ng, một nha hoàn lấy dũng khí nói : “Bẩm công tử, đã sớm đi mời, chẳng qua là đại phu nói. . . . . . Đại phu nói. . . . . .”
Hắn giận không kềm được rống : “Nói gì?”
Nha hoàn không nhịn được nức nở, “Đại phu nói. . . . . . Lần này phát tác, hắn cũng. . . . . . Không có thuốc chữa.”
Lửa giận trong lòng Tô Minh thoáng chốc biến mất vô ảnh vô tung, hắn tuyệt vọng nói: “Nhu nhi, muội phải ráng lên, chẳng lẽ ngay cả lần cuối cùng gặp mặt cha mẹ cũng không muốn sao? Cha mẹ đã ở trên đường về kinh thành, muội phải ráng lên!’’
Nàng suy yếu đến mức thê thảm, Tô Minh vừa đau lòng, vừa sợ hãi gào thét : “Không! Muội có thể làm được , muội có thể, cố gắng lên!”
Nàng muốn cầm tay đại ca lần nữa, an ủi hắn đừng đau buồn, nhưng khi đụng đến tay hắn, lại không còn sức buông thõng xuống.
Cảm giác được tay của nàng buông xuống, Tô Minh căng thẳng, run rẩy nhẹ tay dò hơi thở của nàng, xác định nàng không còn thở nữa, hắn đau đớn gào lên.
Lý Mộng Cẩn không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt.
Là Ngũ hoàng huynh hại chết Tô gia tiểu thư sao?
Từ hôn, cưới cô gái thanh lâu, cưỡng ép nàng xuất gia làm ni. . . . . .
Nói vậy Ngũ hoàng huynh đã đả thương trái tim Tô tiểu thư, khiến cho nàng mất đi dũng khí sống.
Tiếng kêu thống khổ của Tô Minh làm thức tỉnh Lý Mộng Cẩn.
Trời ơi! Tại sao nàng có thể để cho Tô gia tiểu thư ôm hận mà đi, hoàng gia mắc nợ nàng quá nhiều! Nàng không chút nghĩ ngợi chạy vội tới bên cạnh Tô Minh,lấy linh dược trân quý trong ngực nàng ra.
” Đem thuốc này cho nàng ăn vào nhanh lên!”
Tô Minh lắc đầu một cái, thờ ơ.”Nàng đã đi rồi.”
“Nhanh lên một chút, đây là linh đan diệu dược, cho dù bệnh phải nặng hơn, chỉ cần chưa chết hoặc là vừa mới chết cũng có thể bảo vệ tánh mạng, mau! Mau cho nàng ăn vào!”
“Thật đúng vậy sao?” Trong lòng hắn dấy lên một tia hi vọng.
“Ngựa chết cũng thành ngựa sống đó!”
Tô Minh lập tức đem thuốc đưa vào trong miệng Tô Ngữ Nhu, cũng vận công thay nàng gia tốc hiệu lực của thuốc; Lý Mộng Cẩn lặng lẽ lui ra, không dám đối mặt với Tô Minh.
***************
Thái tử cùng Tam hoàng tử cùng nhau bái kiến Hoàng thượng, hy vọng có thể thay Ngũ hoàng tử biết được tung tích Phù Vân. Bọn họ vốn nhân lúc Hoàng thượng chưa biết chuyện tìm Đường Vân Bằng dò xét tin tức, nào biết Hoàng thượng sớm đoán được bọn họ có ý này, bảo Đường Vân Bằng ra khỏi thành, để cho bọn họ không thể tìm ra.
Bọn họ thúc thủ vô sách, chỉ có khẩn cầu phụ hoàng nói tin tức cho mà thôi.
Hoàng thượng nhìn hai hoàng tử.”Các ngươi nên biết Trẫm sẽ không đem tin tức nói cho các ngươi biết.”
