Tô Ngữ Nhu ngồi ở trong xe ngựa, lại một lần nữa hối hận vì hành động mình.
Hôm đó Lý Duy Hiếu mạnh mẽ mang nàng từ Mai viện đi, để tránh nhiều chuyện phát sinh,lập tức giao phó cho người hầu cùng hộ vệ lên đường hồi kinh. Nàng vốn còn kỳ vọng bốn gã hộ vệ của mình có thể chạy tới cứu nàng, nhưng ngày lại ngày trôi qua, rốt cục nàng bỏ qua cái hy vọng mong manh đó, bắt đầu tự tráchcứ mình đã vội vàng.
Thê thảm hơn chính là, bởi vì hành trình quá vội vàng, từ ngày thứ ba trở đi, thân thể của nàng bắt đầu không chịu nổi, nhưng nàng quật cường không chịu yếu thế, hiện tại đã suy yếu không chịu nổi.
Ngồi trên lưng ngựa Lý Duy Hiếu luôn nhíu mày, phảng phất như có tâm sự nặng nề. Hơn mười ngày qua bất kể hắn nói thế nào, cho dù là mặt , Phù Vâncũng không chịu cho hắn nhìn.
Hắn thật sự là không có cách nào.
Nếu như tới phủ của hắn rồi, Phù Vân vẫn quyết định hờ hững đối với hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Nếu như hắn không phải là quan tâm nàng như vậy, nếu như nàng luôn mong muốn để nàng đi, thì sẽ thế nào. Nhưng hắn quá quan tâm, quan tâm nàng hết thảy, sợ nàng bị người khác cướp đi, hắn không có cách nào cứ rời khỏi nàng.
Đây là báo ứng! Là trời cao đối với khứ dạo chơi nhân gian, hành vi phóng đãng của hắn mà trừng phạt.
Xe ngựa dừng lại trước đại môn của phủ Ngũ hoàng tử, tỳ nữ đã sớm chờ ở cửa liền vội vàng tiến lên vén rèm lên, định đỡ Phù Vân xuống xe. Lý Duy Hiếu dịu dàng nhìn người trước mặt, phát hiện sắc mặt của nàng trắng bệch dị thường, trong lòng xẹt qua cảm giác xấu.
Tô Ngữ Nhu cười khổ, cảm thấy hồn phách như đã bị hút ra khỏi thân thể, nàng thống khổ chậm rãi xuống khỏi xe ngựa, đập vào mắt là khuôn mặt lo lắng của Lý Duy Hiếu.
Nàng quay đầu đi chỗ khác, không muốn gặp lại nam nhân làm nàng vừa yêu vừa hận này . Nàng cứng rắn chống đỡ thân thể suy yếu không chịu nổi đi về phía trước hai bước, nhưng cố nữa cũng không còn được, cảm giác như rơi vào trong bóng tối.
Lý Duy Hiếu phi thân kịp thời ôm lấy nàng, đồng thời hét lớn: “Nhanh đi mời ngự y!”
Hắn ôm Tô Ngữ Nhu chạy như bay vào bên trong phủ, đem nàng an trí ở trong phòng mình, thấy trên mặt nàng không có tý máu nào, hắn cảm thấy đau lòng
Ngự y vội vã chạy tới, đang muốn hướng Lý Duy Hiếu hành lễ liền bị hắn giơ tay lên ngăn cản, ý bảo xem cho người bệnh trước quan trọng hơn.
Thời gian trôi qua, sắc mặt ngự y càng ngày càng nghiêm trọng, trong lòng Lý Duy Hiếu cũng không tốt hơn chút nào. Sẽ không, Phù Vân sẽ không có việc gì, nàng nhất định không có việc gì. . . . . .
Qua hồi lâu, cuối cùng ngự y cũng kết thúc việc bắt mạch, đứng dậy hướng Lý Duy Hiếu khom người nói: “Ngũ hoàng tử.”
“Ngự y miễn lễ. Rốt cuộc thì nàng thế nào?”
