống ông hai mặc khố chỉ biết sống phóng túng, tất cả đều là nhân tài nổi tiếng.
0
Nhất là cháu trưởng nhà họ Diệp, Diệp Ngữ Nam, nghe nói dáng vẻ hào hoa phong nhã, là luật sư nổi danh, có văn phòng luật sư rất lớn.
Tin tức này đương nhiên không phải Hạ Thấm Đồng tự mình hỏi thăm, mà là do đồng nghiệp nói.
Lần này Diệp lão gia bị bệnh qua đời là một chuyện rất lớn, tất cả mọi người đều có mặt để tham gia tang lễ của ông. Mà công ty Tấn Nghi của họ, từ xưa tới nay đều tiếng lành đồn xa, ông chủ đương nhiên có năng lực, cho nên Diệp gia đã đem tất cả công việc giao cho công ty xử lý toàn bộ.
Hạ Thấm Đồng nhìn ông lão bị ốm đau tra tấn khiến gương mặt trở nên vặn vẹo, từng chút từng chút giúp ông khôi phục sự bình thản trên mặt. Gương mặt ông đầy những phong sương qua năm tháng, yên tĩnh không lo, giống như chỉ đang ngủ mà thôi. Nhiệm vụ hoàn thành xong, cô nhẹ nhàng cúi đầu một cái, bày tỏ sự kính trọng của mình với người đã khuất.
Làm việc ở đây đã lâu, thường xuyên có thể nghe được chút ít những việc tạp nham kỳ quái, lại nói có nhiều chuyện rất thật, rất nhiều đồng nghiệp thề thốt, nhưng cô chỉ nghe mà thôi, đối với thuyết quỷ thần, cô không phát biểu ý kiến nào hết. Nhưng cô tin, nên tôn trọng người chết, cho dù trước đây có như thế nào, sau này đều hoá thành sương khói, nên chỉ cần trong tim cô có ý kính trọng, vậy là được rồi.
Công việc đã đã hoàn thành, như vậy có thể thu xếp mọi thứ, chuẩn bị rời khỏi đây.
Có người gõ nhẹ cửa phòng hai tiếng, sau đó đẩy ra, người đi vào là đại luật sư nhã nhặn trong truyền thuyết, Diệp Ngữ Nam.
Đẹp trai hay không đẹp trai, có triển vọng hay không, cho tới giờ cô cũng không chú ý lắm, điều khiến cô không thể dời mắt là vẻ mặt đau buồn của anh, đó là vẻ u sầu thật sự, từ trên xuống dưới nhà họ Diệp, đằng đẵng mấy trăm người, như chỉ có anh là đau buồn từ nội tâm, không thể không cảm thán gia cảnh giàu có, tình cảm đều thật phức tạp.
“Cô Hạ, cô vất vả rồi.” Giọng nói trầm nhưng trong, vô cùng giữ lễ.
Hạ Thấm Đồng gật gật đầu, không nói gì.
Diệp Ngữ Nam nhìn vẻ mặt ông nội an nhàn, có chút vui mừng, lại mang theo chút đau lòng, “Nửa năm qua, đây là lần đầu tiên tôi nhìn ông thanh thản đến vậy.”
Nghe nói Diệp lão gia nằm ở bệnh viện nhiều năm, xem ra bệnh tật thật sự có thể ép một người trở thành ma quỷ.
Cô sắp xếp công cụ hóa trang vào trong vali xách tay, định rời đi. Thứ tình cảm ấm áp giữa người thân này, cô là người ngoài không tiện ở đây, chỉ là vừa mới đi đến cửa đã bị Diệp Ngữ Nam gọi lại, “Cô Hạ, xin đợi một chút.”
Bước chân cô dừng lại, anh đưa một phong thư, bên trong là cái gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng, “Tôi vô cùng cảm ơn cô, nhờ có cô, ông nội tôi mới có thể đi nốt đoạn đường cuối cùng được yên bình.”
Cô không giả dối chối từ, gật đầu, trực tiếp tiếp nhận luôn.
“Cô Hạ phải đi sao?” Anh nhìn người con gái nói chuyện không nhiều này, vẻ mặt thanh tú nhưng lạnh lùng, tính tình lạnh như băng, vừa mới gặp lần đầu đã khiến anh động lòng kỳ lạ, chỉ là nỗi đau ông nội vừa mới qua đời, anh cũng không có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện khác, lại luyến tiếc cứ như vậy để người đẹp rời đi, không kìm được muốn nói nhiều điều, cho dù cô chỉ ở lại trong chốc lát, vậy cũng được.
“Vâng.” Công việc của cô đã hoàn thành, việc còn lại sẽ có đồng nghiệp khác tiếp quản, không liên quan gì đến cô. Hơn nữa, cô còn có việc phải làm.
“Vậy…… hẹn gặp lại .”
Hạ Thấm Đồng ngước mắt, liếc nhìn anh một chút, hẹn gặp lại? Hẹn gặp lại cái gì? Nghề nghiệp của họ như vậy, tốt nhất là vĩnh viễn không nên liên lạc mới đúng?
Nói xong, Diệp Ngữ Nam tự biết mình lỡ miệng, gương mặt trắng ngần hơi hơi đỏ lên, lời nói vội vàng thốt ra trong lúc gấp gáp, chỉ sợ cô cảm thấy đường đột, may là cô chỉ nhìn anh, không nói gì.
Anh đứng ở nơi đó, nhìn cô rời đi.
Bộ đồng phục màu đen trên người cô tạo nên sự xa cách với tất cả mọi người, có thể khẳng định cô là một cô gái không thích cười, ngay từ khi nhìn thấy cô, vẻ mặt người con gái này chỉ có bình tĩnh và bình tĩnh.
Giống như người khác có thế nào đều không liên quan gì tới cô, xung quanh ầm ỹ, hỗn loạn, cô đều có thể lẳng lặng làm chuyện của mình, ngay cả mặt mày cũng không thay đổi, cô tựa như một hồ nước sâu, theo núi băng ngàn năm từ từ tan chảy, hội tụ mà thành, lẳng lặng mà lại thấm vào tâm can.
Sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên Diệp Ngữ Nam cảm giác mình động lòng.