“Phụ hoàng thật sự lạnh lùng như thế sao? Từ sau khi Phù Vân mất tích, Ngũ hoàng đệ điên cuồng liều chết tìm tung tích của nàng, tìm khắp nơi không thấy thì mỗi ngày sẽ mượn rượu giải sầu. Chẳng lẽ Phụ hoàng không đau lòng vì Ngũ hoàng đệ sao?” Thái tử cố gắng nói.
“Chờ hắn lại tìm thấy cô gái làm hắn động tâm thì tự nhiên sẽ đem đoạn này tình cảm quên lãng.”
“Phụ hoàng, làm sao biết được Ngũ hoàng đệ sẽ quên lãng?”
“Có thể quên lãng hay không phải dựa vào hắn, nếu vị cô nương kia không muốn ở cùng hắn, hắn cưỡng cầu cũng vô dụng.”
Tam hoàng tử thấy hoàng huynh thuyết pháp không có hiệu quả, vội vàng xen vào, “Phụ hoàng, Ngũ hoàng đệ thường ngày phong lưu, hôm nay thật vất vả mới động tâm lại có được kết quả như thế, chẳng lẽ Phụ hoàng không lo lắng rằng Ngũ hoàng đệ sẽ trở nên điên cuồng, hoặc là từ nay không bao giờ … dám yêu nữa? Phù Vân cô nương vô duyên vô cớ mất tích, chúng ta nên tìm nàng trở về kết thúc chuyện này, nếu trì hoãn tiếp tục, chỉ làm cho mọi chuyện rắc rối thêm, huống chi. . . . . . Phụ hoàng nói vậy dường như không biết Phù Vân cô nương bệnh nặng, sắp lìa đời.”
Hoàng thượng nghe vậy hốt hoảng, “Bệnh nặng?”
“Phụ hoàng truyền ngự y vào hỏi là biết được.”
Hoàng thượng lập tức cho truyền ngự y tới hỏi thăm, sau khi biết được, hắn cho ngự y lui, trầm tư.
“Phụ hoàng, Ngũ hoàng đệ không muốn cùng giai nhân sống chung đến già, chỉ xin được làm bạn nàng cho đến một khắc cuối cùng, cầu xin phụ hoàng thành toàn tâm nguey65n của Ngũ hoàng đệ.’’
Hoàng thượng thở dài nói: “Nha đầu kia. . . . . . Nha đầu kia thật là khờ nha!”
“Kính xin phụ hoàng thành toàn!” Thái tử cùng Tam hoàng tử không hẹn mà cùng quỳ xuống đất thỉnh cầu.
“Trẫm đã đáp ứng thỉnh cầu của nàng, không thể tiết lộ hành tung của nàng. Nhưng nếu thật sự là như thế, trẫm chỉ cách chỉ đường cho các ngươi, có thể biết được tung tích của nàng hay không phải xem bản lĩnh của các ngươi. Tô gia, tất cả đều liên quan đến Tô gia.”
Hoàng thượng khoát tay áo một cái, không nói lời nào xoay người rời đi.
“Tô gia. . . . . . Chuyện này cùng Tô gia có quan hệ thế nào?” Thái tử buồn bực nhìn mặt Tam hoàng tử.
“Nếu chuyện này thật sự có liên quan đến Tô gia, vậy thì phiền toái. Mấy ngày trước Tô Minh vì muội muội thiếu chút nữa phạm thượng, đả thương Ngũ hoàng đệ, hôm nay Tô gia đối với Ngũ hoàng đệ có thể nói là thống hận, làm sao có thể báo tin tung tích Phù Vân ? Huống chi Tô Ngữ Nhu lại sắp đến lúc phải cắt tóc làm ni, tất cả chuyện này. . . . . . Sợ rằng không dễ dàng giải quyết !”
“Tam đệ muội cùng Tô gia có quan hệ thân thích, xin nàng ra mặt nói có thể dễ dàng hơn.” Thái tử ôm một tia hi vọng nói.
Tam hoàng tử nghe vậy thở dài một tiếng, “Kể từ khi phu nhân biết được Ngũ hoàng đệ yêu cầu biểu muội cắt tóc làm ni, đối với Ngũ hoàng đệ không tha thứ, muốn mời nàng ra mặt giúp một tay, chỉ sợ không có khả năng.”