“Vị cô nương này bệnh lâu năm, thể chất vốn suy yếu, hơn nữa mấy ngày liên tiếp tàu xe mệt nhọc, đả thương nguyên khí, tâm mạch vô cùng yếu ớt, còn có ——”
Lý Duy Hiếu không có cách nào nghe nữa, “Chớ nói nữa ! Chỉ cần nói cho ta biết nàng có còn cứu được hay không?” Chỉ cần có thể cứu Phù Vân, bất luận là muốn hắn lên núi đao xuống chảo dầu cũng không ngại.
“Cứu thì cứu được, chỉ cần. . . . . .” Thái y lộ vẻ khó khăn chần chờ một chút, “Chỉ cần có nhân sâm ngàn năm trân quý ở trong cung, có thể tạm thời giữ được mạch của nàng.”
Hắn lời vừa mới dứt, đã không thấy bóng dáng Lý Duy Hiếu .
***************
Ngự thư phòng
“Hoàng thượng, Ngũ hoàng tử cầu kiến.” Lão thái giám vui mừng tiến lên bẩm báo. Mấy ngày nay, hoàng thượng vẫn nhớ Ngũ hoàng tử lưu lại bên ngoài, hôm nay Ngũ hoàng tử tự đi hồi cung, đây không phải là tin tức tốt thì là cái gì?
Hoàng thượng nghe vậy mừng rỡ, “Mau truyền!”
“Tuân chỉ. Truyền —— Ngũ hoàng tử yết kiến.”
Ngay sau đó Lý Duy Hiếu tiến vào bên trong quỳ xuống hành lễ.”Nhi thần tham kiến phụ hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Bình thân. Ngũ hoàng nhi, ngươi thật đúng là mệt mỏi mới chịu trở về nha! Mẹ ngươi suốt ngày nhắc đi nhắc lại ở bên tai trẫm, nói ngươi không biết vì vị cô nương nào chậm chạp không chịu hồi cung.” Thấy ái tử rời kinh mấy tháng, hoàng thượng cười đến tít mắt, nhưng vẫn không nhịn được nhạo báng hắn.
Nhiều năm đã qua, ban đầu từ một thiếu niên yêu thích phong lưu đã sớm lột xác thành lãng tử. Không có một người nào, không có một cô gái nào giữ được hắn.
Ai! Không biết khi nào hắn mới quyết tâm đi cưới Tô gia nha đầu kia?
Ban đầu thay hắn dàn xếp hôn sự thì có chỗ không đúng, mấy năm qua, bốn huynh trưởng không có đặt hôn sự thì cũng có ba người đã lấy vợ.
Hôn sự của thái tử cùng thiên kim tướng quốc đúng là oanh động cả trong cung, thiếu chút nữa Thái Tử Phi sẽ phải chết để lừa gạt thái tử, thật may là cuối cùng vẫn là viên mãn, một đôi oan gia thuận lợi kết làm vợ chồng.
Nhị hoàng tử bị nữ trại chủ Tiết lạc trói lên núi làm áp trại lang quân, cũng vì vậy chiêu an Lạc Lĩnh trại, trở thành giai thoại truyền khắp giang hồ.
Tam hoàng tử cuồng dại tìm thấy được người trong mộng nhiều năm, trải qua ba lượt gả, năm đạo thánh chỉ , sau phong ba cuối cùng mưa cũng tạnh, như ý nguyện ôm mỹ nhân về.
Hiện tại chỉ còn sót Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử vẫn còn để cho hắn và hoàng hậu quan tâm. Tứ hoàng tử tìm không được vị cô nương thích hợp, còn Ngũ hoàng tử lại có hồng nhan khắp thiên hạ, quên mất vị hôn thê của mình.
Lý Duy Hiếu quỳ không chịu đứng dậy, mở miệng cầu xin: “Nhi thần cả gan, muốn hướng phụ hoàng xin một món đồ.”
