Mặc xác cô nàng, Giag Đào điềm nhiên bước vào, không ngờ lúc bước ra, Phương Nghiên vẫn lù lù đứng đó. Vẫn thái độ không màng chăm đi theo. Cứ theo cái đà này, không biết cả hai đã đi mấy vòng quanh sân trường rộng lớn. tuồng như đã thấm mệt, Giang Đào bèn đứng yên không nhúc nhích. Phương Nghiên dừng chân cách đó một đoạn ngắn, mắt dõi theo bóng anh.
Đột nhiên Giang Đào quay phắt người, bước gần về phía Phương Nghiên, cất tiếng hỏi:
“ Ba bạn giàu lắm kia mà? Không nộp bài thì đã sao?’
Bao ấm ức chất chồng hai ngày bỗng trào cả theo lời anh nói. Cô nhìn Giang Đào, lệ đã theo khóe mắt chứa chan, nhưng gắng để không tràn mi. Cô nói:
“ Chính bời vì ba em có tiền nên em bắt buộc phải nộp bài. Em xin lỗi anh rồi đấy thôi, Chỉ một bài luận văn thôi mà, có phải anh không viết được đâu. Quả thực em cực chẳng đã mới phải tìm anh.”
Nghe Phương Nghiên giải thích mà Giang Đào không nhìn được cười. nhưng thấy bờ mi rơm rớm nước mắt của cô, bỗng lại cảm thấy đây không phải lúc để cười.
Trông Giang Đào tủm tỉm cười, nỗi ấm ức trong lòng Phương Nghiên càng được thể dâng trào. Cô sụt sịt nói:
“ Thế này anh đã hài lòng rồi chứ?’
Nói đoạn cô liề quay đầu đi mất. không còn nhũng nhắng đem bám Giang Đào nữa.
Không rõ bản thân mình vừa thút thít vừa đi bộ được bao lâu, chắc đã thấm mệt, Phương Nghiên bèn nghỉ chân bên ghế đá vệ đường. Ngồi xuống ngẫm tới bài luận văn tuần sau phải nộp mà cô không biết phải xuay xở ra sao. Rồi lại ngẫm lại về những người quanh mình, ai nấy đều xa cách khó gần, người ta tuy lịch sự với cô đấy nhưng chả ai thực lòng muốn kết bạn cùng cô. Ngay đến cái gã Giang Đào kia cũng dám lên giọng kẻ cả. sau chót, hình ảnh của người cha hiện lên trong đầu, trong cảm nhận của cô, ông thường xuyên gò ép con gái làm những việc cô ghét, còn những việc con gái thích thì ông lại ra sức ngăn cấm. Cứ miên man nghĩ ngợi, rồi cái sự tức tưởi càng thêm dâng đầy, đến lúc cầm lòng không được, cô òa khóc thành tiếng.
“ Tôi không đồng ý viết luận văn hộ bạn thôi có gì mà bạn phải quằn quại thế?”
Một giọng nói bất thình lình vang lên, khiến Phương Nghiên giật thót. Ngẩng lên thì thấy gương mặt Giang Đào. Cô luýnh quýnh đưa tay quệt vội hàng nước mắt ròng ròng hai má, lòng vẫn ấm ức. nước mắt cũ chưa kịp khô, nước mắt mới đã lăn ra. Phương Nghiên đứng phắt dậy, khụt khịt nói:
“ Anh thì biết cái gì? Em vốn không thích ngành quản trị kinh doanh, em thích thiết kế thời trang kìa. Thế mà ba em ép em phải học ngành này bằng được thì thôi. Em biết đám bạn cùng lớp không ai ưa mình, thầy giáo cũng phải nể nang ông cụ nhà em. Em không muốn thầy lại kể tội trạng của em trước mặt ba mình, nên em mới quyết nộp luận văn.”
Dưới ánh đèn hiu hắt, nom Phương Nghiên có vẻ tiều tụy. đôi mắt vương lệ, long lanh nước ấy vốn có cái nhìn trong veo nay đã ảm đạm hẳn đi. Khuôn mặt cô vẫn đượm nét ưu tư, đưa cái nhìn mông lung quanh không gian thinh vắng của màn đêm phủ trùm khắp sân trường. không biết điều gì đã khiến trái tim Giang Đào đột nhiên chộn rộng, là bởi vì lời cô nói, hay bởi chính con người ấy.
Anh bước lại gần hơn, ngồi xuống chỗ trống bên canh, hỏi cô:
“Nào, bạn muốn viết luận văn gì?”
“ Viết về đề tài quản trị chiến lược.”
Phương Nghiên hậm hực đáp. Vừa dứt lời, cô như vỡ lẽ ra điều gì liền quay sag hỏi Giang Đào:
“ Anh đồng ý giúp em hả?”
Thoảng trong lời nói có niềm phấn khởi khó kìm nén.
Giang Đào nhìn gương mặt vốn chán chường của Phương Nghiên thoắt rạng người hẳn lên, rồi ánh mắt xám xịt cũng chợt sáng bừng. Đôi mắt to tròn, sáng ngời của cô nhìn anh, tuồng như phát ra luông sáng thực sự. niềm hân hoan vô bờ đang nở rộ trên gương mặt ấy, Giang Đào có cảm tưởng niềm vui của cô lan sang cả anh, nụ cười bất giác nở rộng trên môi.
“ Để tôi thử xem sao, bạn cần gấp như thế, tôi cũng chưa biết mình viết kịp không.”
Phương Nghiên hấp tấp hỏi:
“ Anh mà đã rat ay thì gạo ắt xay ra cám. Không cần viết xuất sắc quá đâu, cứ đại khái , coi như có để nộp ấy mà.”
Cô líu ríu nói, như thể sợ anh bất thình lình đổi ý, gương mặt còn chưa thôi thảng thốt.
Giang Đào phì cười thành tiếng. Phương Nghiên không hiểu anh cười điều gì, cô bèn nói:
“ Vậy em biết phải cảm ơn anh ra sao?”
Lời buột ra khỏi miệng, cô bèn bổ sung thêm:
“ ý em không muốn nói đến tiền nong, mà là, em thực lòng muốn cảm ơn anh.”
Phương Nghiên nhìn Giang Đào không rõ nên biểu đạt ý mình ra sao mới phải. càng nói càng lộn xộn, sau cùng đến chính mình cũng ngượng ngùng, bèn cúi đầu cười bẽn lẽn.
Lúc cô cười, khóe mắt cong cong tựa trăng non, vẻ trẻ con lẫn hả hê vẽ lên gương mặt khiến Giang Đào có cảm giác, trái tim bỗng mềm nhũn trước cpp.
Bây giờ ngẫm lại, Phương Nghiên không khỏi ngậm ngùi trong dạ, tháng ngày tuyệt vời xiết bao. Nỗi phiền hà lớn nhất cũng chỉ bao quanh việc không nộp kịp luận văn cho thầy. Cô và Giang Đào của thời ấy thật hồn nhiên ngây thơ. Còn cô và anh của ngày hôm nay đã không thể quay về như xưa nữa, không thể tìm về năm tháng hoa niên rạng rỡ ấy nữa.