***************
Thái tử cùng Tam hoàng tử cưỡi ngựa đến Tô gia, vừa đúng lúc gặp Lý Mộng Cẩn.
“Tiểu muội, sao muội lại ở đây?” Thái tử đi đến cạnh nàng.
“Đại hoàng huynh, Tam hoàng huynh, sao các huynh tới nơi này?” Trong lòng nàng có cảm giác bất an, Tô Minh đã phẫn đến mức từ quan, hai vị hoàng huynh này tới đây có lẽ không đơn giản.
“Chúng ta là tới hỏi Tô Minh về tung tích của Phù Vân .” Tam hoàng tử mở miệng trả lời.
” Tung tích của Phù Vân ? Tại sao Tô đại ca biết tung tích Phù Vân?” Lý Mộng Cẩn nghe được không hiểu ra sao.
“Phụ hoàng nói rằng mọi thứ xuất xứ từ Tô gia, cho nên ta cùng với đại hoàng huynh mới tới hỏi thăm Tô Minh.”
“Không được! Tam hoàng huynh, Tô gia hiện tại. . . . . . Ta nghĩ các ngươi hiện tại cũng không thích hợp đi vào.”
“Tại sao?”
“Theo tiểu muội biết, Tô cô nương bởi vì không chịu nổi việc Ngũ hoàng huynh liên tục làm nhục, tức giận vô cùng mà bệnh, hôm nay tánh mạng đe dọa, nếu không phải ta lấy thần đan bảo vệ tánh mạng cứu giúp, nàng có thể đã bỏ mạng.” Lý Mộng Cẩn nói.
Sắc mặt hai vị hoàng tử tái nhợt. Bọn họ toàn tâm toàn ý vì Ngũ hoàng đệ suy nghĩ, hoàn toàn quên rằng Tô gia chính là người bị hại, việc đã đến nước này, bọn họ không thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ( Di: nhờ vả), chẳng lẽ còn muốn tuyết thượng gia sương sao ? (Di: mặt dày)
Tam hoàng tử thở dài, “Nàng. . . . . . Tô gia tiểu thư có khỏe không?”
“Trước mắt tạm thời bảo vệ tánh mạng, có thể lành bệnh hay không sẽ rất khó nói. Tam hoàng huynh, Tô gia gặp phải chuyện như thế, chẳng lẽ các ngươi nhẫn tâm bức bách lần nữa sao?” Lý Mộng Cẩn thật không đành lòng thấy Tô Minh quá mệt mỏi, còn phải lại đối mặt với sự chất vấn của hai huynh trưởng .
Hai vị hoàng tử lâm vào tình thế khó xử, một bên là Ngũ hoàng đệ khổ sở, không tìm được Phù Vân thề không bỏ qua; một bên là Tô gia tiểu thư vô tội bị hại, thiếu chút nữa chết. Hai bên đều nặng, bọn họ cũng không biết nên theo bên nào!
“Hai vị hoàng huynh hồi cung đi!” Lý Mộng Cẩn khuyên nhủ.
“Nhưng Ngũ hoàng huynh của muội hắn. . . . . .” Thái tử do dự.
“Vì Phù Vân cô nương, năm hoàng huynh thiếu chút nữa hại chết Tô gia tiểu thư, nếu chúng ta còn có lòng thương người, thì không nên tuyết thượng gia sương nữa!”
“Đừng nói nữa, ta với Tam hoàng huynh tự sẽ mình làm việc, muội về trước cung đi!” Thái tử quyết tâm vào Tô phủ tìm hiểu.
Lý mộng cẩn không biết làm sao nhìn hai vị hoàng huynh bước vào Tô phủ.
Không! Nàng không thể nhìn Tô gia chịu ủy khuất, chỉ có thể mời Tam Hoàng tẩu ra mặt thôi..