Hoàng thượng nghe vậy thầm cảm thấy kỳ quái. tử thuở nhỏ đến nay Ngũ hoàng tử chưa bao giờ chủ động yêu cầu bất kỳ thứ gì, chuyện này nhất định là có nguyên do.”Hoàng nhi muốn cái gì đồ?”
” Nhân sâm ngàn năm.”
“Để làm gì?”
“Cứu người.”
“Cứu người nào?”
“Nhi thần ở Giang Nam làm quen . . . . . . Thanh quan Phù Vân.” Lý Duy Hiếu hơi do dự, nhưng vẫn nói thật.
Hoàng thượng nhất thời đập bàn giận dữ mắng mỏ: “Hồ nháo!” Ngũ hoàng tử lưu luyến buội hoa nhiều năm, hắn vẫn chỉ nghĩ Ngũ hoàng tử tuổi còn trẻ, khó đoán, cho nên không có trách tội. Hôm nay hắn lại vì một kỹ nữ vào cung đòi ngàn năm nhân sâm, điều này thật sự là quá hoang đường!
“Phụ hoàng!”
” Nhân sâm ngàn năm trân quý bực nào, có thể để cho ngươi cầm đi hồ nháo? Đi xuống đi!” Hoàng thượng lãnh lùngkhông muốn nhắc lại chuyện này, bởi vì hành động hoang đường của nhi tử mà tâm tình không vui. Cất giấu nhân sâm ngàn năm là vì điều dưỡng thân thể Hoàng thái hậu, không phải là để cho cái cái tên nhóc này mang đi láy lòng người đẹp .
“Cầu xin phụ hoàng đồng ý.” Lý Duy Hiếu vì cứu người yêu, dập đầu liên tục.
Hoàng thượng thấy thế lửa giận càng tăng lên, đường đường làNgũ hoàng tử lại vì một cô gái thanh lâu làm ra chuyện này, chẳng phải bôi nhọ hoàng tộc hay sao?”Ngươi đứng lên cho trẫm!”
Lý Duy Hiếu ngẩng đầu lên, nhìn hoàng thượng khẩn cầu.”Phụ hoàng, xin cứu nàng một mạng.”
Hoàng thượng nhìn tình hình, đã hiểu được rằng tầm quan trọng của cô gái ở thanh lâu này trong lòng Ngũ hoàng tử. Xem ra hắn phải tìm kế dự phòng, để tránh cái nhi tử ngu ngốc này làm ra hành động hoang đường hơn nữa, ví dụ như. . . . . . Cưới nàng vào cửa.
“Cứu nàng có thể, nhưng ngươi phải cùng vị hôn thê của ngươi thành hôn vào cuối năm.”
Vị hôn thê?
Ba chữ này giống như một đạo sét đánh vào trong đầu hắn. Đúng nha! Hắn còn có một vị hôn thê, chẳng qua là. . . . . . Lúc này trong lòng hắn đã có Phù Vân, làm sao có thể khác cưới người khác?
“Phụ hoàng, ta ——”
“Có đáp ứng hay không là ở ngươi.” Hoàng thượng nhàn nhạt cắt đứt lời của hắn.
“Nhi thần tuân chỉ.”
Chỉ cần có thể cứu Phù Vân, cưới người nào làm vợ cũng không quan trọng.
Quan trọng là … Nàng sẽ sống .
Cái này đủ rồi.
***************
Giang Nam, Mai viện
“Cái gì? ! Tiểu thư đã mất tích hơn mười ngày !” Tô Minh khiếp sợ nhìn bốn gã hộ vệ, không thể tin được.
“Các ngươi. . . . . . đứng lên đi!” Tô Minh thở dài thật sâu, biết trách cứ bọn hắn cũng vô bổ.
Hôm đó sau khi rời khỏi Mai viện, hắn nghĩ thầm dù sao đã đáp ứng để cho Tô Ngữ Nhu thời gian bảy ngày, cho nên trước hết rời khỏi nơi đây, đến nơi khác làm chút chuyện, không nghĩ rằngchuyện kia so với dự liệu lúc trước của hắn còn khó giải quyết hơn, khiến hắn trì hoãn mấy ngày mới có thể trở về Mai viện, kết quả nghênh đón hắn lại là tin tức xấu về việc tung tích muội muội không rõ .
Nàng không thể nào mất tích như vậy được!
“Công tử, thuộc hạ bảo vệ tiểu thư, tung tích tiểu thư cũngkhông rõ, thuộc hạ không dám đứng dậy.” Bốn gã hộ vệ vẫn quỳ trên mặt đất.
“Tiểu thư mất tích khi nào?”
“Ngay sau ngày thiếu gia tới, tiểu thư đã không thấy bóng dáng.”
Trùng hợp như thế? Hắn mới tìm được Nhu nhi, nàng lập tức mất tích, điều này nói lên cái gì?
Hôm đó Tô Ngữ Nhu quyết giữ ý. Chẳng lẽ là bởi vì hắn chỉ cho kỳ hạn bảy ngày, cho nên Nhu nhi mới có thể bỏ đi?
Trong lòng Tô Minh loạn lên, hạ lệnh: “Phân phó, sai mọi người cẩn thận tìm thêm một lần, ta không tin nàng sẽ biến mất căn cứ.”
***************
Lý Duy Hiếu không ngủ không nghỉ canh chừng ở trước giường Tô Ngữ Nhu ba ngày ba đêm, rốt cục cũng thấy nàng chậm rãi tỉnh lại. Đây đối với hắn mà mói là điều quan trọng, cho dù vì vậy mà hắn phải cưới một cô gái hoàn toàn xa lạ, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần nàng còn sống, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, trả giá cao nữa hắn cũng chấp nhận.
Tô Ngữ Nhu từ trong bóng tối tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy là cặp mắt thâm tình của hắn. Tình cảm cháy bỏng trong mắt hắn khiến nàng giật mình —— cái tên nam nhân phong lưu không kềm chế được bản thân này làm sao có thể dùng ánh mắt chân thành nhìn nàng, làm sao có thể ở trước giường nàng chờ đợi nàng tỉnh dậy chứ?
“Phù Vân!” Lý Duy Hiếu ôn nhu đỡ nàng dậy, trong lòng không ngừng cảm tạ trời cao, đem Phù Vân trả lại cho hắn.
Ba ngày này, thấy nàng hôn mê bất tỉnh, hơi thở mong manh, lòng hắn như đao cắt, giống như sống ở trong nước sôi lửa bỏng; hắn không dám ngủ, không dám rời đi, chỉ sợ nàng sẽ bỏhắn mà đi.
Tô Ngữ Nhu quay mặt qua chỗ khác, không muốn đối mặt hắn.
“Phù vân.” Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, chỉ sợ một sợi tóc đả thương của nàng.
“Buông ta ra.” Nàng lạnh lùng nói, không muốn để cho tình cảm của hắn len lỏi vào tim, mềm lòng đối với hắn. Phong lưu như hắn, sao có thể thật lòng đợi nàng? Đây chỉ là một loại trò chơi khác của hắn thôi.
Đối với sự lãnh đạm nàng, Lý Duy Hiếu sớm có chuẩn bị. Là hắn làm sai trước, thiếu chút nữa hại Phù Vân mất mạng, cho dù nàng lãnh đạm thế nào đi nữa haykhông tha thứ, đều là do hắn gieo gió gặt bảo.
“Được được, nàng đừng tức giận.” Hắn nghe lời buông nàng ra, quay đầu phân phó tỳ nữ đi phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn cho nàng.
Đợi tỳ nữ đi, hắn đứng dậy tự mình rót một chén trà đi về phía nàng, “Uống hớp trà, làm trơn cổ họng.”
Tô Ngữ Nhu hờ hững đối với hắn, ngay cả mở miệng cũng không muốn.
Lý Duy Hiếu thấy thế cũng không tức giận, chẳng qua là ôn nhu đem trà đặt bên cạnh miệng nàng, ai biết nàng không cảm kíc