***************
Thái tử cùng Tam hoàng tử ở đại sảnh Tô phủ chờ gần nửa buổi, Tô Minh mới khoan thai đi tới, sau khi ba người chào hỏi khách sáo, bên trong phòng khách lại trở nên yên tĩnh không tiếng động. Hai vị hoàng tử không biết phải mở lời như thế nào, Tô Minh thì đang lo lắng cho bệnh tình của muội muội, ngồi không yên.
Thấy thái tử ra hiệu, Tam hoàng tử đành mở miệng: “Tô huynh ——”
“Không dám nhận, thảo dân không dám cùng Tam hoàng tử xưng huynh gọi đệ.”
“Tô huynh nói thế quá khách khí, nói thế nào ta với ngươi đều là người thân, tội gì bởi vì chuyện Ngũ hoàng đệ khiến cho quan hệ tan vỡ? Từ quan là một chuyện, Tô huynh tức giận nên nhất thời xung động, ta chưa báo cho phụ hoàng, cho nên quan vị vẫn là của Tô huynh, hôm nay tới là để trả lại lệnh phù.”
“Tam hoàng tử nói sai rồi. Thảo dân đã trả lại lệnh phù, đã từ quan, Tam hoàng tử chớ làm vì thảo dân thêm phiền lòng.” Tô Minh quá mức kiên cố, không muốn cùng hoàng gia có chút quan hệ nào.
“Tô huynh, ngươi tội gì. . . . . .” Tam hoàng tử chưa từng thấy Tô Minh kiên trì như vậy, trong lòng bất an hơn. Chẳng lẽ Ngũ hoàng đệ làm tổn thương cô nương Tô gia, đã đến mức không thể bù đắp?
” Trong nhà thảo dân còn có việc gấp, xin thứ cho thảo dân không cthể đón tiếp.” Tô Minh chỉ nhớ tới muội muội mới thoát khỏi nguy hiểm vừa rồi, tự trách mình vì quan vị mà lãng phí thời gian.
Thái tử thấy Tô Minh xoay người muốn rời đi, dưới tình thế cấp bách không nhịn được lớn tiếng nói : “Tô Minh, ngươi có biết tung tích Phù Vân cô nương hay không?”
Tô Minh không hiểu quay đầu lại nhìn hai vị hoàng tử.”Phù Vân cô nương?”
Thái tử có chút lúng túng nói rõ: “Phù Vân cô nương chính là cô nương đính hạ lương duyên với Ngũ hoàng tử, ngày trước vô cớ mất tích, nếu Tô huynh biết tung tích, có thể báo cho ta được hay không.”
“Hai vị hoàng tử hoài nghi tại hạ bắt cóc Phù Vân cô nương? !” Tô Minh sát khí đằng đằng trừng mắt nhìn hai vị hoàng tử, “Phải, lấy thế cục trước mắt xem ra, Tô mỗ đích xác là nghi phạm, có khả năng trói Phù Vân cô nương đi nhất. Phù Vân làm danh tiết muội muội bị tổn thương, hơn nữa làm hại muội muội phải cắt tóc làm ni, dĩ nhiên là Tô mỗ hận nàng thấu xương.”
“Chúng ta không phải là ý đó!” Tam hoàng tử vội vàng giải thích: “Chỉ vì chúng ta phong tỏa cửa thành, lại khắp nơi tìm không thấy tung tích Phù Vân cô nương, sau khi được chỉ thị của phụ hoàng, mới tới Tô phủ hỏi, cũng không ý khác.”
“Có ý khác hay không cũng không quan trọng, người trong hoàng thất, muốn như thế nào liền như thế ấy, cho dù có bẻ thẳng thành cong tiểu dân cũng đâu dám nói gì?”
“Xin nói ra tung tích Phù Vân là được!”
Tô Minh ngạo nghễ nói: “Không biết!”
Thái tử nhướng mày, “Ta sẽ ra lệnh lục soát phủ.”
Tô Minh tức giận nhìn thái tử, “Có thể lục soát phủ, nhưng chớ kinh động muội muội bên trong uyển, nếu không tại hạ sẽ lấy tánh mạng ngăn cản.”